- Người có tiếng thối trên
lịch sử nhiều lắm, thêm ba người bọn ta có là gì, dù sao ta chưa bao giờ mong được sử sách tán dương, người được tán dương thường sống rất thảm, ngược lại kẻ chết tiệt thối tha mới sống khỏe phây phây họa hại nhân
gia, nên ta không bận tâm.
Mặt Vân Diệp dán đầy giấy, mở miệng nói là giấy bay tứ tung, tức khí ném bài giấy đi.
Lý Thái miệng đắng ngắt, chẳng thể thoải mái nói ra mình không bận tâm
để tiếng xấu ngàn đời, vì hắn một lòng muốn thành thánh nhân học vấn,
phẩm tính không được có tỳ vết.
Lý Thừa Càn được huấn luyện thuật đế vương mặt dày tim đen rồi, nghe tin đồn mặt vẫn tỉnh queo, chỉ cần được làm hoàng đế, nói khó nghe mấy cũng chẳng sao.
- Kỳ thực đơn giản lắm, trong các ngươi có hai kẻ mặt dày, một kẻ mặt
mỏng, chỉ cần giải thích câu chuyện lần nữa là được, ví như chỉ có Thừa
Càn và Vân Diệp đoạt mỹ nữ, Thanh Tước chỉ muốn bảo vệ nữ tử kia không
bị thương, cũng muốn ngăn cản phó tòng hai người đánh nhau, kết quả ...
Giấy trên mặt Trường Tôn Xung cũng rất nhiều, còn chỗ Trình Xử Mặc còn chẳng nhìn thấy mắt mũi đâu.
Lý Hoài Nhân chép miệng:
- Ngồi tù kỳ thực cũng không tệ, nếu có ngụm rượu uống thì cả đời không ra cũng chẳng có gì to tát.
Lý Thái bĩu môi khinh bỉ:
- Tên đại ca hẹp hòi của ngươi sao cứ nhắm vào ngươi, ngươi không phải
thế tử, tương lai kế thừa tước vị cha ngươi là hắn, sao cứ đề phòng
ngươi suốt? Tước vị bá tước của ngươi là do ngươi tự kiếm được, mấy năm
qua trong số chúng ta trừ Vân Diệp thì ngươi huyết chiến nhiều nhất,
danh tiếng Vũ An bá vang vọng, sao còn ở lại phủ Hà Gian vương, muốn ra
ngoài nói với bọn ta một tiếng chuẩn bị một phần gi sản cho, cần gì ở
nhà chịu ấm ức.
- Chuyển ra rồi, chẳng lấy thứ gì trong nhà hết, hiện dựa vào chút bổng
lộc kiếm sống, sau này đi uống rượu xem múa giao các ngươi trả tiền.
- Lão bà ngươi cũng là người giỏi giang, muốn làm gì bảo nàng đi tìm Tân Nguyệt thương lượng, chút chuyện vặt này chưa đủ để đưa lên nói.
Trường Tôn Xung đặt bài trong tay xuống, thần bí nói với mấy người:
- Khi các ngươi bị nhốt trong nhà lao ta nghe cha ta nói triều đình định bán một số hải đảo ở Nam Hải, các ngươi nói xem chuyện này có nhắm vào
đảo xa không? Diệp Tử, ngươi hiểu rõ nhất, nói đi.
Nói tới chính sự, mấy người đều đặt bài trong tay xuống, định nghe Vân
Diệp nói gì, Lý Thừa Càn cũng giương tai lên, nói cho cùng trước khi lên làm hoàng đế thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, có đường lui cũng tốt.
- Ai dám mua? Nơi đó trời cao hoàng đế xa, ý chỉ hoàng đế truyền tới cũng mất cả năm.
- Biết Nam Hải có bao nhiêu đảo không? Đó là xứ vạn đảo, bán hết được à? Dù đem toàn bộ bách tính Đại Đường tới cũng chẳng lấp đầy số đỏ đó.
- Năm xưa ta lựa chọn đảo xa là vì nhìn trúng sự tiện lợi của nó, chỉ
cần ra biển thêm vài ngàn dặm nữa còn có n hiều đảo hơn, nơi to nhất
chẳng kém Trung Nguyên là bao, các ngươi cứ yên tâm.
Trình Xử Mặc ngớ ra hỏi:
- To thế à?
Lý Thái lấy một miếng bánh bao phơi khô ở bệ cửa sổ, vừa nhai vừa nói:
- Không tới thì căn bản không tưởng tượng được đâu, đại ca, sau này huynh làm hoàng đế phải khai phát tốt nơi đó.
- Đất không cần nhiều mà cần tinh, chúng ta không thể chiếm tất cả đất
đai, không thể đuổi toàn bộ chủng tộc khác đi, làm thế cuối cùng thành
kẻ địch của cả thế giới, nếu như quanh năm chiến loạn thì đó không phải
quốc gia bình thường. Phong vương chỉ phân phối tới hoang nguyên, không
phong ở Trung Nguyên nữa.
Đây là lần đầu Lý Thừa Càn nói chủ trương chính trị của hắn trước mọi
người. Nếu không có chuyện bất ngờ, mấy người này sẽ là nền tảng thống
trị của hắn. Nghe ý này thì hắn muốn khai phát nơi giàu có, phân chia
vùng man hoang cho chư vương, làm phiên dậu quốc gia.
Chu Nguyên Chương từng làm thế, nhưng Yến vương Chu Lệ vẫn lật nhào
vương triều chính thống, làm thế biến số quá lớn, quyền lợi phong vương
còn lớn hơn tiết độ sứ.
Trung Quốc từ xưa tới nay đều do người phương bắc thống trị người phương nam, điều này liên quan tới quân sự, dù phương nam có sáng tạo ra văn
minh sáng lạn thế nào cũng không địch nổi vó sắt phương bắc.
- Quân quyền và quyền cai trị tuyệt đối không thể ban cho cùng một
người, ta còn cho rằng, hình luật phải là cơ cấu độc lập, không nên bị
tam tỉnh khống chế. Như vậy quân quyền, pháp quyền, trị quyền sẽ là cột
đỡ vững chắc nhất của đế vương, thiếu một cái nào cũng không thể.
- Trong năm tháng tiếp theo, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là nội chính, tăng cường thống trị của TW với địa phương, phát triển dân sinh, khai
phát Giang Nam, xây cầu làm được, khai phát dân chí, mọi người có tán
đồng không?
- Đồng ý!
- Nếu như thế ngay từ bây giờ chúng ta chuẩn bị nền móng, đồng thời chuẩn bị hi sinh, mọi người có tán đồng không?
- Đồng ý!
- Không!
Cả năm người nhìn chằm chằm vào cái tên không đồng ý, đó là Vân Diệp.
- Không đồng ý!
Vân Diệp lần nữa bày tỏ thái độ:
- Đừng nhìn ta, làm việc cũng được, nhưng đừng mong ta cược cái mạng vào, ta yêu nước, cũng yêu các ngươi, nhưng mạng không cho.
- Nói thật ta chén ghét triều đường lắm rồi, nếu không phải Thừa Càn
chưa đăng cơ, ta đã chạy thật xa, so với cả ngày đối diện với đống công
văn, đấu đá, ta thích ra biển bắt cua, ra đồng trồng lúa, cùng hương
nông dựa vào vách tường tán phét.
- Cho nên các ngươi muốn triệt để kết thành đồng minh lợi ích thì đừng
có tính ta vào, hơn nữa ta còn cảnh cáo các ngươi, đừng tùy tiện kết
minh, nếu không tới lúc đó đau khổ chỉ có các ngươi.
- Các ngươi không biết sức mạnh của lợi ích lớn cỡ nào, đôi khi nó cuốn
các ngươi làm chuyện các ngươi không muốn làm. Thừa Càn, đừng kết đảng,
chỉ cần ngươi mở tiền lệ này, lập tức có người học theo, vì đối phó được với đảng phái chỉ có đảng phái khác.
- Chỉ cần khơi lên đảng tranh, sẽ phản đối chỉ vì phản đối, khi đó ngươi chẳng làm gì được nữa, vì kẻ địch của ngươi là thần tử của ngươi, huynh đệ của ngươi, kẻ địch này còn mạnh hơn người Thổ Phồn, người Đại Thực,
khi đó ngươi làm thế nào?
- Cho nên ta không gia nhập, ta thà đi chăn ngựa chứ không gia nhập, nói một câu đáng chết, phụ thân ngươi vì Thiên Sách Phủ nên mới có chuyện
làm ông phải đau lòng đó.
Vân Diệp nói xong kiếm chỗ thoải mái nằm khểnh, hai chân đặt ngoài nắng, như thế có tác dụng giống ngâm chân.
Lý Thừa Càn sắc mặt không đổi, hỏi lần nữa:
- Ngay từ bây giờ chúng ta chuẩn bị nền móng, đồng thời chuẩn bị hi sinh, mọi người có tán đồng không?
- Đồng ý!
Lần này không có tạp âm, mỗi người đều có nhu cầu riêng, Vân gia cần vô
tranh, nhưng người khác thì không thể, vì các loại nguyên nhân, bọn họ
đem lợi ích của mình gắn với lợi ích của Lý Thừa Càn.
Là người trưởng thành cả rồi, ý chí của mỗi người đều vô cùng kiên
cường, không vì vài câu nói mà thay đổi, Vân Diệp cũng chẳng hi vọng mấy câu nói của mình thay đổi được gì, chỉ là làm huynh đệ nếu không nói
thật, tương lai sẽ hối hận.
Chuyện tiếp theo do năm người bọn họ thương lượng, tuy bọn họ cố gắng
nói lớn hết mức để Vân Diệp nghe, nhưng Vân Diệp lờ tít, mặt trời chiếu
rất thoải mái, chẳng mấy chóc vang lên tiếng ngáy ...
Năm người bọn họ hiện như liền một thể, từ khi sáu người giam chung một
gian phòng, họ sáng tập thể dục đàm phán, trưa ăn cơm thương lượng, tối
tắt đèn thảo luận, ý thức bảo mật tối thiểu cũng không có, nói quy hoạch kết quả xấu nhất ngay trước mặt Vân Diệp.
Vân Diệp không sao chịu nổi, khi chuẩn bị bảo ngục tốt giam mình vào
gian phòng riêng thì có người tới. Cái bộ mặt người chết của Tông Chính
Khanh đi vào, cười nhạt đọc ý chỉ hoàng đế, cũng là quyết định xử phạt
cuối cùng.
Vệ đội của Lý Thừa Càn từ nghìn người giảm xuống còn ba chăm, bổng lộc
thân vương của Lý Thái phạt ba năm, Vân Diệp cũng bị phạt bổng lộc ba
năm, có điều mình hình như chẳng lĩnh bổng lộc của Đại Đường năm nào.