- Vân Diệp đánh mất thứ gì mà gây động tĩnh lớn thế?
Lý Nhị đặt bút đỏ xuống, day huyệt thái dương, hỏi Đoàn Hồng đứng bên cạnh:
- Bẩm bệ hạ, nô tài nghe nói Vân hầu đánh mất một tấm ngọc bội, nghe đồn thì tấm ngọc bội đó liên quan tới Bạch Ngọc Kinh, nên Vân hầu nổi điên.
Đoàn Hồng nói với cả khoái trá, lần trước đánh nhau với Cầu Nhiệm Khách, tới nay ngực hắn còn nhâm nhẩm đau, Vân Diệp khốn kiếp, lợi dụng mình
xong bỏ mặc không để ý tới, ngay cả chuyện thăm hỏi bề ngoài cũng không
làm. Nhưng gửi cho mình một tờ giấy, hỏi mình cần thu đệ tử như thế nào, y sẽ lưu ý hộ, ma mới tin lời của y.
- Bạch Ngọc Kinh? Sao cái truyền thuyết đó lại khơi lên? Khi xưa chẳng
phải đã cho rằng nó là thứ hư vô xa xăm à? Vì sao giờ lại tranh chấp vì
nó?
Tuy chỉ là chuyện phiếm, nhưng ba chữ Bạch Ngọc Kinh đã thành công khơi lên hứng thú của Lý Nhị:
- Bệ hạ không biết, lần này có nhân vật lợi hại tới Trường An, ép Vân
hầu giao ngọc bội, kẻ này rất lợi hại, chắc bệ hạ biết, lão tên là Đinh
Ngạn Bình.
Nghe tới ba chữ Đinh Ngạn Bình, Lý Nhị đứng bật dậy, đi lại mấy vòng, hỏi:
- Vân Diệp bị thương có nặng không? Lão thất phu này còn có gan tới Trường An cơ à?
Lý Nhị chẳng cần hỏi cũng biết, Vân Diệp lần này gặp họa lớn, Đinh Ngạn
Bình có danh xưng Song thương tướng, công phu có thể nói có một không
hai trên đời, La Sĩ Tín bại bởi người này, Vân Diệp không thể đấu nổi.
- Bệ hạ nhầm rồi, Vân hầu bị thương, nhưng không nặng, ngược lại Đinh
Ngạn Bình nếu không được bộ khoái ngăn cản thì bị Vân hầu giết. Vân hầu
bắt sống Đinh Ngạn Bình, đáng tiếc sau khi Đinh Ngạn Bình chuyển vào đại lao, được nanh vuốt thủ hạ cứu đi, nghe nói còn trộm ngọc bội của Vân
hầu.
Lý Nhị hít sâu một hơi:
- Ngươi nói Đinh Ngạn Bình bị Vân Diệp bắt sống?
- Vâng thưa bệ hạ, hai chân của Đinh Ngạn Bình bị phế, gần như không còn ra người, khi ấy Vân Hầu nổi giận vì lão ta đả thương gia tướng và phó
dịch nhà mình nên rất bạo ngược.
- Ha ha ha, tên thỏ con đó cũng biết nhe nanh ra rồi, xem ra con thỏ con đã trưởng thành, Đinh Ngạn Bình thành phế nhân, vậy không đáng lo, có
điều trẫm rất tò mò về Bạch Ngọc Kinh, hoàng hậu đã xem qua tấm ngọc bội đó, thái tử cũng xem qua, Thanh Tước cũng lấy chơi, nhưng tên khốn đó
không chịu cho trẫm xem, biết y sợ trẫm mê đắm thuật trường sinh, hại
quốc, chẳng lẽ nói ý chí trẫm không đủ kiên định? Dám cười nhạo trẫm,
đúng là đáng chết, Đoàn Hồng, những cung phụng trong cung cũng phải hoạt động gân cốt rồi, Vân Diệp đánh mất ngọc bội, hay lắm, trẫm tìm về sẽ
là của trẫm, tới khi đó đặt ở đầu giường xem rốt cuộc có làm trẫm si mê
không?
Đoàn Hồng lo lắng lĩnh mệnh rời đi, hoàng hậu căn dặn, không được nhắc
tới Bạch Ngọc Kinh trước mặt hoàng đế, nhưng hôm nay bệ hạ hỏi tới,
không trả lời không được, nghĩ tới cung phụng ở hậu cung, rẽ tới điện
Lưỡng Nghi của hoàng hậu.
Giang hồ đồn đại, cung điện của tiên nhân đã bị phát hiện, muốn cầu
trường sinh, phải tới Bạch Ngọc Kinh, mà tuyến đường đi tới Bạch Ngọc
Kinh khắc trên một tấm ngọc bội, chỉ cầm tìm được bí mật của ngọc bội sẽ tìm được tuyến đường chính xác. Vốn tấm ngọc bội này của Lam Điền hầu
Vân Diệp, nhưng không may bị Đinh Ngạn Bình trộm mất, nay lưu lạc giang
hồ, người muốn trường sinh bất lão có phúc rồi.
Vân Diệp nằm trên ghế ăn nho, nghe Lưu Tiến Bảo báo cáo, trong lòng cười đau cả bụng rồi, nhưng mặt vẫn làm bộ lo lắng trùng trùng, phất tay bảo Lưu Tiến Bảo lui, thở dài nói với Trường Tôn Xung ngồi đối diện:
- Ngươi cũng đã thấy thứ đó rồi, không tính là ngọc tốt, nhưng quan hệ
không nhỏ, nay làm thiên hạ xôn xao, Trùng Tử, ngươi nói phải làm sao
bây giờ?
- Theo ta thấy là chuyện tốt, thứ đó ngươi cầm trong tay bao năm cũng
không hiểu mà, nay Trường An loạn lạc, khắp nơi có người chết, có điều
đám hòa thượng và đạo sĩ không đánh nhau nữa, hình như bọn họ thay đổi
mục tiêu, nhắm vào tấm ngọc bội của ngươi, ngươi không thấy Trường An
yên tĩnh hơn nhiều à?
Trường Tôn Xung lúc nào cũng cái bộ dạng văn sĩ rởm đời, phe phẩy quạt đáp:
- Ngọc bội đó cho mọi người một cái thang để xuống, bao gồm bệ hạ, nếu
không để yêu tăng của Ma Ni giáo, Bái Hỏa giáo hưởng lợi thì thành đại
xỉ nhục của Đại Đường. Hay, giờ tất cả đi tìm ngọc bội rồi, cha ta nói,
nhà ta cũng phái người đi tìm, nếu như tìm được, ngươi có đòi về không?
Đó là nguyên văn lời cha ta, muốn ta đích thân hỏi ngươi.
- Bất kể là cuối cùng ai tìm được đều không có khả năng trả cho ta, ta
biết điều đó, giờ ta coi thứ đó như không tồn tài, ai tìm được thì là
của người đó. Vân gia ít người lực mỏng, không tìm nữa, tránh mất cả
người lẫn của, có điều ngọc bội có thể lấy đi, nhưng Đơn Ưng phải trả
lại lành lặn cho ta, nếu không ta trở mặt.
Đây là cuộc đàm phán giữa Vân gia và Trường Tôn gia, không phải cuộc nói chuyện giữa Vân Diệp và Trường Tôn Xung, cho nên lời nói đều vì lợi ích mỗi phía, không nhường nhịn, không thông cảm.
Trường Tôn Xung gật đầu:
- Nhớ rồi, chỉ cần không làm bị thương tới Đơn Ưng, chuyện khác ngươi không quản, thế chứ gì?
Hắn xác định lần nữa hàm nghĩa trong lời nói của Vân Diệp.
- Đúng như thế, Trùng Tử, các ngươi ai lấy được của người đó, nhưng nể
tình huynh đệ của chúng ta, đừng làm bị thương Đơn Ưng, Đại Nha đã khóc
mấy ngày rồi.
- Ngươi yên tâm, ta cũng thích Đại Nha, sẽ không để muội ấy mất vị hôn phu.
Nói xong chắp tay vội vàng rời đi.
Hôm nay Vân Diệp tiếp bảy tám vị khách giống Trường Tôn Xung, đều tới
nói với Vân Diệp, tìm thấy ngọc bội sẽ không trả lại, Vân Diệp cũng
không muốn thu hồi, chỉ yêu cầu không được hại Đơn Ưng.
Đại Nha từ hậu đường đi ra, phủ phục trên đùi Vân Diệp như con mèo nhỏ,
không nói không rằng, nàng không dám tưởng tượng Đơn Ưng phải đối diện
với cảnh tượng đáng sợ thế nào, gần như toàn thiên hạ đều tìm hắn và
Đinh Ngạn Bình, chỉ mong lời hứa của ca ca hữu hiệu.
Đơn Ưng quay đầu nhìn tường thành Đồng Quan cao sừng sững, muốn cõng sư
phụ lên đi tiếp, dọc đường không biết gặp bao cuộc chiến đấu, đối thủ
ngày càng mạnh, nhân số ngày càng đông.
Nếu có một mình đã dễ, chui vào rừng núi, hắn tin kẻ địch nhiều gấp đôi
thì mình cũng dễ dàng trốn thoát, nhưng hiện phải chiếu cố sư phụ, chỉ
có thể chạy theo đường lớn, sư phụ nói chỉ cần tới Hoàng Hà sẽ an toàn,
hiện Hoàng Hà đã trong tầm mắt.
Hắn không để ý tới vết thương trên cơ thể, nhưng cứ nghĩ tới Vân Diệp
coi mình như huynh đệ, còn gả muội tử yêu quý nhất cho mình, mình lại
trộm bảo vật của y, cứu kẻ thù của y, hắn không dám tin mình làm chuyện
khốn nạn như vậy, đôi mắt đẫm lệ của Đại Nha tựa hồ luôn ở sau lưng hắn, làm lòng hắn đau đớn khôn cùng.
Đợi một lúc, không thấy sư phụ leo lên lưng mình, chỉ có sườn tê đi,
không tự chủ được ngã xuống bùn, nhìn sư phụ ở bên cười tủm tỉm nhìn
mình không hiểu gì cả.
Đinh Ngạn Bình đứng vững vàng, cái chân bị chặt gãy buộc một cái gậy gỗ, cái chân còn lại hắn tướng đã bị phế lại hoạt động như thường, vì sao?
Vừa rồi mình cõng lão ta huyết chiến, rõ ràng lão không thể đứng được,
vì sao bây giờ lại đững vững vàng như thế.
- Tiểu Ưng, đồ nhi ngoan của ta, ngươi là đứa bé ngoan, cõng sư phụ chạy ba trăm dặm không dễ dàng gì, dọc đường thấy đao pháp của ngươi tiến bộ lớn, vi sư mừng lắm. Hiện giờ ta cần ngươi giúp, đó là nằm đây đợi
chết, đợi đám truy binh tời cầm chân cho sư phụ một lúc, vi sư phải biến mất khỏi thế gian này một thời gian.
Đinh Ngạn Bình nói xong định đi thì nghe Đơn Ưng hỏi:
- Vì sao, sư phụ không lo Vân Diệp tìm vợ con sư phụ trút giận à?