Khó lúa đầy ắp, bò dê khắp nơi, tường thành cao lớn, quân trận vô biên, đều có thể thể hiện sự giàu có và cường đại của một quốc gia, nhưng có thứ
gì trực quan và hiện thực hơn chiếc chiến hạm?
Chiếc Đại Đế đã giải thích hoàn mỹ điều này, khi nước biển dân đầy ụ
thuyền, chiếc cự hạm này như sống lại, buồm kéo lên, dưới tác dụng của
gió, như mãnh thú thoát lồng sắc, lắc lư muốn lao ra, mấy chục đại hán
mặc quần cộc gian nan kéo cửa, nước biển tràn vào đường đi, mãnh hồ cuối cùng cũng xổ lồng.
Cự hạm chậm chậm meo theo thủy đạo dẹp di động, Vân Diệp mặt đầy kiêu
ngạo, Hồng Phất Nữ ngẩn ra nhìn cự hạm đi qua trước mắt gần như không
thở nổi, Lý Tịnh thần sắc mê ly, muốn nhần tới thân thiết, đây mới là
lợi khí chiến tranh thực sự.
Khác với lâu thuyền, chiếc Đại Đế thừa kế thân thuyền khí động học của
chiếc Công Chúa, sàn thuyền trừ cầu hạm ra là năm cánh buồm trắng lớn,
mũi hạm trạm một cái đầu rồng hung dữ làm người ta nhìn lạnh gáy.
Vững vàng ra biển, nửa buồm giương thành toàn buồm, phá sóng đi vào sâu
trong biển khơi, sáu chiến hạm thuyền nhỏ hơn bám sát, chiếc Công Chúa,
Thanh Tước đỗ hai bên cùng thổi tù và, chiếc Đại Đế xa xa mơ hồ truyền
lại tiếng rồng ngâm kéo dài.
Đến khi hạm đội biến mất ở chân trời, Vân Diệp quay lại nói với Lý Tịnh:
- Đây mới là Hải Long Vương, bảy mươi hai chiếc nỏ tám trâu đủ nó đánh
đâu thắng đó, là kết tinh của cao quý, hùng mạnh, xa hoa và lãnh khốc.
- Dùng hai mươi vạn ngân tệ tạo ra con quái thú trên biên này, Vân hầu định đi kiếm chuyện với Trọng Kiên?
Hồng Phất Nữ rất vô phép xen vào.
- Thẩm thẩm đánh gá quá cao Cầu Nhiệm Khách rồi, một tên hải tặc nho nhỏ chẳng đáng để nó chơi một ván, tốt nhất thẩm thẩm cầu mong Cầu Nhiệm
Khách thấy ánh buồn của nó là bỏ chạy, vãn bối cũng hi vọng ông ta chạy
thoát.
Nói xong Vân Diệp ôm lấy Địch Nhân Kiệt đã bị phơi nắng thành người da đen, lau nước mắt trên mặt hắn, cười lớn:
- Giỏi lắm Tiểu Kiệt, một năm đóng ra được chiếc cự hạm này, trước chưa
từng có, sau không ai làm được, chiếc Đại Đế lưu danh sử sách, cái tên
Địch Nhân Kiệt cũng khắc vào sử sách.
Lại nhìn Tiểu Vũ giơ ô khóc ướt nhoẹt mặt, thân mật vuốt mũi nàng:
- Muốn ăn cái gì, sư phụ làm cho.
- Con muốn ăn chăn giò pha lê, cá giấm, gà ăn mày, ngó sen xào, bánh bao gạch cua, hu hu, sư phu, Tiểu Kiệt bắt nạt con, nó lên mặt đốc công,
tính toán sai còn hung dữ với con ...
Vẻ thương cảm của Địch Nhân Kiệt lập tức biến mất, cảnh giá nhìn Tiểu Vũ nhào vào lòng sư phụ khóc lóc, hắn không nhớ mình hung dữ với sư tỷ lúc nào, ông trời ạ, ở đây nàng mới là thái thượng hoàng nói một là một,
hai là hai.
Lão Thiết cười cuồng ngạo ném công cụ của mình vào biển, chiếc Đại Đế là đỉnh cao cuộc đời của ông ta, đủ ăn nói với tổ tông rồi, sau này còn
đóng thuyền nữa sẽ vô vị. Cự hạm ra biển, cũng sẽ táng thân ở biển, hãy
để công cụ cùng nó trôi ra biển.
Vân Diệp chỉ nói một câu mọi người tùy tiện rồi ôm Tiểu Vũ không ngừng
làm nũng, dắt Địch Nhân Kiệt vào nhà gỗ, quản gia Lão Triệu đã chuẩn bị
xong mọi thứ.
- Thành niên rồi, có thể uống chút rượu nho, trước kia các con nhất định đã uống trộm, sau này có thể quang minh chính đại uống rồi.
Vân Diệp cho hai con cá băng vào ly thủy tinh, lắc ly đưa cho Tiểu Vũ,
lại rót ly khác đưa cho Địch Nhân Kiệt, chính mình giơ nửa vò rượu nho
còn lại cao hứng nói:
- Chiếc Đại Đế là lễ vật trưởng thành của hai đứa, sau này muốn làm gì làm nấy, các con đã xuất sư rồi, cạn.
Ba sư đồ uống hết rượu, Vân Diệp cười khà khà sắn ống tay áo lên, mở
rương sắt ra, đáy rương là tảng băng lớn, trên đặt đủ loại vật liệu nấu
ăn.
Vân Diệp ngâm nga tiểu khúc làm món ăn, Tiểu Vũ dọn dẹp căn nhà gỗ bừa
bộn thành sạch bong, Địch Nhân Kiệt mang thiếp mời vừa viết xong đi mời
khách, lễ xuất sư là đại sự, khách xem lễ không thể thiếu.
Lão Thiết cầm thiếp đỏ mừng không kể siết, được tham gia lễ xuất sư của
đôi ngọc nhân, ông ta sao chẳng mừng, lục lọi rương tìm được hai con búp bê gỗ mập mạp vô cùng đáng yêu. Lý Tịnh nhận được thiếp mời suy nghĩ
hồi lâu vung bút viết bốn chữ " sơn cao thủy trướng", Hồng Phất Nữ lấy
đoản kiếm màu đỏ ra, cho vào bao da cá mập, hình dạng cổ quái, cẩn thận
lấy lụa bọc vào, có vẻ hạ quyết tâm rất lớn.
Đông Ngư nhận được thiếp mời lập tức nhảy xuống biển, mò mẫm nửa ngày
trời bắt được con vĩ thanh ngư, dài hơn một xích, trông rất bình thường, nhưng nhìn Đông Ngư toàn thân thương tích là biết con cá này không đơn
giản.
Nhân Hùng nhận được thiếp không chút đắn đo mở rương lấy ra một tấm da
gấu không lớn, lông óng mượt, trải trên bàn ánh lên sắc mực, không có
sợi lông tạp nào.
Đợi khi mặt trời sắp hạ xuống, khách đúng hẹn tới nơi, Vân Diệp dẫn Địch Nhân Kiệt, Tiểu Vũ ra cửa đón tiếp, Lão Triệu cung kính đợi trong phòng chờ sai bảo.
- Giai đồ học nghiệp đã thành, hôm nay xuất sư, đáng mừng đáng mừng.
Lý Tịnh đi đầu chắp tay chúc mừng:
- Bọn chúng chịu khó phấn đấu, thêm vào thiên phú hơn người, xuất sư là
chuyện tất nhiên, vãn bối chỉ mong tương lai chúng đi đúng đường của
mình, không bị tà ma xâm nhập, ắt việc gì cũng làm được.
Lý Tịnh gật đầu, đem bản thủ thư không kịp trang trí đặt vào tay Địch Nhân Kiệt:
- Lão phu xuất hành bên ngoài, người không có gì, chỉ có bốn chữ " cao
sơn thủy trướng", chúc ngươi tiền đồ như gấm, phúc thọ lâu dài.
Địch Nhân Kiệt dùng đại lễ thám bái, Lý Tịnh nhận ba lạy xong mới vào
bàn tiệc, Hồng Phất Nữ kéo tay Tiểu Vũ đưa đoản kiếm cho nàng:
- Kiếm này tên Chu Tước, lão thân còn trẻ dùng nó tung hoành lưỡng kinh, chặt đầu vô số, nay tặng ngươi, đối xử tốt với nó.
Tiểu Vũ cùng Địch Nhân Kiệt vái ba vái, thề không phụ kiếm này, Hồng Phất Nữ mỉm cười ngồi xuống.
Lão Thiết mỗi tay nắm một người, không cho quỳ bài, lấy ra hai con búp
bê gỗ, đưa hồng nam cho Tiểu Vũ, đưa lục nữ cho Địch Nhân Kiệt, chớp mắt nói:
- Chuyến này lão phu cũng theo hầu gia về kinh, nhậm chức ở tương tác
giám, lão phu là người nghèo khổ, chỉ có hai con búp bê cát tường này
tặng các ngươi, chúc hai đứa sớm ngày kết thành đôi, như thế lão phu bớt được quà thành thân.
Địch Nhân Kiệt há miệng cười cực ngốc, Tiểu Vũ thẹn đỏ mặt, Đông Ngư đem con cá trong tay lắc lắc trước mặt Tiểu Vũ, Tiểu Vũ tức thì sáng mắt
lên:
- Ngư Thúc, thúc lại đi bắt sấu cốt long rồi, vì con cá này mà mất mạng thì không đáng, sư phụ đã làm xong món cá dấm chua rồi.
Đông Ngư cười khì, cho con cá vào chậu, con cá đã bị bắt nửa canh giờ
vào nước lập tức trở nên linh hoạt vô cùng, không hổ danh sấu cốt long.
Nhân Hùng lấy da gấu ra, đặt lên lòng Địch Nhân Kiệt:
- Hai đứa thế nào cũng sẽ thành thân, tương lai khi lạnh có thể đắp chung.
Tiểu Vũ thẹn thùng đá Nhân Hùng một phát, Địch Nhân Kiệt lại hoàn toàn
không để ý, cẩn thận nhận lấy tấm da gấu, mời mọi người ngồi xuống. Vân
Diệp đứng sau nhìn, không nói gì cả, thời khắc ấm áp này thuộc về Tiểu
Vũ và Địch Nhân Kiệt.
Mọi người nói nói cười cười, tới tận khi trăng treo giữa trời mới ngất
ngưởng trở về, Vân Diệp say khướt, Địch Nhân Kiệt và Tiểu Vũ đỡ sư phụ
lên giường, nhưng lại nghe Vân Diệp lẩm bẩm:
- Hai đứa trẻ thật là ngoan, sao kiếp trước lại thành ra như vậy chứ?
Bia không tên, bia không tên, công tội đời sau nói, khoái lạc hay không
chỉ trời mới biết.
Nói xong ngủ say.
- Sư phụ nói chúng ta sao? Vì sao lại nói kiếp trước? Chẳng lẽ kiếp
trước chúng ta đã gặp nhau? Bia không tên là cái gì? Tiểu Kiệt, ngươi
nghe nói tới chưa?
Từ gian phòng sư phụ ra, Tiểu Vũ hỏi như pháo liên châu, Địch Nhân Kiệt nghĩ rất lâu mới lắc đầu nói:
- Đệ cũng chưa nghe nói tới bia không tên, có điều rõ ràng sư phụ nói
chúng ta, vậy kiếp trước tỷ làm gì gì? Với tâm tính và sự thông tuệ của
tỷ nhất định không thể vô danh, đệ cũng phải là người lưu danh sử sách.
Tiểu Vũ, rốt cuộc tỷ là ai? Đệ là ai?
Võ Tắc Thiên trước khi chết muốn được dùng thụy hiệu là hoàng hậu chứ
không phải hoàng đế, tuy nhiên bia mộ bà để trống, ý nói công tội đời
sau định đoạt. Bà được chôn cùng lăng với Đường Cao Tông Lý Trị. Trong
khi lăng mộ của nhiều vị hoàng đế, kể cả của Lý Nhị bị phá sạch, lăng mộ bà vẫn nguyên vẹn, tới năm 2008 được khai quật, bà được an táng vô cùng long trọng.