- Bệ hạ, thứ này hại tim phổi, không thích hợp với bệ hạ đâu.
Vân Diệp cẩn thận nói:
- Sống lâu như thế làm gì, sau này đừng gọi ta là bệ hạ nữa, bệ hạ của ngươi ở trong hoàng cung, nơi này chỉ có Lý Thế Dân.
Xem ra tâm tình Lý Nhị không tốt mấy:
- Nghe nói hôm nay ngươi ăn trái đắng? Vô dụng, đã định cứu người thì
đừng cho hắn thời gian, chém cho tên Chu Hưng ở ngay nhà ngươi, sau đó
dẫn người tới thôi sự viện cứu người ra có phải xong không? Ngươi cố kỵ
thể diện hoàng đế, chuyện lập tức có biến hóa. Tiểu tử, vô lý mới là đạo sinh tồn, nếu suy nghĩ của ngươi đều trong dự liệu của người ta thì
ngày bại vong của ngươi không xa nữa.
Vân Diệp nhìn quanh không thấy Trường Tôn thị hay Dương phi, Âm phi, định hỏi thì Lý Nhị nói:
- Hoàng hậu thích tắm ở nơi này, hà hà, chả biết là nhiễm thói xấu gì, chắc muốn có chút hơi người, ta đang đợi hoàng hậu.
Vân Diệp cẩn thần đưa rượu nho tới, Lý Nhị uống một ngụm rồi đổ đi, tức giận nói:
- Cho băng vào, lấy nước ấm lừa trẫm à?
Vân Diệp đành thêm đá, rượu, lại nghe Lý Nhị nói:
- Có phải thấy trẫm ở đây đợi hoàng hậu tắm rửa lạ lắm không? Chẳng qua không muốn ở một mình thôi, già rồi, không chống lại được chuyện cũ ùa
về, giờ trong mơ cứ hay xuất hiện Tức vương và Ẩn thái tử.
- Kỳ quái, thực sự rất muốn đám Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức xuất hiện,
trẫm không sợ những kẻ đó, nhưng ngồi cùng Ẩn thái tử và Tức vương lại
thấy toàn thân không thoải mái, nói xem thế là sao?
Vân Diệp nghĩ một lúc rồi đáp:
- Dù là trên triều hay chiến trường, bọn họ đều là bại tướng của bệ hạ,
cho nên bệ hạ không lo. Chẳng qua bệ hạ không quen sự vắng lặng bây giờ
thôi, dần dần sẽ ổn, bệ hạ có nhớ ván bài cuối cùng với thái thượng
hoàng ở cung Chiêu Dương không?
Lý Nhị gật đầu biểu thị còn nhớ, Vân Diệp lại nói:
- Vậy là đúng rồi, thái thượng hoàng trước khi lâm chung nói :" Lão tử
chỉ cần ù một ván, một ván là đủ." Nói xong liền ra đi, chỉ cần bệ hạ
giúp thái thượng hoàng ù một ván, thỏa mãn yêu cầu của thái thượng hoàng là sẽ không còn phiền não gì nữa.
Lý Nhị ngẩng đầu nghiêm túc hỏi:
- Thật chứ?
- Giả đấy ạ, là thần nói cho bệ hạ vui thôi, có điều bệ hạ có thể coi là thật, thói đời này ai nói rõ được thật hay giả, cứ hồ đồ đi.
- Hồ đồ? Ý hay, chúng ta sống quá rõ ràng nên mới khổ, nên cứ hồ đồ sống cho qua, ý hay.
Lý Nhị mỉm cười, rít một hơi thuốc, vẻ mặt cũng trở nên sinh động:
Con người không thể có thói xấu, có rồi muốn sửa là quá khó, Vân diệp
cai thuốc chẳng nổi một ngày, nên khi y chìm trong khoái cảm của khói
thuốc thì người khác nhìn y đầy kính sợ.
Thói xấu của Lý Thái là quá tò mò, nhìn thấy Vân Diệp hút thuốc, chẳng
bao lâu sau hắn cũng phát hiện đây là thứ tốt, có thể tập trung tinh
thần.
Vân Diệp biết đó là ảo giác, do nicotin gây ra, nhưng không định nói,
tránh đời sau lấy mình làm tấm gương cấm thuốc. Điểm chung giữa y và Lý
Thái ngày càng nhiều.
Cùng đặt bát cơm xuống, cùng súc miệng, sau đó rút thuốc lá ra nằm xuống ghế làm thần tiên.
- Sau khi ngươi không giết được Chu Hưng, rất nhiều người gặp họa, hôm
qua một vị tông thất bị đưa vào, hôm sau đầu bị chặt mất, tông thất
không phải do phủ tông nhân xử trí sao? Thế nào hiện thành chuyện của
Thôi sự viện rồi?
Vân Diệp phả khói điệu nghệ, nói:
- Hiện giờ có hối hận hôm đó không để ta giết Tác Nguyên Lễ không? Tên
đó cùng Chư Hưng là hai thần gác cửa của Thôi sự viện, văn võ bá quan
đi qua đều run rẩy.
- Hơi hối hận, có điều ta càng tò mò vì sao ngươi vừa nghe thấy tên
người là biết bản tính của hắn? Ta không ngốc hơn ngươi, sao không có
bản lĩnh này?
- Chuyện này nói ra thì dài lắm, biết Công Dã Trường không, chính là tên " Công Dã Trường, Công Dã Trường, Nam Sơn chỉ có dê, ngươi ăn thịt, ta
ăn ruột."
Công Dã Trường là người nước Tề, cũng có thuyết nói là người nước Sở vào thời Chiến Quốc. Hiểu tiếng TRYM)
Lý Thái tí sặc thuốc:
- Đừng nói ngươi cũng hiểu tiếng chim, hiện giờ nó đang kêu ở trên cây kìa, nói xem nó nói gì?
Vân Diệp đưa mắt nhìn con chim đó:
- Nó đang trách vì sao chúng ta không biến đi, vừa rồi ngươi ăn cơm vãi ra rất nhiều.
Lý Thái hừ một tiếng quay đầu đi nói chuyện với Vượng Tài.
Vượng Tài như hiểu Lý Thái nói gì, gật đầu liên tục, một lúc sau không
thèm để ý tới hắn nữa, chạy sang bên Vân Diệp nằm, vừa rồi Lý Thái nhả
khói vào mũi nó, không phải người tốt.
- Mỗi người đều có thiên phú riêng không ai biết, ta hoài nghi thiên phú của ngươi là tiên tri, thiên phú này quá lợi hại, ngươi biết ta sắp làm gì không?
- Trừ đánh rắm thì ngươi làm được cái đếch gì nữa.
Vân Diệp vừa dứt lời, mông Lý Thái liền "bủm" một phát, làm Vương Tài
cũng phải giật mình bò dậy nhìn dáo dác bốn phía tìm nơi phát ra âm
thanh.
Lý Thái lật đật bò dậy chạy sang phía Vân Diệp bày bỏ khâm phục, bị Vân Diệp lấy chân đá ra xa:
- Hết thối rồi hẵng tới.
Lý Thái phẩy áo mấy cái xua mùi rồi cười siểm nịnh:
- Sao biết thế? Dạy ta đi.
Lần này hắn cực kỳ xác định, Vân Diệp có tài tiên tri.
Vân Diệp đành bỏ thuốc lá xuống, nói:
- Ngươi bị mê hoặc rồi, nghĩ kỹ đi, với trí tuệ của ngươi có thể nghĩ ra vấn đề ở đâu, ngươi nghĩ trên đời này có người tiên tri sao?
Lý Thái nghĩ một lúc nằm xuống:
- Trước khi ta đánh rắm sẽ nhíu mày. Nghĩ đã thấy vô vị, một người mà
biết mình sẽ gặp ai, xảy ra chuyện gì thì còn sống ra sao? Cuộc đời sẽ
như đường thẳng, vô nghĩa.
- Ta định vào hoàng cung khuyên đại ca ta để thôi sự viện kiềm chế một
chút, cứ thế này thể nào cũng xảy ra chuyện lớn, ngươi có đi cùng ta
không?
- Không đi, ngươi không cần khuyên ta, ta muốn xem đại ca ngươi có thể
giết hết toàn bộ bách quan không? Đợi khi chúng sắp giết tới chúng ta
thì ta chuyển nhà đi đảo xa.
- Ta chịu ân Lý gia quá lớn, không tạo phản được, nhưng nhìn người khác
tạo phản cho đỡ thèm không được sao? Ngươi xem đại ca ngươi vừa mới rút
Lý Đạo Tông khỏi Ngọc Long Tuyết Sơn, Hàn Triệt liền tiến vào, đó là đất tinh hoa của Thổ Phồn, chớp mắt cái Đại Đường đã mất một vùng đất lớn.
- Ta không tin thiếu Lý Đạo Tông thủ vệ kinh thành thì hắn không ngủ
yên. Chiến sự Tùng Châu giằng co tới bây giờ, tướng sĩ liều mạng với
người Thổ Phồn giờ thành trờ cười chỉ vì một câu nói của đại ca ngươi.
- Còn nổi giận hạ chiến thư với Thổ Phồn, yêu cầu Thổ Phồn xéo về cao
nguyên, hắn tưởng hắn là thái thượng hoàng chắc? Ta dám nói hiện giờ
tướng lĩnh thực sự khiến hắn yên tâm không có một ai.
- Đầu Lý Kính Nghiệp đã rụng, theo lý chuyện tới đây là dừng, với công
lao của Anh công, giữ mạng cả nhà không thành vấn đề. Ông ta ôm đầu cháu mình quỳ ở đường Chu Tước ba canh giờ mà đại ca ngươi không nguôi giận, muốn đoạt tước đày đi Lĩnh Nam.
- Đến loại như Độc Cô Mưu cũng không chịu nổi khuyên đại ca ngươi thu
hồi thánh lệnh, mọi người đều biết Lý Kính Nghiệp do Anh công phái người giết, làm được tới mức đó là trung thần hiếm có, một lão thần công tích hiển hách như vậy không cho chút ân huệ nào sao?
- Nếu không phải thái thượng hoàng hạ chỉ đón Anh công tới cung Thượng
Dương tạm trú thì chắc ông ta tự tận rồi. Xảy ra chuyện gì khiến hắn trở nên khắc bạc như thế?
Lý Thái bị Vân Diệp nói cho im re, mấy máy môi mãi mới nói được:
- Đi khuyên đi, huynh ấy vẫn nghe lời ngươi mà.
- Không đi, ta mang trọng trách thủ vệ thành Ngọc Sơn, không đi đâu hết, thái thượng hoàng, hoàng thái hậu yêu thương ta cả đời, chính ta khuyên thái thượng hoàng nhường vị, nên ta phải bảo vệ năm tháng còn lại thái
thượng hoàng vô ưu vô lô, đại ca ngươi dám đụng vào thành Ngọc Sơn, ta
sẽ chết cùng với hắn.