Quả nhiên một luồng khí màu trắng theo lỗ thổi ra, Vân Diệp ước chừng nhiệt độ hơi nước nhất định cao đến phát hãi.
Công tượng tiếp tục rót thép, đến tận khi thép tràn ra miệng mới ngừng
lại. Vì nguyên lý nóng nở lạnh co, cho nên lúc nào cũng phải rót nhiều
hơn một chút mới được.
Xem ra đồ cần đúc cũng không lớn, bởi vì ba cái khuôn đúc xếp cạnh nhau, thùng đựng nước thép chỉ rót trong nửa canh giờ đã hoàn tất.
Chờ tráng hán ngừng lại, uống xong nước, Vân Diệp mới chỉ vào vết sẹo của hắn hỏi:
- Vì sao các ngươi không mặc đồ bảo hộ?
- Quá nóng, không mặc được.
Tráng hán vừa mới nói một câu đã bị quản sự xưởng thép đá vào khớp gối,
tráng hán rất bất mãn liếc mắt nhìn quản sự, sau đó mới bất đắc dĩ quỳ
một chân trên đất ôm quyền chào.
- Không cần phải vậy, nơi này là công trường, nên bỏ các lễ nghi rườm rà không cần thiết. Ta chỉ hỏi ngươi, có phải vì nóng mà các ngươi không
mặc được đồ bảo hộ? Ngươi nhìn lại ngươi xem, toàn thân ngươi trên dưới
còn chỗ nào lành lặn không? Nước thép gặp không khí liền bị bắn tung
tóe, ngay cả chút tri thức thường thức ấy các ngươi cũng không biết hay
sao?
**********
- Vải bố tốt nhất có 3 tầng, tách ra cũng được 3 bộ, một năm tác phường
phát hai bộ, cứ như vậy cả nhà đều có quần áo mặc, tiểu nhân tay chân
vụng về nên mới bị sẹo vậy.
Tráng hán nói khiến Vân Diệp sửng sốt hồi lâu, có lẽ do khi tới Đại
Đường đã quen với sinh hoạt phú quý, đối với sinh hoạt của tầng lớp dưới đã trở nên xa lạ, y đã tự phản bội lại giai cấp xuất thân của mình, trở thành một địa chủ vạn ác, một nhà tư bản hút máu, hơn nữa còn là một
thân phận quan hầu đáng xấu hổ.
Cha y cũng từng sửa y phục bảo hộ của ông cho y mặc, chỉ cần là y phục
mới thì chẳng cần biết nó từ đâu. Còn cha y vẫn cứ mặc y phục vá víu bận rộn trong nhà xưởng. Hiện giờ y cũng không còn nhớ rõ, chỉ còn nhớ tới
bộ hay mặc có chiếc cổ âu xinh đẹp.
Hết thảy những việc trước mặt khiến Vân Diệp nhớ lại thời xa xưa, trời
màu xám, nhà xưởng cũng màu xám, người cũng màu xám, có lẽ ở thời đại
đó, tim có lẽ cũng màu xám.
- Mỗi năm phát thêm một bộ y phục lao động, giầy. Còn khẩu trang một
tháng phát hai chiếc, sau này mỗi khi bắt đầu làm việc phải kiểm tra,
người không mặc đủ không được đi vào.
Vân Diệp quay đầu phân phó quản sự xưởng thép.
Một bộ y phục chẳng đáng mấy tiền, đáng giá nhất nhà xưởng này kỳ thực
là những công tượng, bọn họ đều là cao thủ từ Tượng Hộ doanh chiêu mộ
tới, cũng coi là tinh anh trong công tượng Đại Đường. Lò sập có thể làm
lại, nhưng người xảy ra chuyện thì tìm lại người như vậy rất khó. Nhiều
người là người quen cũ từ khi Vân Diệp cải tạo lò luyên thép, 7 năm trôi qua, Vân Diệp đã trở thành hầu gia cao quý, còn bọn họ vẫn là những
người dân lao động chăm chỉ trong nhà xưởng.
Luyện thép đã không còn nhiều cải tiến lớn, giờ là lúc tích lũy về lượng để biến đổi về chất, mới có thể tạo ra một bước nhảy vọt. Trước đây Vân Diệp nói không chuẩn với Trường Tôn Vô Kỵ, bất cứ chuyện gì trên thế
gian muốn tiến bộ đều không thể tách rời tích lũy. Trường hợp luyện thép là vì Vân Diệp tồn tại, thuộc về trường hợp đặc biệt không thể có lần
thứ hai. Hiện tại trường hợp đặc biệt này cũng dần đi đến bước phát
triển cuối cùng. Giờ chỉ đành chờ hoá học vật lý hiện tại của Đại Đường, các ngành học tự nhiên phát triển thì mới có thể thúc đẩy công nghiệp
phát triển, đây là một quan hệ kiểu con gà và quả trứng.
Lãnh đạo xuống cơ sở, tự nhiên không thể thiếu việc ngồi ăn chung. Trước kia Vân Diệp cho rằng quan lại Đại Đường không bao giờ chịu ngồi ăn
chung với đám thợ đê tiện thấp kém, thế nhưng hiện tại Vân Diệp mới phát hiện mình sai rồi. Nghe quản sự nói, chỉ cần là quan viên tới xưởng
thép, thì bất kể là Vương gia hay công hầu, thì việc ngồi cùng phòng
bưng bát cùng ăn cơm đã thành một truyền thống. Thậm chí khi bệ hạ tới
thị sát cũng tới phòng cùng ăn, chẳng qua hôm đó cơm canh cần thịnh soạn hơn một chút là được.
Thủ đoạn thân dân của quan lại Đại Đường cũng có ý vị, đường đường Hầu
gia lại đi bưng mâm cơm, ngồi chung bàn nói chuyện vui vẻ với người quen cũ, đến nỗi ngay cả việc Hầu gia bị tro than hun cho đỏ như Trương Phi
cũng có thể nói ra không kiêng kị.
Cơm được dọn lên, trước mặt Vân Diệp xếp đầy thịt béo, còn trước mặt các công tượng thì toàn xương. Không được, cần phải thay đổi, Hầu gia bèn
chia thịt béo cho mọi người, còn mình thì nhận rau xanh xương xẩu về ăn, ai khuyên cũng không được.
Cơm đã ăn xong, cuối bữa mọi người bưng canh húp sạch, cả bàn sạch bách như chó liếm, đến nỗi gần như không phải rửa lại.
Cơm canh ăn vào muốn nôn mửa, vậy mà vẫn phải khích lệ đầu bếp một phen. Đầu bếp nghe xong như lên chín tầng mây, đường đường là Vân hầu mỹ thực gia trứ danh thành Trường An cũng khen hắn, giá trị của hắn lập tức
tăng cao.
Cả bàn cơm canh Vân Diệp không tiêu hóa được, bụng cứ nhâm nhẩm đau,
nhưng y vẫn phải cố gắng đi lom khom dẫn quản sự tiếp tục thăm thú.
Vào thương khố mới biết Đại Đường hiện nay hưng thịnh đến mức nào, không trách Lý Nhị có thể mang thép bách luyện tốt nhất cho hùng miêu. Trong
nhà xưởng cao to, thép khối xếp đống đến tận nóc. Vân Diệp cầm chùy nhỏ, chạy qua chạy lại gõ gõ kiểm tra chát thép. Bốn người Ngũ lễ Tư Mã
không rõ y đang làm gì, nhưng thấy sắc mặt Vân Diệp nghiêm chỉnh, vểnh
tai lắng nghe tiếng thép phát ra, quản sự cũng lắng nghe, Chu tiên sinh
cũng nhắm mắt nghe, thì họ biết việc này ắt có mục đích.
- Hầu gia, ngài xem nhóm thép này thế nào?
Quản sự không nghe thấy âm trầm đục mà chỉ nghe thấy âm thanh trong trẻo, thanh thúy thì đắc ý khoe khoang.
- Không tệ, không tệ, chất lượng thép không tệ, nghe âm trong đều cho
thấy chất lượng tốt. Thế nào? Năm nay có lòng tin làm trăm vạn cân
không? Ngươi cũng biết, với Đại Đường sắt thép bao nhiêu cũng không đủ
dùng, thép ngươi luyện ra bao nhiêu cũng hết.
Quản sự cười tự tin, vỗ ngực nói:
- Hầu gia yên tâm, xưởng thép chúng ta lớn nhất Đại Đường, thép của
Triệu công phủ không thể nào so được với chúng ta. Năm nay ta tính bọn
họ luyện được 50 vạn cân là hết cỡ, chúng ta thì chỉ hai tháng đầu năm
đã luyện được 28 vạn cân. Ngài xem, chỗ này chính là sản lượng năm ngoái và năm nay cộng lại. Do có lệnh cấm xuất thép ra ngoài nên tất cả chúng đều ở đây.
Biết Lý Nhị đang muốn dự trữ vật liệu thép, mấy thứ này đều là vật tư
chiến lược, dự trữ càng nhiều càng tốt. Không biết là đang đề phòng ai,
Vân Diệp cho rằng khả năng lớn nhất là Trường Tôn Vô Kỵ. Dù sao Trường
Tôn gia chính là thương gia sắt thép tư doanh lớn nhất Đại Đường, là
người có thể độc quyền lũng đoạn ngành thép. Cho nên cần phải phòng bị
thật tốt.
Lão Chu bên cạnh nói:
- Đấy là vì Trường Tôn gia không chịu hạ vốn gốc, rõ ràng chúng ta có
công nghệ tốt, không cần phải phí công đi mua của họ làm gì. Trưởng Tôn
gia năm nay có thể làm được 50 vạn cân đã là liều mạng rồi.
Lão Chu nói vậy khiến Vân Diệp tức giận:
- Nói thì thật dễ, đừng chỉ biết nói như vậy. Người ta đã phải tốn 6000
ngân tệ mua thành quả thư viện, ngươi còn cười nhạo người ta làm gì. Nếu như tức giận, lần sau có kỹ thuật mới cứ nâng giá cao là được.
- Hầu gia cao kiến, lão Chu bội phục, lần tới sẽ nâng giá lên ba thành, ngài thấy thế nào?
Thấy lão Chu gãi gãi đầu, Vân Diệp không có ý kiến nhún vai, định giá thế nào là chuyện của bọn hắn không liên quan đến y.