Từ điểm này có thể thấy được sự khả ái của tiểu cô nương. Khi nghe ma ma
nói, nàng liền lục tung tất cả các chỗ có thể có tiền, thư viện nuôi
hùng miêu, như vậy sẽ có ba học sinh không có cơm ăn, vì không muốn học
sinh thư viện đói bụng, nàng liền tự bỏ tiền. Cứ cách 10 ngày lại đích
thân mang một giỏ trứng gà tới thăm hoa hùng. Trứng gà đầu bếp đút cho
hoa hùng ăn đều là do tiểu công chúa cầm tới, cứ đến bữa trưa là đầu bếp lại mang 6 quả trứng gà ra bồi bổ cho ba con hoa hùng.
Cho nên buộc tội thư viện phô trương lãng phí, thật ra chính là đang
buộc tội Tấn Dương. Hiểu lầm lần này ngay cả hoàng hậu cũng không thèm
nói giúp. Kể từ khi Vân Diệp, Tôn Tư Mạc kết luận đứa nhỏ này không thể
sống lâu, Lý Nhị, Trưởng Tôn càng thêm yêu thương nó, không cho phép
người nào nói nửa chữ không.
Đầu bếp thư viện nơm nớp lo sợ đi ra khỏi Đại Lý tự, tận nửa tháng sau
vẫn còn sợ. Nhưng qua nửa tháng liền bắt đầu ba hoa, gặp ai cũng khoe
khoang kỳ ngộ của mình ở Đại Lý tự.
Vân Diệp cùng Hứa Kính Tông ở thư viện cũng không có cách nào thống kê
của cải thư viện, bây giờ hộ bộ cũng không hi vọng tìm ra chỗ sơ hở, chỉ muốn làm rõ ràng thư viện rốt cuộc có bao nhiêu của cải. Lý Nhị dù sao
cũng tò mò, kế hoạch của Ngọc Sơn thư viện vô cùng khổng lồ, khiến hắn
giật mình đánh thót, cho nên việc làm rõ nội tình thư viện trở nên vô
cùng trọng yếu.
Hai đạo thánh chỉ hạ xuống, Vân Diệp cần phải dẫn người của Công bộ,
Tương Tác giám đi thanh tra khu công nghiệp Trường An, xem xem nơi đó
còn có gì có thể khai thác. Hiện tại Đại Đường luyện thép, đào than,
luyện than cốc, đúc, chế tạo, gia công đã tiến vào một bình cảnh mới,
cần phải có người đại trí tuệ định ra tiêu chuẩn cho những thứ này. Trên dưới triều đình đều nhất trí, việc này trừ Vân Diệp ra không còn có thể là ai khác.
Về phần Hứa Kính Tông, hắn phải đi thanh tra Thường Bình thương (kho
thóc), chẳng những muốn tra của Trường An, ngay cả Lạc Dương, Tấn Dương, Dương Châu cũng phải tra rõ thực hư, xem năng lực chống đỡ thiên tai
của Đại Đường rốt cuộc đến đâu.
Hai việc này không thể chỉ động miệng lưỡi là có thể hoàn thành, mà phải tận mắt thấy, tự tay mò, hơn nữa hai việc đều trọng yếu như nhau, không thể coi nhẹ việc nào.
Vân Diệp không muốn thấy mặt nhọn của ngũ lễ Tư Mã, hết lần này tới lần
khác phải dẫn bốn vị Tư Mã đi. Bây giờ những chi tiết này được triều
đình quy định vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần Vân Diệp dùng cương vị của
mình, bốn vị Tư Mã sẽ bám theo thật sát, hơn nữa còn ghi chép lại những
việc y làm, những điều y nói trong khoảng thời gian này, điều này khiến
cho Vân Diệp vô cùng hoài niệm khoảng thời gian hạnh phúc ở tửu trì nhục lâm trước kia, chỉ cần khinh ca mạn vũ là đã có thể hoàn thành công vụ.
Tiên sinh chuyên môn nghiên cứu sắt thép đều bị yêu cầu đi, nghiên cứu
mỏ cũng phải đi, thợ thủ công lành nghề cũng không thể thiếu, cuối cùng
cộng thêm lão Công Thâu liền hợp thành đội ngũ khảo sát siêu hào hoa.
Hứa Kính Tông bây giờ cũng vô cùng đắc ý, nhớ năm xưa khi còn một mình,
gặp phải việc này thì mệt đến chết. Bây giờ thì không cần, vơ một cái là được một đống học sinh cao niên cấp chuyên về toán học, trồng trọt đi
cùng, thuận tiện cả tiên sinh cũng dẫn theo, sung làm cu li cho hắn, lại còn mang tên rất kêu là lớp thực hành.
Hai người hi hi ha ha chắp tay từ biệt ở Bá Kiều, một người đi thuyền
xuống Giang Nam, một người cưỡi ngựa thẳng tới thảo nguyên, cần gì biết
đi làm cái quái gì, chỉ cần rời xa cái miệng núi lửa Trường An là tốt
rồi. Vì thế Hứa Kính Tông chọn trạm thứ nhất để kiểm tra thực hư là ở
Dương Châu ngoài ngàn dặm.
Nếu như Long Thủ thật sự là một đầu rồng, thì hai ống khói cao lớn trước mắt Vân Diệp chính là sừng nhỏ trên đầu cự long. Đây có lẽ là kiến trúc cao nhất Đại Đường, Vân Diệp không ngờ nó cao đến hơn hai mươi trượng,
người Đại Đường sao có thể dựng nó thẳng đứng ở đây? Guồng nước to lớn
chậm chạp chuyển động, kéo theo cái đòn ngang cực lớn chuyển động theo
bánh răng. Cứ như vậy giảm dần xuống, đợi đến lúc chỉ còn cao bằng nửa
bánh răng thì đòn ngang chuyển thật nhanh, làm bễ thổi gió to lớn thổi
thẳng vào lò, làm phụt ra ngọn lửa xanh lam dài hơn thước.
Trạm thứ nhất của Vân Diệp là tới xưởng luyện thép, một bên nghe quản sự giảng giải, một bên cẩn thận quan sát quá trình vận chuyển của lò cao.
Bễ thổi gió cũng không lý tưởng, nó không thể thổi gió liên tục, bất kể
như thế nào vẫn có giai đoạn nghỉ, nhìn ngọn lửa phụt ra cũng biết, cứ
thò ra thụt vào như là hô hấp vậy.
- Hầu gia, như ngài đã thấy, chính là cái bộ dáng này. Đám người ty chức đã điều chỉnh tất cả các khớp nối có thể, trước mắt chính là trạng thái tốt nhất. Ty chức cho rằng trình độ luyện thép còn rất nhiều chỗ có thể cải tiến, Nhưng than cháy ở nhiệt độ cao như vậy, mà còn rất nhiều tạp
chất trong thiết vẫn luyện hóa không hết. Chúng ta múc những tạp chất
này ra, lưu lại cũng là thứ tốt, chờ tương lai chúng ta tìm được nhiên
liệu tốt hơn là có thể luyện hóa chúng, đến lúc đó phải xem sẽ thu được
bảo bối gì.
Chu phu tử vốn xuất thân từ Tương Tác giám, là nhân tài Vân Diệp đặc
biệt tìm tới. Đến thế hệ của hắn, luyện thép đã được 300 năm, biện pháp
sao thép với hắn mà nói không xa lạ gì, chỉ là hắn không rõ phải sao làm sao để ra được thép tốt. Nếu như không phải được Vân Diệp giải thích
tác dụng của than cốc, sợ rằng có sao thêm 300 năm nữa hắn cũng không
hiểu được đạo lý trong đó.
300 luyện thép cũng đủ cho Chu gia tích lũy kinh nghiệm, chỉ còn thiếu
một tầng cuối cùng không cách nào vượt qua. Sau khi hắn tới thư viện đã
từng bám chặt lấy Vân Diệp mấy tháng, bóc lột sạch sẽ chút tri thức
luyện thép đáng thương của Vân Diệp, còn mang theo tiểu tác phường vào
thư viện, cả ngày quai búa đập thiết.
Có lão Chu gia nhập liên minh, thư viện đã khiến cho Trưởng Tôn gia vốn
kiếm cơm bằng cương thiết nghiệp bị chậm lại, giờ muốn tiến thêm còn khó hơn lên trời.
Đây là tri thức mới về biến đổi chất Vân Diệp mang tới, hiện tại hóa học còn đang ở thời kì sơ khai. Trong phòng thí nghiệm Vân Diệp có thể từ
vôi chế ra dưỡng khí, thế nhưng ở trong cuộc sống dưỡng khí này không
dùng được.
Hậu thế dùng lò điện, xưởng sắt thép dùng than cốc, muốn than cốc phát
huy hết năng lượng thì phải cần dưỡng khí. Giờ Vân Diệp biết lấy dưỡng
khí ở đâu để bọn họ thổi vào lò?
Đang nói thì chục con trâu kéo long môn điếu lên, xem chừng bọn chúng
phối hợp rất thuần thục. Hàng ngày đến giờ đó đám thợ lại xua bọn trâu
làm việc. Móc sắt chậm rãi kéo thùng thép lên, sau đó một thùng đựng
nước thép được đặt phía dưới.
(long môn điếu: Cần cẩu đường ray/Gantry)
Chợt nghe một tiếng hô lớn, miệng lò thép đã bị mở ra, một dòng thép
nóng chảy màu vỏ quýt chảy xuống, rơi vào thùng đựng nước thép làm văng
lên vô số hoa thép.
Một lò thép cũng không nhiều, chỉ đổ đầy được một thùng đựng nước thép.
Đàn trâu phía xa tiếp tục bị đám thợ thét to kéo theo long môn điếu đến
bên khuôn đúc. Một hán tử tráng kiện ở trần, đẩy viền của thùng đựng
nước thép khiến nó nghiêng sang một bên, không nhanh không chậm rót nước thép vào khuôn cát, không thể không nói hảo thủ nghệ, còn chưa rót xong đã thu tay, Vân Diệp không hiểu vì sao bèn hỏi lão Chu.
- Hầu gia, hiện tại công tượng đang chờ không khí thoát ra, vì không khí thu nhiệt sẽ giãn nở, nếu như chỉ rót một lần thì không khí sẽ tạo
thành khí khổng trong vật đúc. Ngài xem, không khí ra rồi.