- Tâm tư chó má, đã lên chiến trường nào có chuyện không chết người,
sa mạc mênh mông, đi một chuyến cũng muốn mạng rồi, càng không nói đến
phải tác chiến, Đại Đường muốn thương lộ, muốn cây bông ngươi nói, muốn
tài bảo trong quốc khố người ta, muốn thổ địa, vậy phải nhờ vào các
tướng sĩ liều mạng, mấy thứ này ai cũng sẽ không dễ dàng cho người khác, không chết người thì không lấy được.
Trình Xử Mặc uống một ngụm rượu, mặt đanh lại nói với Vân Diệp, lập tức cởi vạt áo ra lộ ngực, thấy mặt trên chi chít sẹo.
- Đây là lúc ta công thành, kỷ niệm của người Cao Xương cho ta, nếu như
không phải áo giáp ngươi tạo cho ta dùng được, lúc này có lẽ ngươi đang
viếng ta đấy. Thừa Càn thì tốt hơn, hai người họ không tốt hơn ta bao
nhiêu, thân vệ của Trùng Tử chết sạch, cho nên mới hạ lệnh đồ thành, cái mông của kẻ xấu sắp thành bốn cánh hoa rồi, mới bắt lấy thái tử Cao
Xương. Diệp Tử, hiện tại ngươi cũng là tướng môn, người đã chết trong
lòng khó chịu thì được, đừng treo ở trên mặt, chúng ta đang ăn những bát cơm này. Khi ngươi tại Lĩnh Nam chinh phạt không chết người sao?
- Nếu như ta nói cho các ngươi mọi người ta mang đi đã trở về, ngoại trừ
một hai người bị tàn phế, người còn lại không chết một ai, các ngươi tin hay không? Chính là những người bị thương này, có lẽ khi đánh người Đại Thực bị thương, cuối cùng ta đem những người Đại Thực bắt được treo cổ
hết ở hải đảo, các ngươi không trông trừng nông hộ nhà ta, còn dám lắm
miệng, không được phép hoàn thủ, để mình ta đánh một quyền trút giận.
- Không có khả năng, đánh trận sẽ chết người, thiên cổ cũng vậy, ai cũng
không trốn thoát. Trừ phi ngươi không đánh trận, cũng không tước đoạt,
dẫn binh uổng phí rồi.
Lý Thừa Càn cũng nói theo, Trưởng Tôn Trùng, Lý Hoài Nhân gật đầu.
- Ta mang về hơn trăm vạn gánh gạo, đã giải quyết nạn đói Hà Bắc, nộp cho quốc khố không dưới 300 vạn quan, lấp đầy quốc khố trống trơn, ta còn
có thêm vài chiếc thuyền, các ngươi so với ta không?
- Ngươi nói toàn lời vớ vẩn, tới cùng muốn nói gì?
Lý Thừa Càn cuối cùng cũng hỏi đến điểm mấu chốt.
- Không có ý gì khác, chỉ muốn tìm cách đánh các ngươi một trận, chó chết các ngươi bỏ chạy hết, bỏ mình ta ở Trường An, Đậu Yến Sơn của chó Nhật bắt cóc ta, Phùng Áng của chó Nhật cầm tiễn chỉ vào ta. Không những
thế, mọi người cả thế giới này cũng tính toán ta, Trương Lượng ngay cả
lão bà của ta cũng dám đánh, Xử Mặc, lão nương ngươi bắt ta muốn ta đi
sa mạc cứu ngươi, Trùng Tử, cha ngươi ép ta đòi tiền, kẻ xấu, lão tử
ngươi dám biến ta thành thống lĩnh thủy sư, người đáng trách nhất chính
là ngươi, Thừa Càn, cha mẹ ngươi, lúc nào cũng muốn đánh hèo ta, một
nghìn đại bản đấy, sau khi đánh xong, chắc là mông sắt thần công cũng sẽ đại thành.
- Đậu Yến Sơn ta có thể giết chết, Phùng Áng ta có
thể hù dọa, nhưng những người còn lại, ta dám động ai? Người lớn tuổi
không đụng vào rồi, chẳng lẽ không cho phép ta đánh người trẻ làm cho hả giận?
Nói xong liền xông lên đấm loạn một hồi, đánh hồi lâu
trong lòng mới thoải mái, thì ra có chuyện không may, bốn người năm
người chia đều, rơi xuống đầu tất nhiên không thể thê thảm, hiện tại vừa lúc, lúc nào trong kinh thành cũng chỉ có một mình mình, đám người lớn
còn không khách khí, sai mình như con, hiện tại được rồi, có bọn người
họ trở về, những người này có tâm tư tìm mình gây phiền toái rồi chứ?
*****
Khi không có gió rất không dễ chịu, chí ít đối với năm người đã say tám
phần mười chính là như vậy, Trưởng Tôn Trùng cười rất to, nhẹ nhàng nhảy múa, Lý Hoài Nhân đỡ thân cây hôn vỏ cây luôn mồm, Lý Thừa Càn vắt cổ
trên cành cây đứng nôn mửa, chỉ có Trình Xử Mặc đỡ hơn, ngồi đó gặm khúc xương rôm rốp.
Vân Diệp nằm trên thảm, Thì Thì kéo đầu của sư phụ, Tiểu Vũ lau miệng, Địch Nhân Kiệt chờ một lát thì rót chút dấm chua cho sư phó, đáng tiếc đều
nôn hết ra ngoài.
Lý Hoài Nhân hôn vỏ cây hồi lâu cũng cảm thấy
không thú vị, la muốn đi thanh lâu, cái này nhất định phải đi, bò cũng
phải bò đi, vì vậy năm người loạng choạng an vị lên xe ngựa, được thị vệ của Lý Thừa Càn đưa đến Trường An.
Địch Nhân Kiệt không biết
thanh lâu là gì, mói nói mình cũng đi, bị Tiểu Vũ xách lỗ tay xoay
quanh, Thì Thì giậm chân một cái, gọi gia phó đằng xa thu dọn đồ, quyết
định nói cho sư nương sư phụ đi tìm nữ nhân xấu rồi.
Khẩu vị của
Lý Thừa Càn rất là xảo quyệt, nhìn tú bà tử của Yến Lai Lâu mông to,
liền lắc đầu, thấy các dung chi tục phấn của Minh Nguyệt các cũng lắc
đầu, nói chung thấy toàn bộ nữ nhân đều lắc đầu, Lý Hoài Nhân nổi giận
hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn đi đâu, Bình khang phường cũng đi hai vòng rồi đấy.
- Ta không phải là không hài lòng, Yến Lai Lâu không tệ, tú bà mông rất
được, chỉ là cái cổ của ta không nghe sai khiến, cứ lắc suốt.
Xa
phu vội vàng đưa năm tên say đến Yến Lai Lâu, tú bà vẫn không đổi, thân
hình của Yểu Nương trong 5 năm đã to hơn một vòng, ân vật trước ngực đối với nam nhân càng hùng vĩ, chỉ là thắt lưng cũng to theo, bước đi như
Uất Trì cung, mỗi một bước đều vô cùng vững chắc, vừa rồi còn đang hối
hận đã để mấy con heo vàng chạy thoát, không nghĩ tới tự heo vàng lại
trở về cổng vòm rồi, nào dám chậm trễ, phất phơ khăn tay như là thấy
tình lang, thoáng cái liền lao tới.
Lý Hoài Nhân cầm cánh tay ngăn cản:
- Yểu Nương, thân hình hiện tại của bà ca ca ta không chịu nổi đâu, nghĩ eo thon bụng nhỏ năm đó của bà chạy đâu rồi?
Yểu Nương nhân cơ hội khẽ véo một cái lên cánh tay Lý Hoài Nhân, vứt mị
nhãn mắng thứ không lương tâm, từ biệt lần trước mãi không thấy tới, làm hại bản thân thương tâm gần chết mới cố ăn nhiều, kết quả thành hình
dạng như bây giờ.
Vẫn biết điều hiểu chuyện như thế, lời trong
thanh lâu nghe thì hay lắm, nếu như tưởng thật mới là kẻ ngốc. Yểu Nương kéo Lý Hoài Nhân lên lầu, nàng rất thích những vật nặng trịch trong tay áo của người này.
Một gian phòng đã chiếm một tầng lâu, bánh
trái bày đầy đủ trên bàn trước mặt bọn Lý Thừa Càn, chỉ có bàn của Vân
Diệp bày đầy dưa chuột, cộng thêm mấy đĩa điểm tâm nhỏ, đối với vị hầu
gia cực độ si mê dưa chuột này Yểu Nương có ký ức sâu sắc.
Người
say rượu không dễ hầu hạ, tiền thưởng quý nhân cho lúc thanh tỉnh mới là tiền, nếu như thừa dịp say rượu lừa bịp, hậu quả rất nghiêm trọng, cũng không phải để bụng bao nhiêu tiền, mà là quý nhân không có thói quen bị gạt.
Ngửa mặt nằm trên tháp, một hàng ca kỹ bưng chậu xuất hiện, lau mặt, rửa chân cho quý nhân, không hổ là chuyên môn hầu hạ người
khác, thủ pháp chuyên nghiệp, khiến người thoải mái, hai ly nước không
biết có đá lạnh vào bụng, tinh thần tốt hơn nhiều.
Thấy các quý nhân đều có tinh thần rồi, Yểu Nương cười như phật Di Lặc, thịt dưới cằm cũng run rẩy, nói giọng rung rung:
- Các quý nhân hiếm khi đến thăm, đó là vinh hạnh của tiểu lâu, lại không biết các quý nhân muốn xem ca vũ trước hay là cần người hầu hạ trước?
Có vũ nương từ cực tây tới, nhảy rất đẹp, váy đẹp cực kỳ, khi nhảy như
một hoa hồ điệp. Nam tử chuyên dùng đầu quay thắt lưng, từng vòng từng
vòng rất đẹp.
- Ồ? Ở Trường An có thể xem ca vũ Ai Cập thuần túy
quả thực hiếm thấy, tuy nhiên loại vũ đạo này là các tín đồ chuyên dùng
để nghe giáo huấn của thần, cũng có người đồng ý nhảy sao?
- Chao ôi, quý nhân đúng là kiến thức rộng rãi, chính là đến từ nơi
Ai Cập này, đáng thương thế, nghe tiểu cô nương biết nói tiếng người kia nói, mọi người cả thế giới muốn giết họ, nói họ là người không sạch sẽ, nhưng nô tỳ lén xem qua, rất sạch sẽ, còn không có mùi, nô tỳ thấy họ
đáng thương mới thu nhận họ, cho ăn cơm.
- Yểu Nương này, bọn họ
nói không sạch sẽ, là trong đầu không sạch sẽ, bị thần từ bỏ, bà không
sợ thần của họ tới xử phạt bà sao?
Vân Diệp lần đầu tiên nghe nói độc thần giả, cho nên cũng rất muốn gặp những người này một lần, nói
như vậy, độc thần giả có bản lĩnh mới có thể sống sót, thông thường đã
sớm bị giáo đình thiêu chết rồi.
- À, nô tỳ không sợ đâu, nơi này là Đại Đường, nô tỳ sợ bộ khoái, cũng không sợ cái thần gì vô danh, quý nhân ngồi yên, nô tỳ sẽ đi gọi ca vũ bắt đầu.
Vỗ hai tay, lập
tức có âm nhạc khoan thai vang lên, giống tiếng trời, âm tiết không biến hóa bao nhiêu, thật giống như gió thổi qua cây cỏ, lại giống như tuyết
rơi lên nhánh tùng, mấy nữ tử trẻ tuổi che mặt từ trong cửa ngầm đi vòng ra, bước chân mềm mại, theo thân thể chuyển động, váy màu sắc rực rỡ
liền bay lượn theo, hình thành một hình tròn rất to, quả nhiên như tú bà nói, như một đóa hoa nở rộ, cũng giống một đóa hồ điệp xinh đẹp.
Lụa mỏng che mặt, chỉ có đôi mắt yên lặng như nước lộ ra ngoài. Cứng nhắc,
vô dục vô cầu, đây vốn là điều cốt lõi mà loại vũ đạo này nên có, nhưng
trong ánh mắt lộ ra không phải là sùng kính và hy vọng, mà là một loại
chết lặng, cái này thì bất thường rồi.
Không đợi Vân Diệp đặt câu hỏi, lại có mấy nam nhân khoác áo choàng trắng đi ra từ cửa ngầm, đầu
thắt dây dài, nam tử vừa đi ra, toàn bộ những người đó đều đặt tay phải
lên lỗ tai, hình như đang nghe âm thanh từ xa xa, không thấy họ động
đậy, áo choàng tự bay lên, dây băng cũng bay lên. Nếu như nữ tử là một
đóa hoa bông gòn xinh đẹp, như vậy nam tử giống như đóa hoa loa kèn màu
trắng, âm nhạc do một loại nhạc khí cùng loại với huyên phát ra, âm
thanh hình như có người ở xa xa tụng kinh, không sai, loại vũ đạo này
không cho người xem, là ca vũ hiến cho thần, hôm nay họ lấy ra buôn bán, không phải là độc thần giả là cái gì, thảo nào giáo đình muốn thiêu
sống họ.
Lý Hoài Nhân thấy không phải là múa bụng cũng rất khó
chịu, những nữ nhân này đều bao kín mít, không lộ ra chút da thịt, không có ý nghĩa, lão tử muốn xem múa bụng.
- Lăn xuống đi, cởi đồ ra rồi mới nhảy tiếp, lão tử muốn xem kiểu múa xoay mông thành sợi dây ấy.
Ác thiếu gia mà nổi tính lên thì khó có thể khắc chế, cầm theo một túi
vàng chính là tới kiếm sảng khoái, không phải là đến xem mấy nam nhân nữ nhân rung rung áo choàng của mình thành bông hoa.
Tú bà không biết từ đâu chui ra rầy la đám nam nữ đang run rẩy:
- Thấy các ngươi đáng thương, cố ý cho các ngươi một cơ hội kiếm tiền,
hầu hạ không tốt, dám chọc giận quý nhân, thực sự là chết tiệt.
Tú bà trên đời này không có thứ đồ chơi gì tốt, còn rút ra cây trâm từ trên đầu châm các cô gái đáng thương, miệng còn la mắng:
- Từ lâu đã bảo các ngươi mặc như các Hồ cơ bán rượu bên ngoài các ngươi
không chịu, một cơ hội kiếm tiền bị lãng phí, cho chết đói luôn.
Tất cả cô gái đều giúp một cô gái ở chính giữa chịu đòn, thà mình bị châm
cũng không chịu để cho tú bà châm cô gái ở giữa cái nào.
Trưởng Tôn Trùng vỗ tay cười to, nhìn tú bà giống như hổ nhập bầy dê, lớn
tiếng tán thưởng, còn ném một thỏi bạc trong người ra ngoài xem kịch
vui, Lý Thừa Càn không có đồ ném, chộp lấy mấy thỏi bạc cũng ném xuống
dưới, Yểu Nương mừng rỡ, vì vậy châm càng ác hơn.
Vân Diệp mỉm
cười, y muốn xem cô gái ở giữa có thể chịu tới mức độ nào, Trình Xử Mặc
thì không cười khi ức hiếp người nhỏ yếu, ôm cánh tay để mặc ca kỹ bên
người bỏ nho vào miệng.
Trong hoảng loạn, một cuốn sách mỏng rơi
ra ngoài, Vân Diệp nói một câu với ca kỹ bên người, ca kỹ kia chạy ra
giữa nhặt quyển sách đó cho Vân Diệp xem.
Không có ý nghĩa, một
quyển [Nguyên lý hình học] rất bình thường, Euclid từ hơn 900 năm trước
đã viết ra thứ này, chỗ quan trọng của quyển sách này không nằm ở nó có
lý luận cao thâm gì, mà bởi vì đây là một quyển sách giáo khoa gần như
hoàn mỹ, có thể tạo ra tác dụng rèn luyện tư duy lô-gích của con người,
nhất là sau khi trải qua Hypatia bổ sung hoàn chỉnh, nó vẫn được tiếp
tục sử dụng một nghìn năm.
Lật hai trang, Vân Diệp đã ngồi không
yên, sách rất to, nhưng được làm bằng da cừu rất tốt, phía sau có thêm
mấy hàng chữ kiểu mới, rất đẹp, đây không phải bút tích của nam nhân.
Quát bảo Yểu Nương nghừng lại, không đợi Vân Diệp nói thêm gì, một cô gái
xông qua cướp lấy cuốn sách trong tay y, ôm chặt vào trong ngực, hộ vệ
thủ vệ hai bên muốn xông lên nghiêm phạt nữ tử ti tiện này dám mạo phạm
Vân hầu, Yểu Nương càng hùng hổ, đám nam tử vây nữ tử ở chính giữa, lưng hướng ra ngoài, chuẩn bị tiếp thu xử phạt.
Vẫy lui đám hộ vệ, đuổi Yểu Nương đi, Vân Diệp đi tới trước mặt họ, nói với nữ tử trong đám người:
- Ta không có ác ý, các bằng hữu của ta cũng không có, chẳng qua họ đi ra từ chiến trường, tính tình có hơi lỗ mãng, ta chỉ muốn hỏi một câu,
Hypatia là gì của các ngươi, nàng đã mất 200 năm, vì sao ngươi có bản
thảo của nàng, mặt khác ta rất muốn biết các ngươi đã gặp phải chuyện
gì, nếu như đối với đế quốc Đại Đường không có hại, xuất phát từ kính
trọng đối với Hypatia, ta nguyện ý trợ giúp các ngươi trở về quốc gia
của các ngươi, các ngươi đến từ thành Alexandria?
Nữ tử ở giữa há hốc miệng, nàng bất kể như thế nào nào cũng không ngờ được tại Đông
Phương xa xôi cũng sẽ có người biết việc Hypatia, điều đó không có khả
năng.
Bọn Lý Thừa Càn cũng nghe không hiểu, việc tẩy răng gì, áp
lực to bằng núi cũng không rõ lắm, đây là một đám ca kỹ, không cần có áp lực gì hết, thích thì lấy, nói nhảm cái gì.
* Hypatia: phiên âm đọc giống "tẩy răng", Alexandria phiên âm đọc giống "áp lực sơn đại"
Thiếu nữ đầu tiên là liến thoắng một hồi, Vân Diệp lắc đầu nói với nàng:
- Nếu ngươi biết tiếng Đại Đường thì nói đi, ta nghe không hiểu ngôn ngữ
của ngươi, Đại Đường không cần những ngôn ngữ khó hiểu này.
Nữ hình như có chút phẫn nộ, còn lải nhải thêm một lúc, Vân Diệp ngả hai tay:
- Ta nghe không hiểu, coi như ngươi nói ta kiêu căng, ta nghe không hiểu, ngươi không phải là nói vô ích sao?
Thiếu nữ tức giận đẩy hộ vệ của nàng ra đi tới trước mặt Vân Diệp và ngồi
xuống, Vân Diệp rất chịu khó dọn bàn qua, đặt ở giữa hai người, mình
cũng ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn nàng.
- Người của Đường quốc đều kiêu căng như ngươi sao? Các ngươi không sợ sẽ dẫn tới căm hận sao?
- Đại Đường cho tới bây giờ cũng không phải khiến người thích, nó chỉ dùng để khiến người sợ.
Nghe Vân Diệp nói như vậy, Lý Thừa Càn, Trưởng Tôn Trùng, Lý Hoài Nhân,
Trình Xử Mặc cùng nhau cười gật đầu, ngay cả Yểu Nương trốn ở góc phòng
nghe trộm cũng cảm thấy lời nói của hầu gia rất có đạo lý, xoay người
đạp một cái lên mông của một Hồ cơ.