Thiếu nữ nhìn mấy đại hán cười quái dị, bất giác rụt người lại, che
mặt mình kín hơn, vạn dặm lộ trình, bọn họ đã chịu nhiều đau khổ. Ai Cập mỹ lệ đã không còn thích hợp truyền bá chân lý, quốc gia sa mạc đã điên rồi, bọn họ cố chấp cho rằng thần linh thống trị tất cả, hạnh phúc, khổ nạn, bi hoan, ly hợp đều do thần linh an bài.
Hi Mạt Đế Á
(Hypatia) đánh chết cũng không tin nam nhân sau khi chết sẽ có thiên
đường đầy trái quả, dòng suối chứa mật và sữa đợi hắn, càng khỏi nói tới chín mươi chín nữ nhân hầu hạ bao nhiêu nam nhân vẫn là xử nữ, nghĩ tới đó trong lòng dâng lên bi ai vô tận.
Kiến trúc từng huy hoàng
hơn nghìn năm đổ sập trong lửa, thư viện mười lăm vạn cuốn sách bị đốt,
Hi Mạt Đế Á nỗ lực muốn khôi phục vinh quang của trí tuệ Ai Cập, nhưng
ngu muội đã chiến thắng lý trí, bị tàn phá thân thể vẫn không hề hối
hận, cuối cùng đám bạo đồ dùng rìu chặt tứ chi của nàng, khi chân tay
nàng còn co giật ném vào trong ngọn lửa hừng hực ...
Kinh Cổ Lan
mới nhất có một câu nói cứu vớt học phái sắt xuống dốc của mình, " học
vấn tuy xa tận Trung Quốc nhưng đáng để cầu", câu nói này của Mặc Hãn
Mặc Đức mang lại hi vọng cuối cùng của mọi người, men theo con đường
biển xa xôi tới quốc gia này, sau khi vào Đại Đường, tất cả khổ nạn
dường như đều biến mất.
Những người kia tuy thích nhìn mình,
nhưng có thể nhìn ra, chỉ xuất phát từ dục vọng, không có ác ý khác, khó khăn lắm mới tới được Trường An, tiền tài đã hết, người ở đây tựa hồ
không biết tầm quan trọng của học vấn ngoại quốc, bọn họ có học thuật và hệ thống nhận thức riêng, mình không dựa vào trí tuệ để mưu sinh được.
Không còn cách nào khác, đành thử dùng loại vũ đạo này, đó là vốn liếng mình
học được ở sa mạc, biểu diễn ở thanh lâu không thỏa đáng, nhưng vì sinh
tồn, còn có điều gì không thể chịu đựng?
Nam tử tự đại trước mắt, quốc gia cường đại của y cho y sự tự tin tuyệt đối, quốc gia của y đúng là sự tồn tại khiến người ta sợ hãi, từ tòa thành đầu tiên nhìn thấy ở
sa mạc, nàng đã không nhớ mình đi qua bao nhiêu nơi mới tới tòa thành
này. Khi bản thân lần đầu nhìn thấy tường thành cao lớn, gần như chấn
động muốn quỳ xuống, đó là kiệt tác của thần, mình chưa bao giờ tin thần linh thiếu chút nữa hoài nghi tin ngưỡng mình kiên trì.
Một quý
tộc kỳ quái lại biết Hi Mạt Đế Á, lại biết Âu Kỳ Lý Đắc, lại biết ( kỳ
hà nguyên bản), thật thần kỳ, Hi Mạt Đế Á, người đang phù hộ học sinh
của mình phải không? Cho bọn học sinh hi vọng cuối cùng khi tuyệt vọng.
- Tỉ lệ giữa chu vi hình tròn và đường kính, tỉ lệ diện tích hình tròn và bình phương bán kính là bao nhiêu, ngươi có biết không?
Hi Mạt Đế Á
rất hi vọng trước mắt mình là một học giả uyên bác, chứ không phải là
tên hoàn khố, cho nên lấy nan đề mà mình chưa giải được rõ ràng ra thử
Vân Diệp:
Lý Hoài Nhân thô bạo nói:
- Đến Tổ soái cũng không
biết là ai còn giả vờ là người có học vấn, mau thay y phục đi khiêu vũ,
nếu múa đẹp làm đại gia hài lòng thì lên giường sẽ cho ngươi biết.
Lý Thừa Càn, Trường Tôn Xung sửng sốt chốc lát rồi cười rộ lên bỉ ổi, một
ca kỹ biết Tổ soái khá hiếm, có điều đúng thế thật, trong thanh lâu
nhiều tiểu thư đại gia, vừa đàm luận thi văn, vừa ... Càng thú vị.
- Ta thấy nữ tử này đôi mày sát nhau, vú như chim câu, lông tơ vẫn còn,
là một xử nữ, hiếm có hơn là biết ít toán học, là thứ ca ca thích nhất,
ta chuẩn bị tối nay mời nàng cùng tham khảo ( chuế thuật) của tổ sư,
ngươi thấy sao?
*** Chuế thuật: Sách toán cổ.
Trường Tôn Xung chảy nước dãi lấy vai huých Lý Thừa Càn, làm thái tử điện hạ sởn gai ốc, tránh thật xa:
- Trùng Tử, ngươi thích thì lấy, chỉ cần Diệp Tử không tranh với ngươi là được, có điều ta thấy ngươi phải thất vọng rồi.
Trường Tôn Xung nhìn sang hai người đang nói chuyện, không ngờ thấy không khí
trang nghiêm trong thư viện, chỉ nghe Vân Diệp nói:
- Huynh đệ của ta nói không sai, loại tỉ lệ này hai trăm năm trước tổ sư của bọn ta đã
phát hiện ra, chính là Tổ soái, kết quả ông có được là một một bốn, chỉ
cần là người đọc sách ở Đại Đường đều biết, không có gì lạ cả, nếu như
nàng thích nghiên cứu, ta mời nàng tới đồ thư quán của thư viện xem (
chuế thuật) là biết.
- Nước Đường cũng có học viện và đồ thư quán sao? Ở thời đại của lão sư, học viên Á Lịch Sơn ( Alexandria) có một
trăm sáu mươi học sinh, đó là thời đại huy hoàng, không ở nước Đường bế
tắc cũng có học viện, thật thần kỳ.
Hi Mạt Đế Á mừng rỡ biểu đạt niềm vui của mình với Vân Diệp, có điều thấy mấy nam nhân nhíu mày, hình như mình nói sai gì rồi.
Lý Hoài Nhân bĩu môi, phun nho ra ngạo mạn nói:
- Đồ chưa khai hóa còn dám nói chuyện thư viện, trước kia nghe Diệp Tử
nói, thành phố lớn nhất của các ngươi là La Mã, nhân khẩu bằng một phủ
thành, mặc y phục lộ da thịt chạy lông nhông khắp nơi, ăn đồ không khác
gì lợn, vung búa gà rú làm hải tặc, giờ muốn làm người văn minh rồi à?
Hi Mạt Đế Á chậm rãi đứng dậy, cởi khăn che mặt đứng giữa phòng, lập tức
có nữ tử khác khoác lên nàng một tấm trường bào trắng, thắt nút trước
mặt nàng, vén mái tóc nàng lên cao, gài vào một cái trâm gai, cái vòng
bện từ cành nguyệt quế khô đội lên đầu, nàng lấy một miếng dưa trên bàn
Vân Diệp, nhai vài miếng rồi nhổ đi, coi như thay hương liệu làm thơm
miệng, lấy cốc nước sạch súc miệng, rồi ôm ngực thi lễ với năm người Vân Diệp.
Dưới khí thế cường đại, ngay cả Lý Hoài Nhân bản tính như
lợn rừng cũng phải đáp lễ, Lý Thừa Càn mắt chăm chằm nhìn nữ nhân trước
mắt, muốn xem rốt cuộc nàng muốn làm cái gì, Trường Tôn Xung cũng ngồi
dậy từ trong lòng ca kỹ, còn về Trình Xử Mặc thì đã nằm ngủ từ đời nào.
Nữ nhân này có một vẻ đẹp chấn động lòng người, con mắt xanh biếc như mắt
mèo, mái tóc nâu chải chuốt gọn gàng, cổ dài như thiên nga đầy cao quý,
đôi tai hồng dưới ánh nến càng thêm mỹ lệ, chiếc áo choàng che đi thân
thể, chỉ lúc thi lễ mới thấy đường cong quyến rũ, một cơ thể kích thích
dục vọng nam nhân, nhưng không dâm tục, khiến nam nhân mê mẩn, lại không dám xâm phạm, giọng nói mang chút khẩu âm quan thoại vang lên.
- Ta tới từ Ai Cập huy hoàng, nó không có diện tích lớn như Đại Đường,
không có con dân đông đúc như ở đây, hiện giờ nó đã bao phủ dưới bóng ma của bạo quyền, bọn chúng hủy hoại tất cả những thứ đẹp đẽ, chỉ có thần
điện cao lớn lạnh giá đứng đó, thượng đế đã thành chúa tể duy nhất nơi
đó, tất cả tiếng nói khác biệt đều bị ném vào lửa thiêu thành tro bụi.
- Nhưng ta không đồng ý vị tiên sinh này bôi xấu Ai Cập, Ai Cập là một
vùng đất mỹ lệ, sáu nghìn năm trước chúng tôi có nền văn minh, cho tới
nay kim tự tháp vẫn đứng trong sa mạc kể lại huy hoàng ngày xưa của
chúng tôi, nó dùng hai trăm ba mươi vạn khối đã nặng năm nghìn cân đắp
thành, khối đá nặng nhất hơn mười vạn cân, khe hở giữa các tàng đá ngay
cả lưỡi đao cũng không chen vào được, còn về độ cao, theo cách tính của
Đại Đường, nó cao năm mươi trượng.
Nói tới đó Hi Mạt Đế Á dừng
lại nhìn Vân Diệp, nếu đã biết Hi Mạt Đế Á, không lý do gì lại không
biết sự tồn tại của kim tự tháp.
Lý Hoài Nhân hỏi Vân Diệp:
- Diệp Tử, ả ta không khoác lác đấy chứ?
Nói với vẻ không tự tin lắm, vì lời của Hi Mạt Đế Á tựa hồ rất chân thật, Lý Thừa Càn, Trường Tôn Xung đồng loạt nhìn Vân Diệp:
Vân Diệp sờ mũi cười khổ:
- Ta cũng muốn nói là nàng ấy khoác lác, nhưng sư phụ ta cũng nói như
thế, lão nhân gia nói thì không sai được, còn có một bức tượng sư tử mặt người cực lớn mà nàng ấy chưa nói.
Đường Chuyên
Tác giả: Kiết Dữ
Nguồn: Vipvandan
=== oOo ===
Quyển 10.
Chương 003: Hi Mạt Đế Á diễn giảng (2).
Hi Mạt Đế Á thi lễ với Vân Diệp:
- Cảm tạ ngài, tiên sinh thành thật, tượng sư tử mặt người ngài nói tên
là Tư Phân Khắc Tư ( sphinx), nó chỉ là thứ ngu xuẩn biết vài câu đố
thôi.
- Điều ta muốn nói là, văn minh không phải là thần thoại
phi lý trí, bình phương độ cao của kim tự tháp bằng diện tích tam giác
mặt tháp, chu vi đáy tháp trừ trừ độ cao tháp bằng chu vi hình tròn trừ
bán kinh, một suy đoán khác của chúng tôi về kim tự tháp cũng mới được
chứng thực qua lời vị tiên sinh này, đó là chu vi vi đáy gấp hai lần
chiều cao tháp, vừa vặn bằng con số Tổ soái trong lời nói tiên sinh,
ngài có tin đó là một sự trùng hợp không?
- Các vị tiên sinh,
không nói tới bậc tiên triết như sao trời của chúng tôi, xin hỏi các vị, với kiến trúc kim tự tháp được tổ tiên chúng tôi xây từ bốn nghìn năm
trước, ngài còn nói chúng tôi là đám dã nhân chưa khai hóa sao? Cầm búa
gào rú là hải tặc Bắc Âu, buộc thùng rượu ở bụng là người Cao Lô (
Gaul), đừng đem học giả cao quý trộn lẫn với đám dã nhân thô bỉ, nếu
chẳng phải vị tiên sinh này biết tiên triết Hi Mạt Đế Á, ta thiếu chút
nữa còn cho rằng đây là một hoang mạc học thuật.
Lý Hoài Nhân
buồn bực nhìn Hi Mạt Đế Á, cuối cùng phát hiện ra bên tai nàng có mấy
nốt rỗ trắng, tức thì trở nên cao hứng, nữ nhân này cũng không phải là
hoàn mỹ.
- Nữ học giả mỹ lệ, bài hùng biện của nàng làm chúng tôi xấu hổ, nhưng lời nàng nói đều là suy đoán, người Đại Đường lại coi
trọng chứng cứ, lời nàng nói rất có khả năng là một sự trùng hợp, sư phụ ta từng nói việc xây dựng kim tự tháp vượt quá năng lực của người Ai
Cập, vì thời đó không có khả năng có hai ngàn vạn người cho pháp lão (
pharaoh) sử dụng, cho nên nguồn gốc của nó vẫn còn tranh luận.
-
Nhưng nhận thức của nàng về toán học làm ta khâm phục, tiên sư Hi Mạt Đế Á có kiến thức rất sâu về ( viên trùy khúc tuyến) và ( toán thuật), cho nên có lý do tin nàng không chỉ kế thừa vẻ đẹp của bà ấy, còn kế thừa
học thuật nữa. Nếu như nàng thấy tiện, ta muốn mời nàng tới thư viện
Ngọc Sơn làm học giả, thư viện Ngọc Sơn không như nàng nói, vài người
hoặc mười mấy người, nó là học viện mang tính tổng hợp, học sinh nơi đó
có hơn hai nghìn người.
Lần đầu tiên Hi Mạt Đế Á lộ vẻ cả kinh, nàng hiểu rõ, ở thời đại này có trường học lớn có ý nghĩa gì.
- Tiền lương của ta không thể không nói nhé, ta phải nuôi sống mười sáu
người, cho nên thù lao ngài trả phải tương xứng với học thức và thân
phận của ta.
- Nàng cứ yên tâm, riêng vẻ đẹp của nàng cũng xứng đáng được trợ cấp thêm.
Vân Diệp cười lộ ra hàm răng trắng:
Trường Tôn Xung đau khổ dùng đầu đập vào vai Lý Thừa Càn, người ta thành tiên
sinh thư viện rồi, ai còn tán được nữ nhân như thế? Lý Thừa Càn thản
nhiên, hắn cũng là lãnh đạo thư viện, xưa nay lại không hứng thú với nữ
tử ngoại tộc, chỉ có Lý Hoài Nhân không biết nghĩ gì mà cười như thằng
ngốc.
Yểu Nương không hiểu, vừa rồi còn là một ca kỹ dưới tay ả,
sao chớp mắt một cái đã thành tiên sinh thư viện, hai thân phận này một
trên trời, một dưới đất, Yến Lai lâu chọc nổi tiên sinh thư viện sao? Bộ mặt béo múp nặn ra nụ cười tươi roi rói, cẩn thận xin lỗi Hi Mạt Đế Á,
chỉ hi vọng nữ nhân Hồ tử này không làm khó mình quá đáng.
- Bà
là người lương thiện, mặc dù đối xử với bọn ta không tốt, nhưng khi bọn
ta đói khát, là bà cho bọn ta thức ăn, nên ta cám ơn bà.
Hi Mạt
Đế Á nắm tay Yểu Nương trấn an, tới khi Yểu Nương xác nhận nàng không
nói ngược mới buông tay ra, Vân Diệp rót một chén rượu nho đưa cho Hi
Mạt Đế Á:
- Từ mai trở đi chúng ta là cộng sự rồi, trong thư viện có
rất nhiều bậc trưởng giả, có cống hiến lớn trong lĩnh vực của họ, hi
vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Hi Mạt Đế Á nhận chén rượu uống cạn, nói với Vân Diệp:
- Tất nhiên rồi, ta vốn chuẩn bị vào thư viện vừa học tập vừa giảng bài, cám ơn tiên sinh cho ta cơ hội này.
Vân Diệp lấy trong lòng Lý Hoài Nhân một túi vàng, đặt lên bàn cười nói:
- Đây là tiền thu xếp của các nàng, sáng mai sẽ có xe ngựa tới đón các
nàng, nơi ở thư viện sẽ an bài, Ngọc Sơn là một nơi rất đẹp, nhất định
nàng sẽ thích.
Cáo biệt Hi Mạt Đế Á, Vân Diệp thấy hôm nay tận
hứng rồi, vô tình câu được cho thư viện một mỹ nhân ngư cực to, nữ nhân
này nhất định sẽ thông thao học thức đông tay. Sau này kiếm được thư
tịch bảo bối ở phương tây sẽ có phiên dịch đáng tin cậy rồi, bảo Tiếu
Thương Sinh phiên dịch mấy cuốn sách, làm Vân Diệp tức xì khói, toàn bố
láo bố toét.
Bốn tên kia đã không thấy đâu nữa, Vân Diệp thổi sáo xuống lầu, vừa tới tầng một đã thấy không ổn, Đoàn Hồng cười tủm tỉm
nhìn y, bốn tên kia cúi gằm mặt im như thóc, thấy Vân Diệp xuống, đồng
thanh chỉ y nói:
- Đều do nói muốn bái phỏng học giả gì đó, nên mới tới đây.
Nghe thế Vân Diệp thiếu chút nữa ngã lộn cổ từ trên cầu thang xuống, con bà
nó toàn một lũ chuột nhắt, Đoàn Hồng có cái chó gì đáng sợ, lão tử nhận
thì sao.
- Được rồi, được rồi, đều là lỗi của ta, có chuyện gì to tát đâu.
- Tiểu tử, coi như ngươi dám làm dám nhận, dụ dỗ thái tử đi thanh lâu,
tuy thái tử đã trưởng thành, nhưng tội này không nhỏ, Vân Diệp, ngươi
định lĩnh tội ra sao?
Đây là giọng của Lý Nhị, ông ta tới thanh
lâu làm cái gì? Chẳng lẽ cũng đi chơi gái? Ba chân bốn cẳng xuống lầu,
lúc này mới nhìn thấy trong sảnh toàn danh thần dũng tướng, Lý Nhị, Lý
Tịnh, Lý Tích, Lý Hiếu Cung, Lý Đạo Tông, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim,
Ngưu Tiến Đạt ... Ngoài hoa sảnh còn có Trường Tôn Vô Kỵ mặt đầy phẫn
nộ, Phòng Huyên Linh bộ dạng đau lòng, đám Đỗ Như Hối, Ngụy Trưng, Vương Khuê thì hả hê, lực lượng này đủ mở triều hội rồi, chẳng lẽ đến đây bắt mua dâm sao?
- Khởi bẩm bệ hạ, thần dẫn thái tử tới thanh lâu kỳ thực là học hiền quân cổ đại, đó là Tôn Thúc Ngao được chọn từ vùng ven biển hẻo lánh; Bách Lý Hề được chọn từ ngoài chợ, vi thần dẫn thái tử
tới thanh lâu là học tiên hiền, tội ở đâu ra? Vì sao vi thần phải lĩnh
tội?
Lý Nhị vừa mới uống một ngụm rượu đã phun hết cả ra, Đỗ Như Hối kinh hãi lấy tay chỉ Vân Diệp:
- Ngươi lấy tiên hiền cổ đại ra so với kỹ nữ?
Ông ta thực sự ngờ có phải mình nghe nhầm không?
Trình Giảo Kim giơ ngón tay cái lên với Vân Diệp, bất kể thế nào, trước tiên
có lý do đối phó coi như có bản lĩnh. Trường Tôn Vô Kỵ bợp gáy Trường
Tôn Xung, phẫn nộ phát:
- Nghiệt súc, còn không mau thành thực khai ra.
- Ui da, cha, bọn con tới bái phỏng hiền sĩ mà, vốn đang uống rượu trong
rừng cây ở Ngọc Sơn, đột nhiên phát hiện có cầu vồng xuất hiện, bọn con
cho rằng có hiền sĩ xuất hiện, nên lên xe ngựa tìm, cuối cùng tới Yến
Lai lâu.
Lý Nhị cười như cú mèo kêu, chói tai lại khó nghe, cười xong hỏi:
- Thừa Càn, con không mơ thấy gấu trắng chứ?
Lý Thừa Càn trước mặt Lý Nhị vứt đi rồi, như nhược như con dê con, bảo hắn nói thì tám phần là hỏng việc, Vân Diệp vội tiếp lời:
- Bệ hạ, người thường nói Đại Đường ta tuyệt đối không để hiền nhân phí
hoài nơi hoang dã, hôm nay đúng dịp, không bằng bệ hạ gặp vị hiền nhân
này? Tin rằng sau khi bệ hạ gặp xong sẽ không trách bọn thần nữa.
Thanh niên đi chơi kỹ viện có chó gì đâu, còn dẫn văn võ toàn triều tới bắt, không biết tự làm mình mất mặt.