Lý Thái cuống lên, lắp bắp nói:
- Không thể, không thể, đại ca ta dù thế nào cũng không dám đụng vào thành Ngọc Sơn, ngươi cả nghĩ rồi ...
Vân Diệp liếc Lý Thái:
- Sao, chính ngươi cũng thấy có khả năng này phải không? Hắn đang dốc
sức tập trung quyền lực, ngay cả chức vị thứ sử Nhạc Châu của Vân Thọ
cũng bị hắn tước đoạt rồi, Thục vương không lâu nữa sẽ vào kinh, Tiểu Ảm viết thư hỏi ta liệu có bị chặt đầu, hay nhốt lại như heo giống Thập
lục vương?
- Đầu tiên là Tiểu Ảm, tiếp đó sẽ là Tiểu Hữu rồi Lý Khác, đến thái
thượng hoàng cũng không thể thu toàn bộ quyền lực trong thiên hạ vào
tay, chẳng lẽ hắn cao minh hơn?
- Tòa quân thành nào gần Trường An nhất? Là thành Ngọc Sơn, nơi này
chiếm một nửa tinh hoa thiên hạ, nếu không nắm trong tay hắn, làm sao
hắn yên tâm.
- Ngươi vào cung cũng tốt, nói với hắn, thành Ngọc Sơn là tẩm cung của
thái thượng hoàng, một khi người ngự long quy thiên, ta lập tức xéo khỏi Trung Nguyên, tới đảo xa câu cá cho hắn đỡ ngứa mắt.
Lý Thái dậm chân rời Vân gia, lòng hắn cũng có một bụng tức, chuẩn bị
mai đi hỏi Lý Thừa Càn, sao chỉ hai năm đã biến thành thế này.
Đêm đã khuya, cung Vạn Dân vẫn sáng như ban ngày, ngọc bài phát ra bạch
quang làm cung điện huy hoàng này như thần cung trên trời. Lý Thừa Càn
nhìn bàn đồ trên bàn chìm vào trầm tư, hắn gầy dộc đi, không còn vẻ tuấn lãng như thời làm thái tử, chỉ hai năm thôi mai đã lấm chấm bạc.
Chỉ có thành hoàng đế mới biết gánh nặng trên người lớn cỡ nào, đợi khi
mình tiếp nhận mới biết quyền lực đế quốc đã chia năm xẻ bảy, ba giai
tầng đã xuất hiện, hoàng tộc, huân quý, thương nhân có ý đồ phân chia
quyền lực thiên hạ. Thế này sao được, quyền lực của hoàng đế là nhận từ
trời, phụ hoàng quá nhân từ rồi, mình phải nghiêm khắc, nếu không một
khi Lý gia đã buông quyền muốn thu lại sẽ rất khó.
Vân Diệp đã ba tháng không tới Trường An, thậm chí không rời Ngọc Sơn
nửa bước, mỗi ngày kiểm tra thành phòng, hơn nữa còn bố trí ba đạo phòng tuyến, công sự cũng đang xây dựng, rõ ràng là đang đề phòng Trường An.
Nghĩ tới đó Lý Thừa Can muốn hét thật lớn, sao mình có thể tấn công Ngọc Sơn? Chưa nói nơi đó là tẩm cung của thái thượng hoàng, còn có thư viện và viện vũ nghiên, tinh hoa Đại Đường đều ở đó, nếu qua đại chiến thì
còn lại cái gì?
Đó là huynh đệ và bằng hữu tốt nhất của mình, sao không hiểu khổ tâm của mình? Quyền lực phân tán sẽ khiến quốc ra chia rẽ, vị lão hữu luôn
không cho phép quốc gia chia rẽ này vì sao giờ kiêng kỵ mình như thế, tự hỏi lương tâm, mình vẫn là mình, chưa bao giờ thay đổi.
Chu Hưng, Tác Nguyên Lễ chẳng qua chỉ là hai con chó dữ thôi, một khi
trẫm hoàn thành bố trí, cho ngươi đem nấu cũng có sao? Lý Tích già cả
lẫn cẫn, tôn tử lão ta ý đồ mưu phản rõ ràng, trẫm định bắt về quy án
thì lão sai người chặt đầu, muốn che dấu tội ác, loại người như thế sao
có thể để tiêu diêu bên ngoài?
Lý Thừa Càn nhìn Lý Thái ngồi trước mặt mình cứ vặn vẹo, nhíu mày lấy đũa gõ bàn:
- Có gì nói đi, ăn xong cơm ta còn thượng triều, từ sáng sớm đã tới mà không nói một câu là sao?
Lý Thái miễn cưỡng húp một ngụm cháo, nói:
- Đại ca, giao Chu Hưng và Tác Nguyên Lễ cho đệ được không, và rồi tiến cung, rất nhiều thần tử kéo đệ khóc lóc.
- Được, một năm nữa dùng xong chúng, tùy đệ muốn xử lý ra sao cũng được.
- Một năm?
Lý Thái giật mình đứng dậy:
- Đại ca, nếu cứ để hai tên này làm bừa sẽ có loạn đấy, mục tiêu của
huynh đạt được rồi, chẳng phải các lão thần đã chuyển hết tới Ngọc Sơn
sao? Cao Dương ngang ngược như thế, khi huynh đoạt quyền nắm ti chức
tạo, muội ấy cũng chỉ khóc thút thít tới Ngọc Sơn. Thế này không được,
thêm một năm nữa ai biết có loạn gì?
Lý Thừa Càn xúc miệng xong cười nhạt:
- Loạn gì? Đợi xử lý xong hạm đội Đông Hải, dù các ngươi không giết hai
kẻ đó ta cũng giết để yên lòng dân, nay chúng đang tra án hạm đội Đông
Hải, không thể rút về.
Lý Thái ôm đầu rống lên:
- Trương Lượng làm cái gì?
- Ông ta có đứa nhi tử ăn thịt người, có điều chỉ cần ông ta biết điều
giết đứa nhi tử đó có thể vinh quy về quê, làm hầu tước của ông ta.
- Bản tính đệ thiện lương, đừng xen vào chuyện xấu xa này, cứ nghiên cứu là được. À phải nghe nói Hi Mạt Đế Á lại có thai rồi? Là ca ca ta nói
một câu, phi tử Hán gia đâu phải ít? Sao cứ để nàng ta sinh con? Nhà ta
vốn có huyết thống người Hồ, đang dần rửa huyết thống, đệ cứ sinh ra
đứa con mắt làm là không đúng.
- Huy Nhi được Viên Thủ Thành giúp chính danh, tương lai có thể kế thừa
tước vị của đệ. Nhưng chuyện huyết thống không thể qua loa, ta là tộc
trưởng bị phủ tông nhân ca cẩm mãi. Đệ cố chút, sinh đứa con không phải
mắt lam để ta đối phó với họ.
Lý Thái tức thì nổi khùng đập bàn rống lên:
- Họ muốn quản cả chuyện đệ ngủ với phi tử nào à?
Lý Thừa Càn vội xuống giọng:
- Được, được, được, là do họ lắm chuyện, không hỏi nữa, đệ vào cung
thăm tẩu tẩu đệ đi, nàng ấy vừa sinh con, ta đặt tên là Lý Quyết, vô
cùng thông tuệ. Ta thượng triều đây.
Lý Thừa Càn tuyên bố bãi giá thượng triều, Lý Thái không hề thích thăm
nữ nhân lả lơi như Triệu thị, trời mới biết vì sao đại ca không thừa cơ
đưa nữ tử dịu dàng như Tô thị lên làm hoàng hậu. Hầu thị hiện thoi thóp
rồi, chắc chẳng sống được bao lâu, nữ nhân quật cường đó sau khi khuê nữ gả cho Vân Thọ thì ngày đêm chửi bới bao năm, giờ cuối cùng đã hết số
trời.
Tô thị vẫn một thân áo vải, sống trong viện tử ở cung Dịch Đình, không
phẫn nộ cũng không thương tâm, từ sau khi đứa con thứ hai bị bệnh qua
đời, chăm sóc hoa cỏ là sở thích duy nhất của nàng, có người nói, nàng
chôn con dưới những khóm hoa này ...
Lý Thái vào cung mang rất nhiều lễ vật, nhất là một con gấu mèo vải lớn
được Tô thị rất thích, uống trà cùng Tô thị một lúc rồi cáo lui. Tô thị
vào phòng lấy một bọc hoa trà đưa cho Lý Thái:
- Thúc thúc nhận đi, cái này ta chuẩn bị cho Hi Mạt Đế Á đấy, nàng ấy thích lắm, lần trước vào cung thăm ta còn nhắc tới.
Lý Thái cẩn thận nhận lấy nói:
- Bảo Lý Tượng đừng phá phách nữa, thân phận Hành Sơn vương cao quý lắm
rồi, đừng mơ tưởng thêm nữa, hiện giờ khác trước kia, lời đệ không còn
tác dụng, một khi xảy ra chuyện thì không ai giúp được nó. Vân Diệp đã
sắp khai chiến với đại ca rồi, càng không hi vọng được.
Tô thị rơi lệ nói:
- Hiện lời của thiếp thân còn ai nghe nữa, chỉ có thúc thúc nhận thiếp
thân là tẩu tẩu thôi, thiếp thân chẳng giúp được ai, chỉ thành trở ngại
cho mọi người.
Lý Thái chẳng biết nói gì, thở dài đi thăm Hầu thị.
Hầu thị gầy như que củi không chửi bới suốt cả ngày như trước kia nữa,
được cung nữ khiêng lên ghế tựa, đắp chăn tắm nắng, điều kiện của nàng
tốt hơn Tô thị nhiều. Lý Yên Dung không ở kinh, nhưng quanh năm hiếu
kính, cũng vì Lý Yên Dung mà Hầu thị sống được tới giờ.
Lý Thái ngồi đối diện, quơ tay trước mặt Hầu thị, Hầu thị vẫn đờ đẫn nhìn cây đã rụng hết lá, cứ như chẳng còn tri giác.
Bảo hoạn quan đặt lễ vật xuống, Lý Thái rời đi, Hầu thị tóc hoa râm
không còn dung nhan diễm lệ năm xưa, cả đời nàng muốn làm hoàng hậu, kết cục lại là người thê thảm nhất.