Nghe thế mấy vị lão tướng mới gật gù, Lý Nhị khen không ngớt miệng, ông ta
đóng rất nhiều thuyền, có thể vững vàng đi trong sóng gió như vậy chỉ có chiếc Thừa Càn, nhìn hai chiếc Công Chúa và Thừa Càn bảo hộ bên cạnh,
nói với Vân Diệp:
- Chiếc Đại Đế cứ đóng theo ý tưởng của các ngươi đi, nó vốn là giao
long ngoài biển, sao có thể thành đồ chơi trên sông, nếu như làm đúng
theo ý của ngươi thành long đầu hạm đội, trẫm sẽ đích thân tới Nhạc Châu kiểm nghiệm.
Vân Diệp mừng rỡ, chỉ cần Lý Nhị đồng ý cho mình vận dụng tiền lương
Lĩnh Nam, hai năm là có thể đóng ra một hạm đội cỡ nhỏ rồi, tới khi đó
đoán chừng bị Lý Nhị nắm trong tay, có điều dù ai khống chế số chiến hạm đó, đều là thực lực của Đại Đường.
Chiếc Thừa Càn vẫn tiếp tục tiến lên, trong khoang phòng cực lớn chén
qua chén lại, quần thần yến tiệc, tất nhiên không thiếu ném ống.
*** Ném thẻ vào bình rượu, ai ném trượt bị phạt rượu, trò phổ biến trong bữa tiệc thời xưa,.
Vân Diệp chơi trò này cực kém, trước kia bị người ta chuốc cho say không biết trời đất là gì, nhưng hôm nay y lại thể hiện thần uy, mũi tên mang lông vũ trắng rất nghe lời được y ném vào ống.
Cao thủ ném ống Hứa Kính Tông hô oan uổng, nói là thuyền lức lư ảnh
hưởng tới hắn phát huy, trò này là thế, càng cao thủ càng khó ném chuẩn
trên thuyền, kêu oan cũng vô dụng, bị Trình Giảo Kim vặn đầu đổ một vò
rượu.
Vân Diệp và Lý Thừa Càn cười aâm hiểm nhìn Nghiêm Tùng ăn một cái móng
giò, vừa rồi hoàng đế còn khen tên này là Phàn Khoái của mình, nếu là
Phàn Khoái sao có thể thiếu móng giò mang máu, thế là Vân Diệp sai bảo
nhà bếp làm một cái móng giò, tùy tiện nhúng qua nước sôi, kiếm cái lá
chắn đặt vào, đưa cho Nghiêm Tùng, nói là chỉ dũng sĩ mới có đãi ngộ
này.
Nghiêm Tùng say sóng, Vân Diệp phát hiện ra ngay, tên này trên đất liền
có lẽ là dũng sĩ, nhưng lên thuyền, Vân Diệp muốn hành hạ hắn một chút
không thành vấn đề.
Đoàn Hồng bê đĩa tôm hùm, nhìn Nghiêm Tùng một mình vất vả ăn móng giò
nửa sống nửa chín, cảm thấy khi đó mình đùn đẩy việc kia là sáng suốt
nhường nào. Hai tên tiểu nhân vô sỉ, Đoàn Hồng lẩm bẩm một câu rồi tiếp
tục ăn tôm, thứ này chấm muối dấm ớt là mỹ vị làm người ta khó quên.
Nghiêm Tùng ăn nửa cái móng giò, sắc mặt trắng bệch, đấm ngực hai cái,
gân xanh trên cổ nổi hết lên, sắp nôn ra tới nơi rồi, Vân Diệp và Lý
Thừa Càn nhìn chằm chằm chỉ đợi tên này bêu xấu, không ngờ hắn lấy ra
một con dao nhỏ, lóc số thịt còn lại, hát lớn:
- Tần xưa oai phong, khôi phục sơn hà, máu không chảy hết, chết không
ngừng chiến. Tây có Đại Tần, như mặt trời mọc, trăm năm quốc hận, thương hải khó dẹp, thiên hạ rối loạn, Tần có dũng sĩ, ai dám tranh hùng?
Tết này hát một câu ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu đợi hát xong đã ăn hết cái móng giò.
Nghiêm Tùng mang cái xương lợn dính máu đặt lên bàn Vân Diệp, mắt đỏ rực:
- May được Vân hầu ban thưởng, thịt đã ăn hết, có thịt sao có thể thiếu rượu, mạt tướng kính Vân hầu một chén.
Hứa Kính Tông xen vào:
- Một chén sao tận hứng, ở kia còn nhiều rượu, mỗi người uống cạn một vò mới thể hiện được hào khí, Nghiêm tướng quân thấy sao?
Nghiêm Tùng cười lớn, đi tới đống vò rượu, xách hai vò đặt lên bàn, để Vân Diệp chọn, cũng có ý biểu thị mình không gian lận.
Vò rượu một cái ghi sáu mươi, một cái ghi mười tám, Vân Diệp có ngốc đến mấy cũng biết chọn thế nào, đám Lão Trình thấy Nghiêm Tùng để Vân Diệp
chọn rượu thì che mặt thở dài không nỡ nhìn, họ uống rượu ở Vân gia
không biết thua thiệt bao lần, đám phó dịch Vân gia cũng rất chó má, có
thói quen đặt một vò rượu mạnh cạnh vò rượu nhẹ, để chủ nhân nhà mình
tiện hại người, tên xấu xa Hứa Kính Tông là một bọn với Vân Diệp, kiến
nghị của hắn mà đáng tin thì lợn nái cũng biết leo cây.
Vân Diệp hào sảng xách vò rượu mười tám độ lên, ba bốn chai bia làm sao hạ gục nổi y, mở niêm phong, lớn tiếng nói:
- Dũng sĩ mời rượu, sao có thể không uống, Vân mỗ uống trước tỏ lòng thành.
Nói xong nâng vò rượu tu ừng ực, rượu nhẹ của vân gia cực thơm, ngửi thì hương rượu ngào ngạt, uống vào thì chẳng có vị rượu, thứ này vốn chuẩn
bị cho nữ quyến, chuyên môn thêm mật ong, uống rất ngon.
Nghiêm Tùng ngửi hương rượu, thấy Vân Diệp uống đầy hào khí thì giơ ngón cái lên khen ngợi, thấy Vân Diệp tuy vô sỉ, nhưng nhìn cách uống rượu
thì thấy vẫn là một hảo hán.
Bản thân cũng mở xi, ngửa đầu tu, Vân Diệp đã uống vò rượu không còn một giọt, khoa trương đảo ngược vò, uống giọt cuối cùng, dáng vẻ cực kỳ hào hùng.
Nghiêm Tùng uống rượu sáu mươi độ, được vài ngụm đã loạng choạng rồi,
nhưng hắn thấy Vân Diệp uống cả vò rượu vẫn ngồi vững vàng thì không
phục, cắn răng, nhắm mắt nuốt từng ngụm rượu vào, không hổ dũng sĩ uống
hết rồi còn có thể hô rượu ngon.
Vân Diệp cười đều cầm một quái quạt nhỏ phẩy trước mặt Nghiêm Tùng,
Nghiêm Tùng vốn choáng váng không đứng vững được nữa, ngã vật ra, nào
thịt nào rượu phun thành vòi như cá voi phun nước.
Hộ vệ Vân gia sớm đã đợi sẵn, thấy Nghiêm Tùng bêu mặt rồi mới xông vào
kéo hắn ra ngoài tắm, bãi nôn trên sàn cũng dọn sạch, trước khi đi còn
xông hương.
Lý Nhị nghĩ không ra, Nghiêm Tùng là cao thủ bên cạnh mình, nổi tiếng về tửu lượng, sao có thể uống thua Vân Diệp, trong chuyện này nhất định có điều cổ quái, không cần đoán, chỉ nhìn đã thấy bất thường, vì Vân Diệp
đang cùng Lý Thừa Càn cạn chén chúc mừng, Hứa Kính Tông cũng mang nụ
cười gian xảo thì thầm với hai người, vì thế gọi Đoàn Hồng đang nấp vào
góc ăn tôm, chỉ hai vò rượu còn trên bàn chưa bị thu đi.
Đoàn Hồng tới bên bàn, quệt ngón tay vào vò rượu của Vân Diệp, mút một cái, không có vị rượu lại có vị ngọt của mật ong.
Lại chấm ngón tay vào vò rượu của Nghiêm Tùng mút, Đoàn Hồng không thích uống rượu bị vị cay làm méo miệng, vội chạy về đem tình hình báo cáo
cho Lý Nhị. Lý Nhị cũng chỉ biết cười khổ, vì rượu do đích thân Nghiêm
Tùng chọn, Vân Diệp chọn lấy một vò uống hoàn toàn hợp quy củ, Nghiêm
Tùng có oan cũng không biết kể với ai.
Trình Giảo Kim chưa bao giờ ăn hải sâm tươi, tư vị hải sâm đảo qua hành
mỡ tuyệt đối nằm ngoài tưởng tượng của ông ta, hôm nay chuyên môn uống
ít rượu, riêng mình ông ta ăn tới bốn đĩa hải sâm, thấy bàn của Lý Tích
vẫn còn, lấy ăn tiếp, Lý Tích thấy thứ này đen đen xấu xấu, cũng kệ
Trình Giảo Kim, không hề biết món ngon trôi qua bên mép.
Lưu Hoằng Cơ rượu vào là thích cởi y phục múa, may ông ta còn biết ở
trước mặt hoàng đế, còn để lại cái khố, trước kia khiêu vũ trong thanh
lâu, ông ta trần như nhộng luôn.
Một tên đại hán ngực toàn lông đen để mình trần khiêu vũ làm sao mà đẹp
được, thế mà Lý Nhị còn vỗ tay khen hay, hôm nay trước khi mở tiệc ông
ta nói, hôm nay thân phận ông ta là thống soái chứ không phải là hoàng
đế, bộ hạ cũ của ông ta tất nhiên chơi thoải mái.
Lưu Hoàng Cơ chân không may dẫm vào hải sâm của Lão Trình, thế là múa Hồ toàn thành ngã nhào, bàn nghiêng đi, thức ăn tung tóe, xen lẫn là đủ
tiếng chửi nam bắc, cả thuyền hỗn loạn, Đoàn Hồng vội giúp Lý Nhị che
thức ăn chén bát ném loạn lung tung. Nhìn ông ta sắc mặt bình tĩnh,
thong thả ăn uống là biết cảnh này diễn ra không chỉ một lần, dưới
trướng Lý Nhị xuất thân rất tạp, không phải thổ phỉ thì là lưu manh, yến tiệc luôn kết thúc bằng ẩu đả, may ở trên thuyền, mọi người không có
binh khí, lúc ở hoàng cung, đám bợm nhậu cưỡi ngựa đánh thâu đêm không
phải ít.
Vân Diệp dẫn Hứa Kính Tông, Lý Thừa Càn leo ra ngoài khoang, vừa rồi Hứa Kính Tông bị một cái chân đạp phải, cẩn thận tách món đồ sứ vỡ bò đi,
lên sàn thuyền mới phát hiện ra trời đã tờ mờ sáng.
Biển khơi lúc chợt sáng chợt tối này là đẹp nhất, một vầng hồng xuất
hiện ở ngoài mặt biển, cảnh trí liền trở n ên vô cùng mỹ lệ.
Trong gió biển còn mang theo chút hơi lạnh, bị hơi rượu hun cả tối, lúc
này hít không khí trong lành làm người ta sướng khoái vô cùng, Lý Thừa
Càn nhìn mặt trời hồng lẩm bẩm:
- Thật là đẹp!