Khi Vân Diệp định ra biển xem chiến hạm thì phu phụ Lý Tịnh trở về, nói
cười vào phủ lãnh chúa, Lý Tịnh bàn chuyện hương liệu với Vân Diệp, ông
ta cũng muốn chen một chân vào, lần này không nói chuyện Cầu Nhiệm Khách mà nói tới biển đổi xung quanh thành Trường An, biến đổi này làm ông ta không ngờ.
Vân Diệp biết, nông nghiệp liên tục được mùa, xã hội thương nghiệp tới
là không thể tránh khỏi, đa nguyên hóa sẽ phá hủy xã hội nông nghiệp đơn nhất.
Mấy năm qua thu lợi từ đất đai của một đại gia đình đã chiếm tỷ trọng
rất nhỏ rồi, lương thực không còn là vốn liếng để một gia tộc đem ra
khoe khoang, lương thực chất đống như núi cũng chẳng đổi được bao nhiêu
tiền, người ta hay nói thóc gạo Trường An đắt, thực ra là gọi tổng chi
phí sinh hoạt.
Giá đất tăng, giá nhân công tăng, lương thực làm thành bánh giá tăng gấp đôi, bánh thịt Tào bà bà trước kia chỉ cần hai đồng, hiện giờ cần một
đồng bạc, giá tăng lên hơn năm lần, một gia đình muốn sống ở Trường An,
chi phí sinh hoạt cực kỳ kinh người.
Khi đất đai không đủ duy trì cuộc sống xa hoa của một đại gia đình,
thương nghiệp tất nhiên được đem ra bàn bạc, hoàng đế đông chinh mang đi hết lương thực trong kho Bình Thương, nông hộ là người sung sướng nhất, lương thực dư trong nhà có thể dựa theo giá quốc gia bảo hộ có thể bán
cho kho Bình Thương rồi.
Nông hộ chất phác cũng phát hiện ra, làm ruộng, nộp tô xong, tuy lương
thực rất nhiều, nhưng chẳng đổi được mấy đồng, bà nương cần kim chỉ, nhi tử cần đọc sách, khuê nữ cần váy hoa, mình cũng cần một vò rượu của Vân gia cùng hàng xóm cạn chén, nhưng lương thực không bán được giá, làm
người ta thương tâm.
Lương thực đầy nhà ngươi dám nói không phải là phú hộ à? Hai năm trước
nhà địa chủ cũng chẳng có nhiều lương thực như thế, sao bây giờ? Ngày ăn ba bữa cũng chẳng hết, chủ gia bất lương chó má, đem lương thực tới nộp tô thì mặt sầm xuống, Nhị Cẩu lấy một xâu tiền đập lên bàn trướng phòng liền lập tức thành thượng khách, xương ống đun trong nồi mang ra cho
Nhị Cẩu, trên còn có lớp thịt dầy ...
Bà nương đem ngọc mễ vàng ươm đi nuôi gà, bại gia bà nương, vừa định cởi giày ra giáo huấn mới nhớ đàn gà này mới là bảo bối trong nhà, thế là
tẽ ngô trên bắp cho gà ăn.
Có lương thực nhưng không có tiền, người không làm ruộng trong thành
cũng chẳng ăn mấy lương thực nữa, nhiều người còn không ăn lúa mạch, ăn
gạo trắng, người Quan Trung không ăn mỳ, đi ăn thứ cơm chết tiệt gì chứ.
Gặp ma rồi, gạo mọc bên sông thối mà giá còn cao hơn lúa mạch, cơm Điêu
Hồ là thứ năm đói kém mới ăn vài miếng, nay toàn Trường An đều ăn, một
bát cơm Điêu Hồ bằng hai bát mỳ.
Bệ hạ đông chinh mới một năm, sao không đi thêm hai năm nữa, Cao Ly còn
chưa bị diệt mà, đánh luôn đi, lương thực trong nhà còn có chỗ bán.
Mấy năm trước còn coi lương thực như tính mạng, giờ ngày càng không quan trọng nữa, ai cũng thích tiền, hoàng đế bệ hạ nhân từ hai năm qua không ngừng giảm thuế nông, trước kia mười lấy một, giờ thành ba mươi lấy
một, tiếp tục thế này có thể trồng miễn phí.
Nhà Nhị Cẩu không làm ruộng nữa, lão gia gia trong nhà trồng rau trong
sân, nhà mình ăn không hết, tranh thủ Nhị Cẩu vào thành làm công đem đi
bán, nghe nói bà nương, khuê nữ của Nhị Cẩu đều làm công trong xưởng của hoàng hậu nương nương, tiền kiếm được hơn một tráng hán như mình, nương nương nhân từ không bạc đãi người dưới, đại khuê nữ nhà mình đã mười
bốn, là đứa bé nhanh nhẹn khéo léo, có nên vào thành làm công không nhỉ?
Nông dân là đoàn thể kiên quyết nhất, triệt để nhất của quốc gia, khi bọn họ đều tìm kiếm cải biến thì thời đại mới sẽ tới.
- Tên tiểu tử ngươi đúng là nhìn xa, trước kia thấy ngươi chia cắt Vân
gia trang tử, còn cho rằng ngươi muốn tránh họa, ai ngờ ngươi âm thầm
hoàn thành bố cục gia tộc.
- Thằng con ở kinh thành của ngươi mang theo quản gia mua hết lương thực của nhà ta với giá thấp, đem làm thành mỳ bán cho thảo nguyên, đổi lấy
vô số bò dê, đáng ghét nhất là nó còn chia ra bán, thịt một giá, da một
giá, sừng một giá, lão phu mua ở nhà ngươi hơn trăm con dê, ai ngờ sừng
bị cưa cụt hết rồi, nhà ngươi không phát tài mới là lạ.
- Trẻ con hiểu cái gì, chẳng qua mấy lão phó trong nhà quản lý, nó chịu
nghịch ngợm thôi, vãn bối thắc mắc, Lĩnh Nam nhiều hàng hóa, sao đại
soái chỉ cần hương liệu mà không phải thứ khác.
Lý Tịnh ngửa mặt cười lớn, Hồng Phất Nữ cũng dương dương đắc ý, không
biết chuyện gì khiến họ vui vẻ như thế, chẳng lẽ vì vừa rồi mình đồng ý
cho nhà họ ít hương liệu?
- Số hàng hóa khác lão phu tự có cách, không cần ngươi phải lo.
- Không thể nào, nay chỉ có mấy nhà cung cấp được hàng cho đại soái,
muốn vòng qua Vân gia không dễ. Trừ khi có người mới gia nhập hàng ngũ
cung cấp, ai có lá gan này?
- Lão phu không giấu ngươi, ở nam hải Vân Diệp ngươi đúng là nhất ngôn
cửu đỉnh, nhưng qua eo biển, thủy sư Lĩnh Nam còn hiệu lệnh trên biển
được sao?
Vân Diệp đứng bật dậy, gọi Lão Triệu tới, định nghe ngóng xem bên kia eo biển có kẻ nào dám chiếm lợi của mình, hải tặc Đại Thực bị diệt, hiện
bên eo biển quần long vô thủ phải mất mấy năm nữa mới có thủ lĩnh mới
xuất hiện, tới khi đó mình lại phái người đi tiêu diệt lần nữa là được.
- Hầu gia, nghe nói bên Đại Thực xuất hiện một đám cường đạo độc ác, tên là Hải Long vương gì đó, có điều chưa nghe nói chúng ra tay với thương
thuyền Đại Đường.
Vì không uy hiếp tới thương thuyền Đại Đường nên Lão Triệu không để ý,
hầu gia nhà mình uy danh trên biển truyền rất xa, không ai dám ra tay
với thuyền Đại Đường là tất nhiên.
Bảo Lão Triệu lui đi, Vân Diệp ngồi xuống nói:
- Giỏi lắm, không ngờ Cầu Nhiệm Khách lại chạy thoát được, lần sau bắt
được, nể mặt hai vị, vãn bối không giết, giam vào chân trời góc biển,
xem ông ta có chạy ra được không?
Lý Tịnh cười:
- Ngã một lần khôn ra một chút, Trọng Kiên sẽ không lọt vào tay ngươi
nữa đâu, hắn cũng bỏ tâm tư lập quốc, một lòng tung hoành đại hải, nay
chỉ huy trăm chiến thuyền rồi.
Phu phụ họ rất hài lòng với sự chuyển biển của Cầu Nhiệm Khách, lần này
phu phụ họ thuê tám chiếc thương thuyền sai người kìm kiếm bảy tám tháng trên biển, cuối cùng từ trong miệng thương nhân Đại Thực biết tung tích Hải Long vương, gia tướng của ông ta còn tận mắt thấy Cầu Nhiệm Khác,
mang về một phong thư của Cầu Nhiệm Khách, nói rõ suy nghĩ của mình, còn tặng rất nhiều hàng hóa.
Vân Diệp nghe kể xong lắc đầu:
- Một đám gà ngói chó đất mà thôi, đánh một trận là diệt được.
Hồng Phất Nữ nổi giận, vỗ bàn đứng dậy chỉ Vân Diệp:
- Trọng Kiên hiện không gây họa cho thương thuyền Đại Đường nữa, không
gây họa cho hải vực Đại Đường nữa, vì sao ngươi không buông tha.
- Ta là quan, ông ấy là cướp, trời sinh đối với nhau thôi.
Lý Tịnh quay lại nói với thê tử:
- Vân Diệp nói không sai, Trọng Kiên tự chọn con đường đối lập, không
thể trách người khác, Vân Diệp tha cho đệ ấy không chết, là nể mặt phu
phụ ta rồi, không thể đòi hỏi nhiêu hơn.
Hồng Phất Nữ mấy lần muốn lên tiếng đều bị Lý Tĩnh nói xen vào, ông ta
là tướng quân, bất kể thế nào quá mực bao che một tên hải tặc cũng là
không chấp nhận được.
- Tiểu chất mai ra biển xem chiếc Đại Đế hạ thủy, hay là đại soái đi cùng, xem hải quân Đại Đường có lọt vào mắt ngài không.
- Rất tốt, lão phu cả đời nghiên cứu lục chiến, xem thủy quân tác chiến là tâm nguyện của ta.
Trong lúc trò chuyện Tân Nguyệt đã chuẩn bị xong yến tiệc, mời họ vào
bàn, Lý Tịnh tới Lĩnh Nam, Vân Diệp còn chưa chiêu đãi chính thức, đó là chuyện rất thất lễ, nay Cầu Nhiệm Khách chạy rồi, tâm kết không còn,
bữa cơm này chủ khách đều vui.
Về phòng khách, Lý Tịnh mới thở dài nói với Hồng Phất Nữ:
- Phu nhân, hôm nay không nên nói chuyện Trọng Kiên với Vân Diệp, Trọng
Kiên làm việc quá tùy y, vi phu là tướng lĩnh Đại Đường không thể dính
líu quá sâu, nếu không toàn gia gặp họa.
- Thiếp thân chỉ giận Vân Diệp ngông cuồng, nói Trọng Kiên chỉ là gà ngói chó đất, chẳng lẽ y không coi anh hùng thiên hạ ra gì?
Hồng Phất Nữ giúp Lý Tịnh thay y phục, vẫn giận dữ không thôi:
- Phu nhân không biết rồi, thủy sư Lĩnh Nam hiện đúng là bá chủ trên
biển, Trọng Kiên có trăm chiến thuyền, trông thì hùng hậu, thực ra không chịu nổi một đòn. Thủ hạ toàn là nô lệ, tất nhiên làm việc tàn độc,
không phải kế lâu dài, mai chúng ta xem chiến hạm y chỉ huy sẽ hiểu
chênh lệnh hai bên.
- Thực ra Trọng Kiên muốn để lại đường lui cho nhà ta, hiện Trường An
ngày càng quỷ dị, thiếp thân không thấu cái thói đời này nữa, phu quân
lui sớm là hơn.
- Bệ hạ không lên tiếng, ta làm sao lui được, một bầu hùng tâm bị con cháu liên lụy, cầm tù ở Trường An, chẳng thể đi đâu.