Vân Diệp bực mình lẩm bẩm:
- Ngươi biến thái thích ăn đòn là chuyện của ngươi, ta ba mấy tuổi đầu
còn ăn đòn cùng ngươi, không thấy ta đáng thương à, Thanh Tước năm nay
tròn ba mươi, bị mẹ già lấy roi quất chảy nước mắt, đều do ngươi tạo
nghiệt hết.
- Còn hơn hai trăm cỗ thi thể nằm trước cung Vạn Dân kia, ngươi ăn nói
với gia quyến người ta ra sao, dù là tử sĩ, nhưng ngươi nuôi tử sĩ quá
nhiều rồi đấy. Vân gia chỉ có bốn tử sĩ, tử sĩ nhà Thanh Tước chắc chỉ
có tên thị vệ trưởng ngốc nghếch, Hi Mạt Đế Á sẽ không chết cùng ngươi
đâu Thanh Tước.
Lý Thừa Càn lắc đầu:
- Ta chẳng có lỗi gì với bọn họ cả, bọn họ cam tâm tình nguyện lấy tính
mạng đổi tiền đồ cho con cháu, lời hứa với bọn họ đã hoàn thành, nên ta chẳng nợ gì họ. Do dự không hạ lệnh chỉ khiến họ thiếu thoải mái, họ
sớm coi mình là người đã chết, sống là thứ gánh nặng.
- Tiên sinh dạy tâm thuật đế vương thì ngươi làm gì? Sao hỏi thứ vô nghĩa thế?
- Khi đó ta chỉ mải ngắm tỷ tỷ ngươi và Linh Đang, ai biết Ngu Thế Nam giảng cái chết mẹ gì.
Khi ba người đang lười biếng tán phét đốt thời gian thì nghe thấy có một đám người đi vào, thế thì lạ thật, nơi này thành cái chợ bao giờ thế,
phủ Tông Nhân đâu phải ai cũng vào được.
Nhìn thấy người đi vào, Vân Diệp bật cười, tên này có lẽ hôm nay mới từ Thục về, sao về một cái lại tới đại lao.
Không chỉ có Trình Xử Mặc, Trường Tôn Xung tím bầm một mắt, vừa đi vừa
chửi Trình Xử Mặc, vừa thấy bà tên ghé vào song sắt thì làm bộ đại nghĩa đường đường, tên bị khiêng là Lý Hoài Nhân, máu khóe miệng còn chưa
lau, đoán chừng cố ý cho ba người họ xem.
"Rầm!" Ba tên kia bị nhốt vào nhà lao đối diện, Lý Hoài Nhân tập tễnh
đứng dậy chắp tay với ba người đối diện, tỏ ra vô cùng hào sảng.
- Ngươi quen ba thằng ngu phía đối diện không?
Lý Thái hỏi Vân Diệp:
- Không quen!
Vân Diệp trả lời rất gọn, biết ba tên này vào thăm dò tin tức, đoán
chừng bên ngoài đã náo loạn tung trời rồi, trong hoàng cung cũng không
thăm dò chút tin gì, nên ba tên liền phạm án vào hỏi tin.
Lý Thừa Càn nắm chấn song khóc sướt mướt, trong ba người chỉ có hắn cần
an ủi nhất, thấy chí hữu dam mạo hiểm vào thăm mình, uất nghẹn nén trong lòng mấy ngày qua dâng lên, không sao kiềm chế được.
Thấy hắn khóc, ba người phía đối diện cũng không thoải mái, nhưng Trường Tôn Xung mang sứ mệnh tới, vội hỏi:
- Rốt cuộc là sao, cha ta chỉ nó các ngươi bị bệ hạ giữ lại, đoán chừng
sống không dễ dàng, sao có mùi thuốc, có người dám dùng hình với các
ngươi à?
- Có, hai lần!
Vân Diệp bực tức nói, còn kéo áo bào của mình và Lý Thái lên cho họ xem vết roi chằng chịt.
Sắc mặt Trường Tôn Xung liền trở nên nghiêm trọng, bị dùng hình tức là
chuyện nghiêm trọng rồi, cần phải cân nhắc lại, vì phụ thân trước đó nói chẳng không lớn, hoàng đế không định thay thái tử.
- Bọn ta bị phụ hoàng và mẫu hậu đánh, tối đa tính là gia pháp thôi.
Lý Thừa Càn hiểu tầm nghiêm trọng trong đó không dám đùa như Vân Diệp, vội giải thích.
Trường Tôn Xung thở phào:
- Sau này đừng dọa ta nữa, còn tưởng ba người các ngươi lún vào chuyện
này rồi, vị trí thái tử của Thừa Càn không thể mất, mấy huynh đệ sau này muốn sống thoải mái cần hắn làm hoàng đế. Bệ hạ chẳng qua quá giận,
đánh thì đánh, mấy đứa chúng ta đều bị ăn đòn lớn lên. Hơn hai trăm
thích khách, cha ta nói nhìn thấy đống thi thể thiếu chút nữa ngất xỉu,
người có thể đưa nhiều thích khách vào hoang cung như thế không quá ba
người, từ lúc đó cha ta biết là Thừa Càn làm.
Trình Xử Mặc không quan tâm tới cái này, hỏi Vân Diệp:
- Vân Diệp, hòa thượng kia thần kỳ lắm, có thể làm cỏ khô trùng sinh, cá chết sống lại, ta chuyên môn tới xem, cỏ đã khô cong, con cá kia để
trên mặt đất hai ngày, thời tiết như thế không thối là kỳ tích, nhưng
lão hòa thượng kia đọc một đoạn kinh, cắm cỏ vào lòng, ba canh giờ sau
liền biến thành màu xanh, cá cũng giãy đành đạch, cho vào chum bơi qua
bơi lại vui vẻ.
Hai tên kia cũng gật đầu xác nhận là thật.
- Thừa Càn vì nhìn thấy cảnh này nên mới hạ quyết tâm trừ tên phiên
tăng, họa này từ đó mà ra, có điều bản lĩnh cải tử hoàn sinh ngươi nói
ta cũng có, ngươi nhìn ba cái cây kia là thuốc khô do nương nương lấy từ hiệu thuốc ra, ngươi xem giờ nó sống rất tốt, cho nên sau này bị người
ta chặt đầu cũng không sao, tới tìm ta lấy kim khâu cổ lại, vẩy ít nước
là sống lại.
- Thật sao?
Ba tên mắt mở như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào ba cây cỏ để trên mặt đất.
- Giả đấy! Thứ này tên là cửu chuyển hoàn hồn thảo, rưới nước lên là
sống lại, ta bị tên phiền tăng đó lừa thảm, nên mới làm chuyện hồ đồ
này.
Lý Thừa Càn cười khổ đưa cây cỏ cho ba tên đối diện, thấy chúng nâng niu như bảo bối, Vân Diệp bực mình nói:
- Thứ đó nhiều lắm, một ngân tệ mua được cả đống, thích thì mua về mà
chơi cho chán, ta nghĩ không thông, người khác không biết đã đành, chẳng lẽ người bán thuốc không biết? Chỉ cần cạo đầu, mặc tăng y, lải nhải
đoạn kinh là lừa người ta tới mức này, đúng là hoang đường.
Trường Tôn Xung nhẹ người hẳn:
- Nói thế hành vi của Thừa Càn có lời giải thích hợp lý rồi, vì không để phụ hoàng bị lừa gạt mà giết yêu tăng, đó là hiếu đạo.
- Không sai, chỉ cần vô sỉ một chút tuyệt đối có thể qua được, đoán chừng cha ngươi đã truyền bá bên ngoài như thế rồi hả?
Vân Diệp rất muốn biết Trường Tôn Vô Kỵ có thể vô sỉ tới mức nào:
( Có độc giả bảo ngộ là triều Đường không có phủ Tông Nhân, chỉ có Tông
Chính Tự thôi. Phải lớ, ngộ biết chứ, Tông Chính Tự là cơ cấu quản lý
tất cả chuyện trong tông tộc, phủ Tông Nhân chỉ là cách xưng hô phổ
biến, ngộ cố gắng đơn giản hóa thứ phức tạp nên chuyên môn thanh minh.)
" Mùa hè năm Trinh Quan thứ hai mươi, có hắc y nhân vào hoàng cung, quấy nhiễu hoàng đế, đế nổi giận, giết toàn bộ, bắt thái tử Thừa Càn, Ngụy
vương Thái, Lam Điền hầu Vân Diệp vào phủ Tông Nhân, kinh kỳ xôn xao.
Khi ấy có hoàng hậu Trường Tôn thị tuyển cung nhân, một nữ tử kiềm diễm khác thường, đẹp không sao kể siết. Thái tử, Ngụy vương, Lam Điền hầu
du ngoạn ngự hoa viên, ngẫu nhiên gặp được, sinh lòng ái mộ.
Không ai nhường ai, nên lấy vũ lực phân thắng bại, đáng thương cho hai
trăm phó tòng vô tội mất mạng, mỹ nhân đâm đầu vào cột tự vẫn, giữ thanh thiên bạch nhật xảy ra chuyện xấu xa ấy, phu tử nói :" Nhục!"
Nhan Sư Cố vì chuyện hơn hai trăm cỗ thi thể mà hỏi khắp huân quý Trường An, không ai dám nói với ông ta sự thực, cuối cùng mới từ miệng Trường
Tôn Vô Kỵ biết được chân tướng, giận vô cùng, thề dùng ngòi bút ngay
thẳng đóng đinh ba kẻ háo sắc này lên cột sỉ nhục của lịch sử, đồng thời sẵn sàng chuẩn bị đón nhận sự phản kích của ba người, chuyên môn mang
thẻ trúc vào hoàng cung, bản thân ở nhà chờ đợi hung đồ tới nhà, chặn ý
đồ sửa lại lịch sử của ba tên.
Lý Nhị xem xong cười ha hả, sai người đem đi lưu giữ, không giải thích
gì hết, ba tên khốn kiếp đó tự làm tự chịu, nói thái tử mưu phản, chẳng
bằng nói ba tên háo sắc, như vậy là tốt nhất. Nhưng ánh mắt nhìn tới cây cửu chuyển hoàn hồn thảo trên bàn, tức thì ủ rũ, trường sinh thực sự
chỉ là trò cười như Vân Diệp đã nói.
Cung Vạn Dân ban đêm sáng như ban ngày, ánh sáng từ bốn tấm ngọc bài làm đại điện sáng rực, trên đường phố Trường An ngẩng đầu cũng thấy, hiện
rất ít người gọi nó là cung Vạn Dân, thay vào đó gọi là điện Quang Minh.