Phong Sư Tiến sắp bị tương lai không rõ ràng hành hạ nổi điên rồi, hắn ngàn
vạn lần không ngờ thái tử đích thân ra tiền quân, thế này mình còn sống
được nữa sao.
Phú quý trong ảo tưởng biến thành thuốc độc đòi mạng, nay hắn không thể
không uống bát thuốc độc này vào, Cật Can Thành Cơ đã mất tích, không
biến mai danh ẩn tích ở trốn hoang dã hay là bị tra tấn trong ngục của
Bách kỵ ti, tóm lại là kết cục không tốt, Phong Sư Tiến cũng mốn trốn,
nhưng mẹ già thê nhi cả đống còn đó, hắn trốn đi đâu được.
Mưu phản xưa nay đều không phải là tội nhỏ, nếu như thái tử cùng bọn họ
tạo phản, thất bại rồi còn có cái cớ lệnh trên khó cãi, nay thái tử hoàn toàn không định tạo phản, thế là toàn bộ tội danh cần Hầu Quân Tập và
đám người muốn leo cao như mình gánh chịu.
Hầu Quân Tập tự mang gông đi bộ từ thảo nguyên về kinh đợi xử lý, Cao Sĩ Liêm giải tán gia phó, một mình ở lại Lạc Dương đợi thiên uy giáng
xuống, mặc dù chưa khởi sự, không gây bất kỳ tổn thất nào cho Đại Đường, nhưng tội danh mưu phản chưa bao giờ cần chứng cứ, có ý đồ mưu phản đủ
diệt tộc rồi.
Bệ hạ ở gần Đăng Châu, ngũ lễ tư mã đã tiếp quản đại doanh, mọi việc đều chứng minh nguy cơ đang từng bước tới gần.
Tính mạng bản thân đã không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Phong Sư
Tiến, gần đây hắn di chuyển gia sản, chỉ mong sấm sét chỉ giáng lên một
mình mình.
- Phu quân, thực sự không thể vãn hồi được nữa sao?
Thê tử Lưu thị bê khay thức ăn vào phòng, nhìn thấy Phong Sư Tiến hai mắt sưng đỏ, rõ ràng cả đêm không ngủ, cẩn thận hỏi:
- Ván đã đóng thuyền còn làm được gì?
Phong Sư Tiến thở dài, nhận lấy khay thức ăn trong tay thê tử đặt lên
bàn, hắn và thê tử là thanh mai trúc mã, từ nhỏ quen nhau, thiếu niên
yêu thương, tới giờ bất tri bất giác đã gần ba mươi năm qua đi, dưới gối có hai nhi tử, một nhi nữ đều không minh lanh lợi, bản thân tham gia
chuyện này vốn là kiếm cho con xuất thân cao hơn, kết quả nghịch lửa
phỏng tay, chỉ một đêm thua hết vốn liếng.
- Sao nàng chưa đi, Vân Nương, nhân lúc trời tới mau tới nhà cữu cữu nấp đi, chẳng may ta bị bắt hãy đẩy hết mọi tội danh lên người ta, cứ nói
nàng và các con không biết gì, ta tạo nghiệt, ta sẽ chịu một mình.
- Phu quân, sao chàng hồ đồ rồi, người gặp nạn lấy đâu ra thân thích,
cữu phụ đóng chặt cửa, thiếp thân gõ bao lâu không ai đáp, bọn họ lo bản thân liên lụy, không nhận mẹ con thiếp thân. Thiếp thân nghĩ kỹ rồi,
không đi đâu nữa, ttrong nhà còn phu quân và mẫu thân, thiếp cũng không
yên tâm được, nếu ải này thực sự không qua được, cả nhà ta cùng xuống
suối vàng, trên đường không cô đơn, chỉ khổ ba đứa con của chúng ta.
Phong Sư Tiến ngây ra nhìn thê tử, ngẩng đầu lên hai tay siết chặt không thể nói gì, cây đổ đàn khỉ tan, đây vốn là chân lý trên đời, mình kỳ
vọng quá cao vào thân thích rồi.
Lão mẫu dẫn ba đứa tôn nhi tới, sắc mặt bà bình thường, cho ba đứa bé ăn, thấy chúng ăn rất ngon, ánh mắt càng thêm hiền hòa.
- Từ Ngũ Nhi, chuyện tới phải gánh, con xuất thân thái tử lục soái, ăn
lộc vua tất nhiên phải trung thành, thái tử muốn quyền lực cao hơn, con
phải thúc ngựa đi đầu, cho nên sai không phải của con.
- Nay thái tử không muốn Đại Đường xuất hiện họa loạn, áp tải lương tới
tiền quân, lựa chọn này không thể nói là không đúng, chỉ là làm thế thì
các ngươi thành loạn thần tặc tử, hiện đại nạn trước mắt, người có cốt
khí khiến người ta khâm phục hơn không có cốt khí, cho nên mẹ hi vọng
con thành người có cốt khí, ngàn vạn lần không thể cắn trả bừa bãi, nếu
không cả nhà ta không còn chút cơ may nào nữa.
- Đừng để tự loạn thế trận của mình, nói không chừng lúc này bệ hạ đang
đợi con tự phạm sai lầm, con chưa tạo phản, vậy nhất định không cần
hoảng loạn, con à, mẹ sống qua thời loạn, nhìn thấy quá nhiều thảm cảnh
nhà ta cửa nát, rất nhiều nhà vì hoảng loạn làm bừa mới chuốc lấy họa,
Bách kỵ ti hỏi tới thì chỉ nói chuyện bản thân là được, không kéo theo
ai hết.
Lưu thị nói nhỏ:
- Phu quân, đây là kiếp nạn của cả nhà, có vượt qua được hay không, thiếp và mẹ, các con sẽ ở bên chàng.
Phong Sư Tiến gật đầu, cầm bát cơm lên bắt đầu ăn, hắn ăn liền ba bát
cơm lớn, uống một bát canh mới đặt đũa xuống, xoa đầu ba đứa con, hành
lễ với mẫu thân, được thê tử giúp đỡ mặc quan phục, quan chức chưa bị
tước đoạt, vậy mình vẫn đường đường là Tả truân vệ trung lang tướng.
- Trong một hoàn cảnh đầy kích động, âm mưu và nghi kỵ, bất kể là tích
cực mưu tính hay an phận thủ thường đều không thể đảm bảo tất cả mọi
người có kết cục viên mãn, bị giết hoặc bị hãm hại đều là chuyện thường, bình yên mới là chuyện lạ.
- Cho nên chuyện vu cáo, cắn trả, bán đứng xảy ra không ngớt, ta không
đánh giá cao tên Phong Sư Tiến mà ngươi thích, sao, cho dù hắn bán đứng
ngươi thì ngươi cũng chỉ xử trí một mình hắn à? Người nhà hắn không đụng vào, nhưng bộ hạ thì phải xử lý, đều là thái tử lục soái, cần phải làm
trong sạch đội ngũ của mình.
Vân Diệp và Lý Thừa Càn sóng vãi cưỡi ngựa tới Đăng Châu, Lý Thừa Càn
không tin thái tử lục soái theo mình nhiều năm lại tùy tiện bán đứng
mình như Vân Diệp nói, hắn tin bộ hạ của mình hơn Vân Diệp nhiều. Lần
này lấy quyền chỉnh đồn thái tử lục soái từ phụ hoàng, hắn cũng muốn xem xem thuộc hạ của mình có tệ hại như Vân Diệp nói hay không.
Thị vệ thăm dò tin tức trở về, chưa đợi hắn bẩm báo, Vân Diệp đã hỏi:
- Có phải Phong Sư Tiến chạy mất rồi không?
- Bẩm thái tử, Phong sư tiến vẫn ở Tả truân vệ luyện binh.
Thị vệ không thèm để ý tới Vân Diệp, nghiêm túc báo cáo tình hình với Lý Thừa Càn.
- Người nhà hắn có còn không, có phải là đã mất tích rồi không?
Vân Diệp cố chấp hỏi.
- Lão mẫu thê nhi của hắn vẫn còn, chỉ giải tán gia phó.
Lý Thừa Càn nhìn Vân Diệp chế nhạo, nhếch môi tiếp tục đi tới, Vân Diệp
đoán sai không khỏi có chút xấu hổ, sờ mũi thúc ngựa đi theo.
Kiếm hai n gười của Bách kỵ ti, Lý Thừa Càn lệnh họ đưa Phong Sư Tiến
tới địa lao đã chuẩn bị sẵn, hắn ngồi ở một gian phòng khác, xem Vân
Diệp thẩm vấn Phong Sư Tiến ra sao, với Lý Thừa Càn mà nói, đây là sự
khảo sát xem lục soái dưới tay hắn có trung thành không, cũng là tổng
kết với năng lực ngự hạ của Lý Thừa Càn nhiều năm qua.
Khi hai võ sĩ giáp đen tìm tới. Phong Sư Tiến chẳng hề ngạc nhiên, mời
họ đưa ra ấn tin, an bài quân vụ xong, theo họ lên xe ngựa, để hai mắt
bị bịt chặt, hắn chỉ nhớ xe ngựa đi rất lâu, qua một khu vực sầm uất,
qua một cánh rừng, men theo con đường nhỏ mấp mô, tới một vườn quả.
Đúng là vườn quả, mùi này rất quen thuộc, khi nhỏ nhà mình cũng có,
không ít lần tới vườn quả phá phách, hiện là tháng sáu, quả còn chưa
chín, nhưng hoa đã rụng.
Bị người ta đưa xuống thang, vải che mắt bị rút đi, mới nhìn rõ nơi này
đủ loại dụng cụ tra tấn, còn có mấy thứ rất kỳ quái, hai đại hán cao lớn thô bạo cởi y phục của hắn, trói vào cột gỗ.
Phong Sư Tiến trơ ra như khúc gỗ để hai tráng hán kia muốn làm gì thì
làm, mắt nhìn vào chỗ tối, nơi đó có người, thậm chí hắn cảm thụ được
hai mắt không hề có thiện chí.
- Phong Sư Tiến ta là mệnh quan triều đình, nếu phạm tội, tất nhiên có
hữu ti bắt, lén lút đưa ta tới đây là dụng ý gì? Bạch kỵ ti có thể tùy
tiện trà đạp quốc pháp à?
- Phong Sư Tiến, nam, hai chín tuổi, chức vụ Tả truân trung lang tướng,
không tệ, không tệ, mười năm từ một giáo úy lên trung lang tướng không
dễ, niệm tình ngươi là bậc nhân kiệt, nói cho ta biết đồng lõa mưu phản
của ngươi, bản quan miễn cho ngươi nhục hình, như thế hai ta đều bớt
việc.