Trời xanh biếc, lá vàng úa, gió thu cận kề, nhạn bắc bay về phía nam, hiếm khi sắc thu tới liên tiếp, hay, hay.
Vân Diệp thu cây quạt giấy trong tay cắm phía sau cổ áo, Trình Xử Mặc,
Trưởng Tôn Trùng, Lý Hoài Nhân học theo, họ đã quen với cái bệnh lâu lâu phát ý của Vân Diệp.
- Diệp tử, hiện tại cỏ còn xanh lắm, đâu ra lá vàng, khi ta tại Bắc Hải, chim nhạn còn đang ấp trứng, không bay đến Trường An nhanh thế đâu, ca ca ta hành quân thiên lý, truy đuổi thái tử Cao Xương ngày đêm không bỏ, có thể nói không công lao thì cũng khổ
lao, ngươi ở nhà hưởng phúc, rảnh thì nghĩ thêm mấy món ngon đi, đồ nhắm vừa rồi chưa được đâu.
Lý Hoài Nhân xỉa răng hỏi Vân Diệp, thì
ra là chuẩn bị đến Vân gia kiếm bữa ăn ngon, ai ngờ Vân gia dựa theo cơm nước lễ nghi ăn như của nhà mình.
- Chữ nghĩa vất cho chó ăn rồi hả, bữa cơm Diệp Tử cho chúng ta ăn tốt nhất từ khai quốc đến nay rồi
đấy, bích hồ thố cần, mẫu đan yến thái, tuyết dạ đào hoa, chính khí áp,
minh hỏa thủy luyện độc, lại thêm "Hòe diệp lãnh đào", món chính cơm
hoàng lương, bảy món này không thể đổi, bệ hạ mời huynh đệ ta cũng chỉ
mấy món đó, bách chiến quy lai, vương hầu gia khoản đãi đồng đội là phải chú ý, ăn thịt thoải mái, ngươi bảo Diệp Tử còn làm người nữa được
không?
Trưởng Tôn Trùng khinh bỉ nhìn Lý Hoài Nhân, cảm thấy người này không giống như thiếu gia sinh ra tại nhà vương hầu.
- Các ngươi nói nhiều quá, có thể đợi ta nói hết câu cuối cùng rồi các
ngươi mới lên tiếng có được không, tĩnh tâm hai năm mới nói ra được mấy
câu hay, cũng không để cho ta nói cho đã. Nghe, câu cuối cùng là, ba
thượng hàn yên thúy, thơ hay, câu hay! Hiện tại có thể hỏi rồi.
Trình Xử Mặc khịt khịt mũi:
- Trong khu rừng này nực mùi thơm lạ, nhất định có chỗ đặc biệt, cũng may vừa rồi ăn chưa được mấy miếng, biết là Diệp Tử sẽ không để cho chúng
ta thất vọng.
Lý Hoài Nhân vội ngửi mấy cái, thoả mãn gật đầu nói với Trưởng Tôn Trùng:
- Vậy là được rồi, bệ hạ mời các lão gia tử đến Vạn Dân Điện vừa với hoàn thành vui chơi, cột sơn mới, mùi đó có thể quật ngã người khác, không
biết các lão soái là ăn nước sơn hay là ăn cơm, hay là để chúng ta tự
do.
Trưởng Tôn Trùng đúng dịp vỗ tay, cũng cho rằng an bài như vậy là tốt nhất.
Đi vòng qua khu rừng, một bãi cỏ nhỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người, Địch Nhân Kiệt, Tiểu Vũ, Thì Thì đang bày mâm đầy trên bàn, Lưu Tiến Bảo đầu đầy mồ hôi kéo một con lợn sữa nướng mở chảy xèo xèo, vàng khè từ trong bếp lò đắp bằng bùn vàng, mùi thơm nức mũi là đến từ con lợn sữa này.
Ba đứa trẻ chạy qua chào, sau khi biết được đây là ba đồ đệ của Vân Diệp,
ba người Trình Xử Mặc tự nhiên càng thân thiết hơn, Trưởng Tôn Trùng móc ra hai cây trâm bằng thuý ngọc từ trong người cho hai nha đầu, cho Địch Nhân Kiệt một cái nhẫn đeo ngón cái, Trình Xử Mặc đơn giản hơn, rút ra
một thanh chủy thủ trong cổ áo cho Thì Thì, cái trên lưng cho Tiểu Vũ,
cái sau khuỷu tay cho Địch Nhân Kiệt, Lý Hoài Nhân dứt khoát cho rằng
hai người không thành tâm, cho đồ đểu gạt trẻ con, chính hắn móc ra ba
thỏi vàng cho mỗi đứa một thỏi mua kẹo ăn. Thì Thì còn đỡ, hài tử này
đối với tiền tài rất lạnh nhạt, Tiểu Vũ thì khác, cười rất thích thú,
loay hoay món quà, luôn nhìn chằm chằm món quà của Địch Nhân Kiệt.
Vân Diệp lấy cái xẻng, đào vài cái dưới gốc cây tùng rồi móc lên một vò
rượu, đây là mình, ba năm trước đây rảnh rỗi không có việc gì muốn nếm
thử chôn Tùng phong tửu trong truyền thuyết, vốn đã quên rồi, sau đó xem trên sổ sách nhà mình ghi quá trình mình chôn rượu, lúc này mới nhớ
tới, hôm nay uống cũng có thêm vài phần thú vị rồi.
Trình Xử Mặc
ham rượu nhất, thấy Vân Diệp đào lên từ dưới đất, thấy bùn đất bám trên
mặt không cần nghĩ cũng biết là thứ tốt, chộp lấy dùng ống tay áo lau
bùn đất đi, bỏ nắp, lắc lắc một cái, phát hiện một vò rượu chỉ còn lại
hơn một nửa, mùi rượu nhanh chóng tỏa ra, làm cho Trình Xử Mặc tâm mê
thần say.
- Cầm bốn cái chén, Lưu Tiến Bảo không có phần.
Lưu Tiến Bảo nuốt nước bọt biết thân phận của mình không đủ, đành phải đứng ở xa chảy nước miếng.
Rượu vốn không màu trở nên hơi vàng đặc, Lý Hoài Nhân vui mừng vỗ ngực, đang muốn rót rượu liền nghe ngoài bìa rừng có người gọi:
- Ba đứa vô sỉ, lén chuồn khỏi tiệc sao không gọi ta.
Trình Xử Mặc tiếc nuối nói với Địch Nhân Kiệt:
- Tiểu Kiệt đi lấy thêm cái bát, có ác khách tới cửa, tiếc cho rượu ngon.
Rượu vừa rót xong thì Lý Thừa Càn từ ngõ đi qua, thấy hắn chưa thay triều
phục, xem ra giống ba người kia đều trốn từ tiệc rượu của hoàng đế ra
đây.
- Ngươi còn phải bồi lão gia tử, chúng ta ai dám gọi ngươi,
trên bàn ba bọn ta là con oắt, có đáng kể gì, ngươi là thái tử có mặt
coi như nửa chủ nhân rồi.
- Nói bậy, Trình thúc thúc đang khoác
lác với Uất Trì thúc thúc, Lý soái đang nói chuyện chiến sự tiền phương
với phụ hoàng ta, Lý Tích tìm mẫu hậu ta mai mối cho hắn mấy cô nàng xấu xí, cửu thúc ta đang đấu rượu với thập tam thúc, bọn Lưu Hoằng Cơ đang
chảy nước dãi xem ca vũ, nào có việc của ta. Đúng rồi, phụ hoàng ta gả
tiểu cô cô của ta cho Tiết Vạn Nhận, đó chính là kẻ ngu, tiểu cô cô thảm rồi.
Đang thao thao bất tuyệt kể chuyện trong cung thì đột nhiên phát hiện ba đứa trẻ ôm quà đang nhìn hắn, lúc này mới nhớ mình tới vội vàng, trên người không có cái gì, hắn nhanh trí móc ra ấn thái tử trong người, in lên thanh y mỗi đứa một con dấu, sau đó nói:
- Cho mỗi đứa các ngươi một cơ hội xin ta.
Nói xong an vị trên thảm, không mặt mũi nhìn ánh mắt thất vọng của ba đứa trẻ.
Vân Diệp cười mà như không nói với ba đứa trẻ:
- Nhanh đi thay đồ, đây là cơ duyên thiên đại, thái tử cũng không dễ dàng đồng ý, thay đồ rồi, đợi khi nào mình có chỗ khó xử thì đi tìm thái tử.
Lý Thừa Càn có được mặt mũi, lúc này mới bớt xấu hổ, bưng bát rượu uống
cạn, chỉ một chén rượu nhỏ đã khiến hắn cảm thấy trời đất quay cuồng,
thiếu chút nữa ngã đổ, ba tên khốn khiếp kia cũng vậy.
Vân Diệp nhai đậu tằm nhìn bốn tên ngốc, một bình rượu mạnh giảm chỉ còn hơn một nửa, không đổi lấy rượu mới uống được sao?
Trình Xử Mặc thật vất vả ngồi vững, lắc đầu nói:
- Rượu ngon, vào miệng dịu dàng, sao vào bụng liền tạo phản vậy?
Vân Diệp rót rượu mới vào bát rượu của mình, chậm rãi uống, mùi vị quả thật không tệ, cũng may trong bốn người không có ai ngốc, nhanh chóng học
làm sao sống hòa bình với loại rượu này, tràng diện cũng lịch sự hơn.
- Diệp Tử, khi chúng ta vào thành sao không thấy ngươi, không thấy tư thế hào hùng trên ngựa của ca ca ta, đó là tổn thất của ngươi.
Trưởng Tôn Trùng xé thịt heo hỏi Vân Diệp.
- Nông hộ nhà ta xuất đinh 67 người, trở về chỉ còn lại 53 người, có 14
người chết trận sa trường, còn có hai người tàn phế, ta nào có tâm tình
vui vẻ được, khi đi, chính ta đã đích thân đưa họ đi, ta đếm ba lần,
không sai, đúng là 67 người, khi về ta cũng đếm vài lần, hơn nữa một
người thiếu một con mắt, một người không có cánh tay, 53 người còn lại
thì trong lòng chất chứa buồn phiền