Đinh Ngạn Bình dừng bước:
- Tiểu Ưng, ngươi chưa thử nỗi đau bị vạn kiến cắn xé, cho nên ngươi
không hiểu sinh mệnh đáng quý thế nào, Vân Diệp là thứ ác ma trong ác
ma, y thích nhất là đùa bỡn lòng người, vào thời khắc sắp chết, đột
nhiên ta hiểu ra, nữ nhân mất rồi có thể kiếm nữ nhân khác, nhi tử mất
rồi có thể sinh thêm, chỉ cần lão phu có thể trường sinh bất lão, những
thứ đó đều là chi tiết vụn vặt, ta cướp cơ hội trường sinh bất lão của
Vân Diệp, y trút giận lên vợ con ta là công bằng.
Vội vàng nói xong câu đó, Đinh Ngạn Bình từ xa nghe thấy tiếng tiếng cho sủa, rùn người một cái lao vào bụi cỏ biến mất.
Đơn Ưng nước mắt nước mũi chảy dài, từ nhỏ bị phụ thân vứt bỏ, cùng mẫu
thân gian nan kiếm sống, Đinh Ngạn Bình đột nhiên xuất hiện thỏa mãn ảo
tưởng của hắn với phụ thân, thêm vào đại ca Vân Diệp, tri kỷ Đại Nha,
hắn thấy đời này mình không thiếu gì nữa, nhưng lúc này đây hắn thấy cô
đơn vô cùng, Đinh Ngạn Bình đâm một cái gai nhỏ vào sườn, làm toàn thân
hắn không cử động được, mở miệng cũng thấy khó khăn.
Nghĩ tới vận mệnh sắp tới, Đơn Ưng nhắm mắt lại, nỗ lực nghĩ tới từng phút giây ở bên Đại Nha.
- Muội tử, ca ca muội thích ăn lòng, mai ta mang lòng tới cầu hôn, cùng lắm thì số lòng cả năm cho huynh ấy hết...
- Mắt muội mù tịt rồi còn nhìn lung tung cái gì, ta ở trên cây canh cho muội, mau ngủ đi ...
- Còn chẳng phải tên ca ca thần giữ của ép à, nếu không ta chẳng đi làm ăn trộm, ta thích làm ăn cướp.
Nhớ tới Đại Nha, trên mặt Đơn Ưng hiện lên nụ cười, cô nương yếu đuối
như hoa đinh hương đó, cả đời này mình không có duyên bảo vệ nữa rồi, có điều nàng có một ca ca mạnh mẽ, hẳn sẽ hạnh phúc suốt đời.
- Chết chưa? Chưa chết thì dậy mau!
Một giọng nói the thé truyền tới, Đơn Ưng mở mắt ra, hắn chưa bao giờ
thấy khuôn mặt nhăn nheo của Vô Thiệt lại thân thiết như thế. Vô Thiệt
cũng là cao thủ, sao không nhìn ra Đơn Ưng bị khống chế, sờ mò sườn hắn
một lúc, rút ra cái gai dài nửa xích, cảm thán:
- Tiểu vương bản đản gặp phải loại người gì thế, thủ đoạn ác độc này mà
cũng dùng, cây gai này khống chế lục phủ ngũ tác của ngươi, thủ pháp hơi kém một chút là không còn mạng nữa, là lão khốn Đinh Ngạn Bình ra tay
phải không?
Cánh tay Đơn Ưng hiện giờ tuy miễn cưỡng cử động được, nhưng cái gai đó
làm thoát hết nguyên khí của hắn, toàn thân mềm nhũn. Cẩu Tử đặt Đơn Ưng lên giá, hai sư đệ khác khiêng, lấy từ sau lưng ra một cái còng, cạch
một cái khóa Đơn Ưng lên cáng, vừa c hỉnh lại xích sắt, vừa nói với Đơn
Ưng hổ thẹn không biết nói gì:
- Hầu gia nói, ngọc bội mất thì thôi, đó là mầm họa, bị trộm là phúc
không phải họa, các ngươi phải mang Đơn Ưng về cho ta, tên khốn đó phải
chịu tội sống, nói không chừng tiễn Đinh Ngạn Bình đi rồi sẽ trốn mất,
các ngươi trói hắn về cho ta. Thế nào, hầu gia tốt với ngươi hết mức
rồi, Đại Nha nương tử chuyên môn nhờ sư phụ ta mang ngươi bình an trở
về. Không hiểu đầu óc ngươi có vấn đề gì, cõng lão khốn chạy mấy trăm
dặm, còn bị người ta lừa, để lại làm ma thế mạng, sư phụ như thế mà cũng bái. Nhìn sư phụ ta đi, từ khi bái lão nhân ta làm sư phụ chỉ toàn
hưởng phúc.
Đơn Ưng chỉ biết khóc, Vô Thiệt mặt càng hiền từ, nói với đám đồ đệ:
- Các ngươi nhìn đi, giang hồ hiểm ác, thân thủ của Tiểu Ưng xem như hảo thủ rồi, sư phụ hắn muốn quang minh chính đại khống chế hắn cũng không
nắm chắc, thêm vào tình nghĩa thành khác ngay. Tình nghĩa là thứ hại
người, lấy đây làm ví dụ, đệ tử của ta phải nhớ, tính mạng là hàng đầu,
tính mạng của mình tuyệt đối không giao cho người khác nắm giữ, cả sư
phụ cũng không được.
Mấy đứa đệ tử khom người vâng dạ, sau đó khiêng Đơn Ưng đi, Vô Thiệt đi
trên cùng, đi được vài bước thấy hai hoạn quan đứng dưới cây, nhìn không ra tuổi tác, giống năm mươi cũng giống ba mươi, hành lễ với Vô Thiệt.
- Lão sư hiện giờ sống như thần tiên vậy, du sơn ngoạn thủy, thuận tiện
dạy vài tiểu sư đệ, thực làm người ta hâm mộ, nghe nói ở Ngọc Sơn , lão
sư có thể tự do làm điều mình thích.
Vô Thiệt cười ha hả, một năm qua lão già này càng ngày càng giống nam
nhân, trừ không có râu thì khí khái phong độ đều không thiếu gì, nói với hoạn quan dưới cây:
- Lão phu không nói ra thân phận của các ngươi, chỗ các ngươi nhiều quy
củ, còn ở Ngọc Sơn, lão phu chỉ lấy tiền, không ai quản, chuẩn bị dạy
vài đứa đồ đệ để bọn chúng làm ma cho, cuộc sống tất nhiên thống khoái.
Các ngươi muốn đuổi Đinh Ngạn Bình thì nhanh lên, lão khốn đó nhất định
để lại đường lui, muộn sẽ không đuổi được nữa đâu, lão phu kệ chuyện
ngọc bội, Vân hầu chỉ mời lão phu đưa tên tiểu tử này về.
Đơn Ưng gian nan giơ tay không bị khóa chỉ vào bùi cỏ, hai hoạn quan chắp tay với Vô Thiệt, dẫm lên cỏ khô đuổi theo.
Một con bồ câu xà xuống, Lão Tiền lấy giấy ở chân bò câu ra, xem xong
vội vàng chạy vào hậu viện, nghe thấy tiếng bước chân, Đại Nha đẩy cửa
sổ ra nhìn, thấy là quản gia, lại ủ rũ đóng cửa sổ lại.
Lão Tiền cười:
- Tiểu nương tử, Đơn Ưng được Vô Thiệt tiên sinh tìm thấy rồi, đang trên đường về nhà, giờ yên tâm rồi nhẽ, lão nô nói mà, không chuyện gì mà
hầu gia không làm được.
Đại Nha nghe thấy quản gia trêu mình, mặc dù ngượng ngùng, nhưng không
ngăn được giọt nước mắt vui mừng, Tân Nguyệt bảo quản gia đem tin tức
báo cho hầu gia, nàng ôm lấy Đại Nha, khẽ hở dài:
- Người ta nói gả gà theo gà, gả chó theo chó, con khỉ này chắp khắp
nơi, phu quân muội chính là con khỉ, sau này muội khổ rồi, muội tử khổ
mệnh của ta, tới bao giờ mới hết khổ đây.
Vân Diệp đang ngồi ở bàn vẽ rùa, vẽ hết tờ này tới tờ khác, quản gia
không hiểu vì sao hầu gia chỉ vẽ một con, giấy còn nhiều chỗ trống, lãng phí.
Ông ta đương nhiên không biết mỗi con rùa Vân Diệp vẽ đều có tên, ví như cái con rùa đầu có cục u tên là Lý Nhị, cái con béo kia là Trường Tôn
Vô Kỵ, con mắt đen xì kia là Lý Hiếu Cung. Phong khí của Đại Đường không tốt, sao ai cũng khao khát trường sinh bất tử, thích trường thọ vậy làm rùa đi, thứ này sống lâu lắm.
Đơn Ưng không sao là tốt, chuyện này coi như đã kết thúc tốt đẹp, còn về ngọc bài bị Đinh Ngạn Bình mang đi, hay rơi vào tay kẻ khác thì đều
không liên quan tới mình, cho dù có nhân vật trí tuệ thông thiên phá
giải được bí mật của nó, Vân Diệp không tin mấy nét vẽ thêm bớt của mình giúp được gì, dù sao đều là tìm lấy cái chết, chết sớm luôn hồi sớm,
chết nhiều vào, nói không chừng không ai nhớ tới Bạch Ngọc Kinh nữa.
Đơn Ưng trở về không được dễ dãi với hắn, diễn kịch là phải diễn trọn
bộ, không thể khép màn rồi còn có vấn đề, thêm vào cảm giác có tội của
Đơn Ưng khiến tên tiểu tử này bớt ngang ngược coi trời bằng vung, kiềm
chế một chút cũng tốt, nếu không sau này Đại Nha sống thế nào.
Lắp xe cho Vượng Tài tới thư viện, hôm nay có hẹn với Lý Thái và Hi Mạt
Đế Á để hoàn thành một công trình vĩ đại, công trình này chỉ bản thân
hoàn thành mới thú vị, mượn tay người khác sẽ mất hay.
Bánh xe nghiền lên là rụng đi phăng phăng, Vượng Tài luôn muốn phi nước
kiệu như hôm nọ, có vẻ sau cái lần chở Vân Diệp trốn truy sát đó, bản
năng nào đó của nó thức tỉnh rồi, nhưng Vân Diệp không cho, không ngừng
quấy nhiễu cái mông Vượng Tài để nó chạy chậm một chút, mình phải đi đón Hi Mạt Đế Á, không thể chạy như thằng điên được.
Mỗi lần nhìn thấy Hi Mạt Đế Á, Vân Diệp lại muốn liếm môi, miệng khô khốc,
trường bào Ba Tư đúng là thứ tuyệt vời, khoét ba cái lỗ như cái túi cực
đẹp, nữ nhân này lại còn đeo thắt lưng ở hông, làm bầu ngực đầy đặn đến
cặp mông tròn trịa như chỉ trực đập vào mặt người khác, làm người ta bốc hỏa.
Bông vải ở Đại Đường rất ít, Hi Mạt Đế Á cũng không thích, đừng nói tới
vải thô, hiện giờ nữ nhân này thích nhất là gấm Thục, nói là mặc lên
người trơn mượt, rất dễ chịu, nhưng gấm Thục có vấn đề, nó có tĩnh điện, thích dính sát vào da người, ở thời đại không có chất chống tĩnh điện,
chẳng cần nói cũng biết vóc dáng nóng bỏng của Hi Mạt Đế Á có sức hấp
dẫn với đám cầm thú ở thư viện thế nào.
Hi Mạt Đế Á lại thích cảm giác được mọi con mắt nhìn vào, chưa bao giờ
biết che đậy cặp mông vĩ đại của mình, làm Lý Cương tiên sinh giáo huấn
không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cảnh cáo Hi Mạt Đế Á, nếu còn làm
theo cảm tính, sẽ bỏ quyền lợi lên lớp của nàng, sau khi khiếu nại vô
hiệu, đành ủy khuất nhờ Tân Nguyệt may cho y phục đại đường.
Hôm nay Hi Mạt Đế Á ăn mặc không tệ, rất đúng mực, yếm lót che đi khe vú sâu hun hút, nhưng cách lớp lụa mỏng, hai cái quả nho vẫn gồ lên rõ
ràng, Vân Diệp nhìn thêm hai cái mới quyết định di chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
- Hi Mạt Đế Á tiên sinh, cô không biết mặc thêm vài cái áo à? Hôm nay
lạnh như vậy, cẩn thận bị lạnh, phải biết quý trọng bản thân chứ.
Vân Diệp khéo léo nói:
Hi Mạt Đế Á chỉ áo choàng trong lòng tiểu thị nữ, đắc ý nói:
- Người Đại Đường chịu lạnh thật kém, ở quê ta, một bộ trường bào đủ sống qua mùa đông.
- Nói bậy, rõ ràng không có để mà mặc, đành phải căn răng chịu rét, lại
cứ nói là không sợ lạnh, ta nhìn thấy một đống người không sợ lạnh chen
chúc với nhau ngủ qua đêm, sáng hôm sau toàn bộ chết hết.
Vân Diệp bĩu môi:
- Đại Đường giàu có như thế, nhưng không tin trong quốc gia các vị không có người nghèo.
- Đương nhiên không có, cô nhìn thấy Vân gia trang có ai chịu lạnh không, đều nói trong nhà nóng quá, không quen.
- Ngài hầu tước vĩnh thế thân ái, điều ngài nói chỉ là trường hợp cá biệt, ngài cho rằng ta là đồ ngốc sao.
Vòng vo không ăn thua, Vân Diệp nói thẳng:
- Cô Hi Mạt Đế Á, nếu như y phục của cô mặc lên người phụ nữ Đại Đường,
vậy vận mệnh người phụ nữ đó vô cùng bi thảm, cho vào lồng thả trôi sông là vận mệnh duy nhất.
- Lại nói lung tung, khi ta ở Yến Lai lâu, nhìn thấy những nữ sĩ xinh
đẹp, kiểu trang phục và búi tóc của họ làm ta hâm mộ, ta có cơ thể xinh
đẹp, vì sao không thể khoe ra cho mọi người khen ngợi?
Nói xong còn ưỡn ngực lên cho Vân Diệp xem, biết y không có ý với mình, Hi Mạt Đế Á càng thích trêu tợn:
Vân Diệp quay mặt đi, không còn gì để nói, lấy ca kỹ bán xác thịt đem so với mình, nữ nhân này đúng là cởi mở, thôi bỏ, chỉ cần Lý Cương chấp
nhận được là được, coi như phúc lợi mới của thư viện, lấy lương tâm ra
mà nói, Vân Diệp cũng thích nhìn Hi Mạt Đế Á ăn mặc như thế, thậm chí ít hơn thế cũng chẳng sao.
Trong đồ thư quán đã dọn ra một khoảng trống lớn, những quân bài domino
đủ màu trải khắp nửa đại sảnh, hôm nay là ngày hoàn thiện cuối cùng, vốn mời đám Lý Cương tiên sinh tới tham quan, nhưng mấy tiên sinh già cố
chấp cho rằng đây là trò chơi trẻ con, phất tay áo bỏ đi, nói Vân Diệp,
Hi Mạt Đế Á, Lý Thái không chuyên tâm vào công việc.
Kệ cái nhìn các vị lão tiên sinh ra sao, ba người bọn họ vẫn chơi vui
vẻ, chạy đi chạy lại như chuột trong lồng, giây thừng trên trục quay
không ngừng cuộn vào trục chính, một cái ống trúc bị kéo nghiêng đi, một quả cầu sắt lăn xuống, đập lên ván gỗ, đầu kia ván gỗ vểnh lên, một
thanh trùy thủ sắc bén cắt đứt giây thừng mảnh, quân bài domino đầu tiên vừa vặn rơi vào cái thuyền nhỏ trong rãnh nước, đập trúng cơ quan trên
thuyền, thuyền nhỏ chuyển động đi về phía đối diện.
Ba người ghé vào mặt đất, mắt nhìn thuyền không chớp, con thuyền đi
thẳng, mũi thuyền đâm vào quân bài domino trên bờ, trong tiếng reo hò
của ba người, quân bài domino nối nhau đổ xuống, vượt qua núi cao, qua
bình nguyên, suối nhỏ, qua sơn động, phát ra tiếng tinh tinh, rất có
tiết tấu.
Khi quân bài cuối cùng đổ xuống, Hi Mạt Đế Á nhảy cẩng lễ định ôm lấy
hai người, kết quả bị cả hai nghiêm mặt cảnh cáo, không cho nữ nhân này
có tiếp xúc thân thể với mình.
Hi Mạt Đế Á bực tức ném quân bài domino trong tay đi, phủi tay nói:
- Trò chơi này thực ra rất có ý nghĩa, trong một hệ thống liền mạch, một năng lượng khởi đầu có thể sinh ra phản ứng dây chuyền, đạo lý này dùng vào chính trị, quân sự, cuộc sống đều được, vì sao những lão tiên sinh
cổ hủ không muốn thấy đạo lý này.
Vân Diệp không trả lời, chắp tay sau đít bỏ đi, trách nhiệm của y chỉ đến thế.
Khi tư tưởng của một con người không khớp với xã hội thì phiền toái sẽ
liên tục kéo tới, người lạc hậu hơn xã hội đều bị cho là kẻ ngốc, còn
người đi trước xã hội là thánh nhân, hoặc .. kẻ điên.
Vân Diệp tự nhận mình không có tư cách được mọi người coi là thánh nhân, đương nhiên, bị mọi người coi là kẻ điên cũng không phải hay ho gì, cho nên những năm qua y không ngừng mở rộng vòng tư tưởng của mình, chỉ khi có một nhóm người trí tuệ rõ ràng cao hơn người khác thì dị loại như
mình mới không kỳ quái nữa.
Chuyện thích nhất là châm một bó lửa, sau đó bỏ chạy mất, đứng trong đám đông cùng mọi người thảo luận thế lửa lớn nhỏ, nói không chừng còn thảo luận dập lửa như thế nào. Cái loại người nghênh ngang tuyên bố mình
phống hỏa kết cục thường không tốt, ví như Thương Ưởng, ví như Triều
Thác, một thì bị xé xác, một bị chém ngang lưng, liên lụy tới cả nhà.
Người phóng hỏa cuối cùng được chết già hình như chỉ có Vương An Thạch,
đương nhiên, Trương Cư Chính nữa, chỉ là sau khi chết, cả nhà già trẻ
gặp họa, cả mẹ già cũng bị chết đói.
Cho nên Vân Diệp quyết định mình chỉ phóng hỏa, mặc kệt kết quả, nhìn
hiệu quả mấy năm qua có vẻ không tệ, năng lực hấp thu dung hợp của Đại
Đường thật kinh người, âm nhạc Quy Thư, thích! Ca vũ sa mạc, thích! Chỉ
cần là thứ hay thì người Đại Đường đều thích, thay cái vỏ ngoài là thành của mình, dám nói không phải bị Lý Nhị chém đầu ráo!
Vân Diệp thích thời đại khí phách này, cho nên y hoan nghênh sự thống
trị của Lý Nhị, thuận theo cũng được, vỗ mông cũng xong, đó là sự tôn
kính từ trong lòng với một cường giả, không phải ai cũng thích hợp làm
cường giả, ví như Vân Diệp không làm nổi, kiếp trước thích nhất được làm con ông cháu cha, cha mất sớm, nguyện vọng này không thành. Tới Đại
Đường ma sui quỷ khiến thế nào thành cha ông, y chỉ muốn gia tộc duy
trì, chẳng quan tâm nghìn năm chủ nhân mảnh đất này không phải họ Lý.
Từ nhỏ tới lớn chẳng hiểu thế nào là chính trị, chỉ thấy người đứng trên đài chủ tịch nói luôn mồm, mơ mơ hồ hồ cho rằng chính trị là chuyển
giao quyền lực, còn chuyển giao thế nào thì chẳng biết, chỉ biết trên TV ai cũng cười hớn hở, người lương thiện đều vui cho họ.
Hạ Thiên Thương hiện giờ thích rảnh rỗi là chạy tới Vân gia xin chén
trà, dù Vân Diệp cho hắn trà đủ uống cả năm thì hắn cũng không thay đổi
thói quen này, hình như sau chuyện lần trước, hắn tự nhận là bằng hữu
của Vân Diệp rồi, khi đến xin trà đều mang chút quà nhỏ, hoặc là thỏ vừa bị bẻ cổ, hoặc là gói bánh chẳng đáng tiền. Vân Diệp cho rằng đây là
thói quen tốt, cần phát huy, không giống như Cầu Nhiệm Khách tới chỉ
biết ăn cho sướng mồm, uống say nói những câu linh tinh, cuối cùng lúc
nào cũng cần xe ngựa của Vân gia đưa về nhà Lý Tịnh.
- Lần trước được nghe Vân hầu nói tới đạo lý cốt bài ( domino), tại hạ
về suy nghĩ rất lâu, phát hiện nó rất có lý, gây ra sự cố luôn là những
chuyện nhỏ, nhưng vì che giấu chuyện nhỏ, chúng ta phải làm chuyện lớn
hơn thu hút sự chú ý của người khác. Vấn đề là chuyện nhỏ vẫn tồn tại,
chúng ta tới lúc không che giấu nổi, cho nên, giết người, phạm pháp xuất hiện không hết, không biết Vân hầu có kế hay gì để giải quyết những
chuyện nhỏ này từ trong trứng nước không?
- Không có khả năng, tô vẽ thái bình che đậy cái sai là bản tính của
chúng ta, luôn tính cách che giấu, ai ngờ luôn thất bại, người càng
thông minh càng thích dùng thủ đoạn bất chính, liên tục thể hiện sự ngu
xuẩn của mình với trời. Đó là nguyên nhân chúng ta được gọi là người, và chúng ta phải cúng bái tổ tiên, hoặc thần linh.
- Thụ giáo, nhưng ngọc bội của hầu gia tới nay khiến cho hơn năm mươi người mất mạng, không biết Vân hầu nhìn nhận thế nào?
Hạ Thiên Thương chắp tay cầu giáo:
- Kẻ trộm muốn trộm đồ, ai làm gì được, chuyện này phải tránh bộ khoái
duy trì trị an như ngươi, không diệt chuyện từ trong trứng nước là cái
sai của ngươi.
Nói xong hai người cùng cười lớn, Hạ Thiên Thương lắc đầu:
- Vì sao hạ quan luôn có cảm giác Vân hầu đang xem trò hề, người nhà của ngài, mời đầu nóng ruột tới khi tìm được Đơn Ưng, cả nhà khôi phục cuộc sống bình tĩnh, bất kể ai cũng phải khen Vân hầu có phong phạm cao
nhân, không bị vật ngoài thân quấy nhiễu, là hạ quan đa tâm rồi.
- Không đa tâm, cách nhìn của ngươi rất chuẩn, ta đang xem khỉ diễn trò, huân quý khắp Trường An đều đang biểu diễn cho ta xem, ngọc bội ở trong tay ta lâu nhất, nhưng ta không có trí tuệ cởi bỏ bí mật, có lẽ người
khác có cách, không tìm được bí mật của nó, ngọc bài đó với ta là vô
dụng, Vân gia chỉ là tiểu môn hộ, nhưng một cái ngọc bài chưa là cái gì, cho nên ta ngồi trên thành lâu xem phong cảnh, nhân vô dục tắc cương,
ta không mong muốn trường sinh bất lão, chỉ cần sống thư thái là được,
trường sinh b ất lão nhường cho người khác.
Hạ Thiên Thương gật đầu, giơ ngón cái lên khen lòng dạ bao la của Vân
Diệp, Cầu Nhiệm Khách ở bên bĩu môi, khi mình giao tấm ngọc bài khác cho y, có thấy y đạm bạc danh lợi từ chối đâu.
- Đinh Ngạn Bình tất nhiên lợi hại, nhưng thiếu mất một chân, thân thủ
sẽ giảm đi nhiều, bị trăm hảo thủ truy bắt, đem ngọc bội tới Hà Bắc, Vân hầu biết lão chết ra sao không?
Hạ Thiên Thương làm ra vẻ thần bí hạ giọng xuống:
- Còn chết thế nào, cùng lắm bị băm vằm chứ sao?
Vân Diệp biết Đinh Ngạn Bình chết chắc, từ thời khắc lão có được ngọc bài là đã chết rồi, nên Vân Diệp căn bản không hỏi tới.