Vân Diệp thẳng thắn nói:
- Không ai biết Nhan gia giấu ghi chép ở đâu, có điều nếu bệ hạ muốn xem lịch sử của bản thân thì vi thần có cách, đồng thời mang tới cho bệ hạ
rồi.
Lý Nhị ngồi bật dậy, thấy Vân Diệp đặt cái bọc lớn trên giường, mở ra
phát hiện là thư tịch chép tay, lật xem chỉ thấy trang đầu dùng bút lông viết bốn chữ lớn ( Trinh Quan kỷ niên), nghi hoặc nhìn Vân Diệp đợi y
giải thích.
- Bệ hạ, năm Trinh Quan đại sự liên tục, đặc sắc vô cùng, người muốn ghi chép lại đoạn lịch sử này không phải chỉ có Nhan gia, các sử gia của
thư viện cũng sưu tập biên thành sách, hiện đã viết tới năm Trinh Quan
thứ mười bốn, nếu nói tới tường thuật lịch sử, Nhan gia không thể sánh
với thư viện Ngọc Sơn, bất kể nhân lực hay vật lực bọn họ đều không bì
được, trừ ghi chép bí mật trong cung ra, thì thiên hạ đại sự, nhân tình
phong vật, địa lý biến thiên, pháp luật ban bố, triều chính thay đổi đều hơn xa Nhan gia.
- Bệ hạ xem đi, thiên Tây Vực chí chủ bút là Huyền Trang, thư viện sử
liệu quán còn chuyên môn đi hỏi Hầu Quân Tập chuyện viên chinh Tây Vực,
còn hỏi thăm hơn trăm tướng sĩ quân tốt phía dưới, thứ này Nhan gia
không có. Phần thương thuế do Phòng tướng, Lưu Mịch, còn chủ quan hai
chợ đông tây của Trường An, đầu não các nha hành, thương hộ chú thích,
xem xong bộ phận này bệ hạ sẽ có nhận thức rõ ràng về thương thuế. Tóm
lại dù quân lệnh, thưởng phạt hay pháp lệnh thì đều có trong ( Trinh
Quan kỷ niên).
- Những thứ này sở dĩ ở chỗ vi thần là vì muốn vi thần bổ xung phần Nam
Dương, còn có thiên vật lý khó hiểu của Thanh Tước, bệ hạ khỏi cần xem,
tinh lực một người có hạn, không chú ý hết được.
Lý Nhị mừng rỡ mở một bộ ra, đúng đoạn giảng tới đoạn đối thoại giữa
mình và Hiệt Lợi, minh ước Bạch Mã tất nhiên Lý Nhị nhớ rõ, chỉ một đoạn trong đó nói:
- Không đúng, cầu chỉ có một trăm năm mươi bước, đâu ra ba trăm bước?
Cách ba trăm bước thì trẫm với Hiệt Lợi nói chuyện thế nào được, chỉ có
cách một trăm năm bước mới được, vì ngoài trăm bước là ngoài phạm vi nỏ
công kích, đám Vô Thiệt cũng không ngăn cản, gần hơn thì rất nguy hiểm,
xa hơn nghe không rõ.
Vân Diệp lập tức lấy bút mực ghi lại lời này của Lý Nhị kẹp vào trong trang sách:
- Bệ hạ, sách này bệ hạ chỉ có thể xem cũng được trích dẫn, nhưng không
được in ấn, vì liên quan tới vấn đề bản quyền, bệ hạ biết đó, các vị phu tử ở thư viện không quan tâm tới tiền tài, nhưng liên quan tới bản
quyền thì không nói lý được, còn khó chơi hơn Nhan gia.
Lý Nhị gật đầu, học vấn là thứ pháp luật không quản thúc được, ông ta là hoàng đế cũng không được, vừa rồi xem vài trang đã chóng mặt hoa mắt,
không thể không dừng lại.
Rõ ràng là huyết áp cao, mắt sưng đỏ, huyết quản sục sôi, không có thuốc hạ huyết áp, đành cắn răng chịu, thấy Lý Nhị quá khổ sở, Vân Diệp nói
nhỏ: nguồn tunghoanh.com
- Bệ hạ, thần có cách giúp nhanh chóng giảm nhẹ triệu chứng của bệ hạ,
có điều khó coi một chút, bệ hạ có muốn thử một chút không?
Lý Nhị ôm đầu vội nói:
- Mau lên, đầu trẫm sắp nứt ra rồi, kệ là cách gì, qua được ải này rồi tính.
- Triệu chứng của bệ hạ kỳ thực là do huyết khí quá vượng, vậy tiết ra
một chút là được, lại thêm vào thảo dược của Tôn đạo trưởng, nhất định
làm bệ hạ dễ chịu hơn nhiều.
- Tiết ra thế nào?
Trường Tôn thị cũng hỏi:
- Máu nhiều thì lấy ra một ít, lấy máu từ tai, mỗi ngày nửa lạng với sức khỏe bệ hạ không thành vấn đề, chứng đầu đầu lập tức dịu đi.
Lý Nhị không suy nghĩ gì hết muốn Trường Tôn thị lấy dao cắt tai mình,
ông ta đã đau tới không còn chút kiên nhẫn nào nữa, Lý Nhị biết cách này xuất phát từ chiến trường, nhanh chóng hữu hiệu, tuy chảy máu nhưng cứu được mạng, giống tướng sĩ cắt chân, tay bị thương không cứu được nữa
vậy.
Thấy Trường Tôn thị do dự, Lý Nhị nóng ruột nói:
- Đây là cách trên chiến trường, trẫm bị trúng tên còn lấy bàn là nung đỏ đốt vết thương, chút đau đơn này là cái gì?
Trương Tôn thị hết cách, chuyện này ngoài bà ra không ai làm được, ai
dám cầm dao huơ qua huơ lại trước cổ Lý Nhị, lấy dao đốt trên nến, lau
sau, sau đó cắt một đoạn ở dài tai Lý Nhị, quả nhiên là huyết áo cao,
cắt tai có máu chảy thành vòi.
Trường Tôn thị cắt mỗi bên tai một cái, hai cung nữ run rẩy bê hai cái
cốc vàng hứng máu tươi, tới khi vòi máu thành nhỏ từng giọt, tiếp đó
không chảy nữa, Trường Tôn thị và Vân Diệp mới thở phào.
Lý Nhị day huyệt thái dương:
- Đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều, mắt không nhức, đầu cũng không quá đau nữa.
Nhìn hai cái cốc vàng lắc đầu:
- Hao tổn lớn quá, tinh huyết tổ tông không thể vứt bỏ.
Nói xong cầm cốc uống.
Vân Diệp nhìn hàm răng máu me của Lý Nhị lại muốn nôn, Lý Nhị uống xong
súc miệng, nuốt luôn cả nước súc miệng vào, không lãng phí.
Trương Tôn thị đỡ Lý Nhị tới giường, thấy ông ta nhắm mắt ngủ rồi liền cùng Vân Diệp ra ngoài, có chút thẫn thờ nói:
- Mọi chuyện phức tạp ngổn ngang trăm mối nhất thời không làm rõ ràng được.
- Nương nương không cần khó xử, vi thần đưa tới ( Trinh Quan kỷ yếu),
Ngụy Trưng đang chỉnh lý ba sáu quyển ( Trinh Quan bổ di), chính là ghi
chép toàn bộ chính vụ năm Trinh Quan, có tổng kết, có giáo huấn, còn có
các loại biện pháp sửa chữa, mai sẽ đưa bệ hạ đọc.
- Phòng tướng, Đỗ tướng cũng soạn ( Trinh Quan tâm đắc) đang lọc bỏ, nghe nói sẽ chừng sáu mươi vạn chứ.
- Nhan gia vì từ chối bệ hạ mà trong lòng hổ thẹn, cho nên đem ( Nhan
thị gia huấn) do Nhan Chi Thôi lão tiên sinh soạn, chuẩn bị hiến cho bệ
hạ, đó là cái nhìn của ông cụ về cách giáo dục, là chỉ bảo vô giá. Đám
Lý Tịnh, Lý Tích soạn (lục thao), (lục quân kinh) nghe nói có thể uốn
nắn được mất, chuẩn bị hiến lên ...
Trường Tôn thị tức thì dựng ngược mày, âm u nói:
- Bệnh bệ hạ chưa lành, các ngươi ra sức hiến sách, chẳng lẽ định xỉ nhục bệ hạ.
Vân Diệp lấy làm lạ:
- Nương nương, năm xưa Trâu Diễn hiến ( Ngũ đức chung thủy thuyết), Tần
Thủy Hoàng vui mừng cỡ nào, Đổng Trọng Thư đem tuyệt thế mỹ nữ nho học
hiến Hán Vũ đế, Hán Vũ đế mừng rỡ cỡ nào, vì sao tới bệ hạ, bọn thần
hiến sách lại thành sỉ nhục?
- Chúng thần sỏ dĩ hiến sách là vì kính bệ hạ, yêu bệ hạ, nghe thấy bệ
hạ muốn sửa chữa sai sót của mình, liền đem sách vở mà bản thân cho là
thích hợp nhất hiến lên, làm trọng lòng trung kính của thần tử, đâu ra
chuyện sỉ nhục, đem tâm huyết của mình đi sỉ nhục người khác, đây không
phải việc làm của trí giả.
Lửa giận của Trường Tôn thị mới lắng xuống, lại hỏi:
- Vì sao là bây giờ, vì sao hiến vào lúc này, bản cung dám nói, chỉ cần
không phải thời điểm này, bệ hạ nhận được sách sẽ mừng rỡ như Tần Hoàng
Hán Vũ vậy.
- Nương nương, sách dùng để đọc, không phải là để trên giá có mọt cắn,
nương nương cho rằng bọn thần biên soạn những thứ sách này dễ dàng sao?
Nếu bệ hạ không đọc, tâm huyết bị lãng phí, hiện đúng lúc bệ hạ hoang
mang, cần hình thành tư tưởng chính trị của mình, tất nhiên cần đọc.
- Hiện Đại Đường đi trên con đường chưa từng có ai đi qua, đa số là ném
đá dò đường, bệ hạ cũng thế, con đường phía trước tối đen, cho nên tự
mình nghiền ngẫm. Hiến sách là để bệ hạ tôi luyện tư tưởng, tìm ra con
đường thích hợp nhất cho quân thần bách tính đi, đây là sự trung kính
lớn nhất.
Trường Tôn thị bối rối, trước kia xử lý chính vụ thuận lợi, hiện giờ trở nên gian nan, chỉ một tòa thành Nhạc Châu làm bà không nhìn thấu, nói
gì tới toàn bộ Đại Đường.