Lý Nhị hôm nay tới sớm, Phòng Huyền Linh, Trường Tôn Vô Kỵ tháp tùng
đứng xa quan sát, đều mặc thường phục, mỗi người một cái quạt to, nay nó đã thành vật tiêu chí của người đọc sách, trên tay không có thứ này thì đừng xưng là người đọc sách.
- Ồ, luật định nghiêm ngặt, so với
cuộc thi đầu tiên thì giống đại khảo quan gia hơn rồi, tốt lắm, chỉ là
không biết đề thi năm nay có khó hơn không? Ta nghe Vân Diệp nói Lý
Cương tiên sinh không cho y tham dự ra đề, nói y quan hệ giao tế hỗn
loạn, tham gia khó đảm bảo tính công bằng khảo khí, nên y không biết gì
cả.
Phòng Huyền Linh cảm khái:
- Tên tiểu tử đó bận lấy hòn
đảo cát ra lừa người ta, đâu có thời gian để ý chuyện lặt vặt này, cho
nên y không biết lão thần chẳng lạ.
- Nói thế chuyện Tức Nhưỡng
chỉ là đồn thổi bậy bạ? Chẳng trách y một mực quả quyết không có Tức
Nhưỡng, đó là để lại đường lui cho mình, chỉ là vì sao chớp mắt cái y đã lấy được đất ở Nhạc Châu, trẫm rất hiếu kỳ, nghe nói tốn hơn ba vạn
quan, tương đương với giá đất ngoại ô Trường An, liệu có hơi đắt không?
Thư viện tổ chức khảo thí chu đáo hơn xa đại khảo của triều đình, hiện giờ
tất cả mọi người chỉ cần đợi kết quả là được, Lý Nhị tới thư viện là để
hỏi Vân Diệp chuyện đất ở Nhạc Châu và Tức Nhưỡng, ông ta chưa bao giờ
tin chuyện Tức Nhưỡng, đoán có tám phần liên quan tới Nhạc Châu, làm rõ
thì hơn.
Trường Tôn Vô Kỵ lắc đầu:
- Không thể xác định được,
nhưng hiện tượng thần kỳ đó vẫn tồn tại, hải đảo vẫn đi ra biển, đó là
sự thực, nhiều phương diện xác nhận, chứng tỏ chuyện này không phải giả, nhưng không thể xác định là Tức Nhưỡng. Đảo cát vẫn là đảo cát, quan
phủ huy động nhân lực vật lực đào bới trên đảo, chưa tới một trượng có
suối phun ra, phía dưới toàn bùn cát, không thể tìm ra vị trí Tức
Nhưỡng, muốn tìm thần vật trong truyền thuyết không khác gì mò kim đấy
biển.
Lý Nhị cười khà khà, chỉ Phòng Huyền Linh:
- Khi đó ái
khanh nên bán đảo cát cho Vân Diệp mới đúng, bất kể y tìm được cái gì
trên đảo cuối cùng đều vào tay trẫm, đó là sự tự giác của kẻ làm thần tử mà Vân Diệp chưa bao giờ thiếu, mười vạn quan thế là bay mất, ha ha ha
...
- Lão thần ngu muội, mong bệ hạ thứ tội.
- Chỉ nói đùa thôi, Vân Diệp chẳng tặng triều đình mười vạn quan miễn phí đâu, với
cái tính yêu tiền như mạng của y, nói không chừng sớm định làm chuyện
này xôn xao để thừa nước đục thả câu. Thôi kệ, dù sao triều đình cũng
chẳng tổn thất gì, chúng ta vào thư viện xem khảo sinh thi cử.
Lý Nhị và hai vị đại lão cùng đi vào thư viện, không ai hiểu rõ mọi chuyện hơn Lý Nhị, đám người kia thua cuộc, tổn thất thảm trọng, nhưng cực kỳ
phong độ, rất nhiều nghi hoặc quấn quanh Lý Nhị được làm rõ, xác mặt
cười an tâm, xác mặt khóc tỉnh ngộ, hai cỗ thi thể này làm Lý Nhị lợi
ích không nhỏ, chỉ là không biết tiếp theo là thi thể nào xuất hiện.
Lý Cương, Nguyên Chương đã vào trường thi, chỉ còn Vân Diệp ở cửa đợi
hoàng đế, hoạn quan thông báo từ hôm qua rồi, nên Vân Diệp phải đứng
dưới ánh mặt trời, không được đi đâu.
Thấy Lý Nhị, nhưng không
cần hành lễ, hoàng đế mặc thường phục tất nhiên không muốn người ta nhận ra, Phòng Huyền Linh giọng điệu không có chút tử tế nào:
- Vân hầu,
lão phu cho ngươi một tin tức tốt, triều đình cho phép Vân gia mua hòn
đảo kia rồi, lát nữa mang tiền tới hộ bộ, văn thư sẽ được làm nhanh
chóng.
Vân Diệp trừng mắt lên:
- Phòng tướng vì sao nói lời
ấy, mấy người trước hạ quan nghĩ không thông nên bị điên, người trong
thành có ai không biết, giờ đầu óc tỉnh táo rồi, sao có thể làm chuyện
ngu muội tranh giành Tức Nhưỡng với quốc gia nữa, vạn vạn lần không
được, đây là thần vật, chỉ bệ hạ mới được sở hữu, người khác có trong
tay, theo ý hạ quan là phải giết không tha.
Phòng Huyền Linh biết hi vọng gỡ gạc không lớn, xua tay cho qua, khỏi chuốc thêm xấu hổ.
Bốn người nói cười đi vào thư viện, Lý Nhị nhìn xa xa:
- Lâu rồi không tới thư viện, thay đổi không nhỏ, mỗi lần tới đều có cảnh trí mới, trẫm không dám tưởng tượng mười năm sau vào thư viện sẽ hùng
vĩ thế nào, trước kia ngươi vẽ một bức tranh, ai cũng cho rằng nằm mơ
nói mộng, giờ nhiều thứ trên bức tranh đó đã hiện ra sống động trước
mắt, quả nhiên lòng rộng bao nhiêu thì thế giới lớn bấy nhiều, chỉ cần
dám nghĩ, dám làm thiên hạ không còn chuyện gì khó.
Đây là cơ hội tốt, có thủ tướng, có đại thần tài chính, không khóc lóc chút thật dại.
- Bệ hạ, người chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi, bệ hạ có biết mảnh đất này
còn cần xây dựng kiến trúc khổng lồ, bệ hạ xem, cái hố sau kia chính là
tầng hầm, rất nhiều nghiên cứu của thư viện có trách nhiệm với quốc gia, một môi trường nghiên cứu nghêm ngặt là không thể thiếu, vì sao Thanh
Tước phải đào hầm ở điện Vũ Đức, nói thẳng ra là vì an toàn, hai là vì
bảo mật.
- Ví dụ thư viện đã nghiên cứu ra một cách luyện thép
mới, nhưng vì bảo mật, vi thần đành cất tài liệu vào tủ sắt mê lâm, đợi
thiết kế thư viện tới mức độ nhất định mới có thể làm lò luyện sắt mới,
giờ lấy ra chỉ trăm hại mà không có lợi.
Sắc mặt Trường Tôn Vô Kỵ đại biến, gốc của Trường Tôn gia là luyện sắt, nay nghe nói thư viện có cách luyện mới, sao không thất kinh, hiện giờ không ai trên triều bài
xích thư viện nữa, vì nơi đó luôn đưa ra những thứ tiên tiến hoàn mỹ.
Lý Nhị nhìn Vân Diệp với ánh mắt quỷ dị, Phòng Huyền Linh cười khổ, Trường Tôn Vô Kỵ nói thẳng:
- Vân hầu, ra giá đi, chỉ cần hàn gia trả được sẽ không nói hai lời.
Vân Diệp đợi một chút, thấy hoàng đế không nói gì là biết ân điển của Trường Tôn gia chưa dứt, cười nói:
- Trường Tôn tiên sinh nói không sai, thứ này Trường Tôn gia không mua nổi đâu.
Lý Nhị mắt lóe lên một cái, Phòng Huyền Linh quay đầu đi, như đang ngắm cảnh, Trường Tôn Vô Kỵ mặt tối sầm hỏi:
- Không biết Vân hầu muốn giá thế nào mà Trường Tôn gia không trả nổi.
- Không nhiều, chỉ một vạn hai nghìn quan thôi.
Cái giá này làm Trường Tôn Vô Kỵ ngớ người, đây không phải là con số quá
đáng, nếu đúng như lời Vân Diệp nói cách luyện sắt mới có tác dụng thúc
đẩy sản lượng thì thậm chí có thể nói là một cái giá phải chăng.
- Vân Diệp, đừng giấu đầu lòi đuôi nữa, có gì nói thẳng đi, trẫm cũng muốn nghe vì sao Trường Tôn gia không trả nổi.
- Nếu Trường Tôn gia muốn tài liệu này thì tám nghìn quan cũng được,
nhưng cho thần nói rõ đã, đây là kết quả nghiên cứu nửa năm trước.
- Thế thì sao? Chẳng lẽ cách nửa năm trước bây giờ không dùng được nữa?
Vân Diệp nhún vai:
- Tất nhiên là dùng được, không vấn đề gì cả, nhưng nửa tháng trước bọn
họ lại nghiên cứu ra một cách còn tốt hơn, loại này thư viện muốn ba vạn quan, một xu cũng không thiếu.
- Lão phu hiểu rồi, ý ngươi là
sau này thư viện sẽ nghiên cứu vô hạn, không ngừng xuất hiện công nghệ
luyện sắt mới, mỗi lần có cải tiến, Trường Tôn gia lại phải bỏ tiền ra,
mà lần sau nhiều hơn lần trước, đúng là Trường Tôn gia không mua nổi.
Nghe Phòng Huyền Linh giải thích, Trường Tôn Vô Kỵ khiếp sợ, lời này không
sai chút nào, ba vạn quan cũng không là gì với Trường Tôn gia, nhưng một khi cứ mua mãi như thế, Trường Tôn gia có nhiều tiền đến mấy cũng bị
khoét sạch, mà không mua thì không được, một khi công nghệ cao hơn rơi
vào tay kẻ khác, Trường Tôn gia sẽ sụp đổ, chẳng lẽ Trường Tôn gia đời
đời bị thư viện xỏ mũi dắt đi?
Lý Nhị lại lần nữa cảm thấy sự anh minh thần vũ của mình, trước kia đồng ý xây dựng thư viện Ngọc Sơn chỉ
coi như trò đùa là tầm nhìn xa trông rộng cỡ nào, vốn ông ta lo nghiệp
luyện sắt do Trường Tôn gia khống chế không hay, giờ xem ra cũng chỉ đến thế, hoàng gia, triều đình đều có xưởng luyện thép, một khi Trường Tôn
gia muốn làm gì, chỉ cần đầu tư cải biến công nghệ hai xưởng này là bóp
chết Trường Tôn gia, hơn nữa cơ bản là không hóa giải được, chỉ cần nhìn sắc mặt Trường Tôn Vô Kỵ là rõ lúc này ông ta rối loạn thế nào.
Lý Nhị có lối tư duy mở rộng, lập tức liên tưởng tới nghành nghề khác,
muối, vải, trâu, bò, chỉ cần triều đình tăng cường đầu tư cho thư viện
nghiên cứu là nắm hết mạch máu kinh tế.
Không còn ai có tâm tư tới trường thi xem khảo sinh nữa, tới văn phòng
của Vân Diệp, Lý Nhị nằm trên ghế tựa của Vân Diệp, nói với Trường Tôn
Vô Kỵ:
- Đừng khẩn trương, Vân Diệp chỉ trình bày một phương thức, có lợi lớn với quốc gia, thậm chí có thể nói là một sách lược tốt, bất kể
ngành nghề nào nếu triều đình không có cách áp chế đều nguy hiểm, đó là
khiêu chiến uy nghiêm quốc pháp.
Ba người đồng loạt khom người,
Vân Diệp đã nói thẳng ra, đạt được mục đích xin thêm đầu tư, liền ngầm
miệng lại, đợi Phòng Huyền Linh, Trường Tôn Vô Kỵ đưa ra biện pháp khả
thi.
Trong thời gian ngắn chẳng nghĩ ra được cách vẹn toàn, điều
này cần đưa lên triều đường mọi người cùng tranh luận tới khi ra kết
quả, nhưng tài chính đầu tư vào thư viện hẳn sẽ mau chóng gửi tới, dựa
vào mỗi Vân gia thực sự không thể duy trì được chi tiêu ngày càng lớn
của thư viện, cần nguồn tài chính lớn hơn, hoàng gia là lựa chọn hàng
đầu.
Trường Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói với Vân Diệp:
- Lão phu
nhiều năm qua chỉ chú ý tới chính sự, chuyện nhà ít hỏi tới rồi, những
chuyện này ngươi đi tìm Xung nhi bàn bạc đi, lần này từ Nhạc Châu về, nó hơi sa sút, các ngươi là hảo hữu, phải khuyên nhủ nhau.
Vân Diệp cười:
- Tất nhiên ạ, Xung huynh dù không muốn, tiểu chất cũng phải làm huynh ấy phấn chấn lại, bị ưng lớn tập kích, đây là chuyện thần thoại mới có,
huynh ấy không cần hối hận.
Trường Tôn Vô Kỵ bấy giờ mới cao
hứng, Vân Diệp nói đi thăm Trường Tôn Xung là tới nhà nói với mình làm
sao đối diện với khốn cảnh này, Vân Diệp đã bẩm báo kế sách này với
hoàng đế trước mặt mình chứng tỏ y không coi Trường Tôn gia là người
ngoài, còn về khó khăn thế nào cũng có cách giải quyết, trên đời này
gian mưu âm độc vô vàn, có xuất chiêu ắt có cách phát chiêu, chẳng có gì lạ, chẳng qua mình không nghĩ ra thôi. Ông ta thấy đủ mọi phong vân
biến ảo trên triều, chiêu số quỷ dị gặp không ít, vẻ mặt vừa rồi chỉ là
để cho hoàng đế xem, mọi người đều có thói quen này.
Chuẩn bị rời đại môn thư viện, Vân Điệp bị xa giá đi tới làm giật mình thiếu chút
nữa ngã ra đất, liền một lúc có sáu vị quý nhân trong cung tới, đi đầu
là hoàng hậu, nếu hoàng hậu không đi, các phi tần khác không có tư cách
chạy lung tung.
Liễn giá trong cung khỏi nói, đằng sau còn hàng
dài xe của quan gia, nhìn cờ, xa giá Vân gia cũng có trong đó, toàn là
người đưa khuê nữ đi học.
- Bệ hạ, làm thế này có phô trương quá không?
Vân Diệp hỏi hoàng đế cũng đang sững sờ:
- Ừm, uy vũ lắm, hoàng hậu, Vi phi, Y phi cũng tới? Không phải Cao Dương, Lan Lăng đi học thôi sao? Tấn An, An Khang, Tân Hưng, Thành Dương cũng
tới sao? Vân Diệp, trông coi tốt nữ nhi của trẫm, chúng bị ủy khuất,
trẫm lột da ngươi.
- Oan thần quá, tới thư viện là chịu ủy khuất, không mặc cả gì hết, bệ hạ xem, họ mang cái gì tới thế kia, giường?
Chăn gấm? Bàn? Bồn tắm? Bồn cầu sơn đỏ? Nha hoàn? Bệ hạ, những thứ đó
làm sao mang vào thư viện được? Lý Cương tiên sinh nhìn thấy còn không
tức chết à?
Lý Nhị nói rất vô trách nhiệm:
- Đó là chuyện của
ngươi, trẫm chỉ cần khuê nữ học thật tốt, còn lại kệ ngươi, ngươi còn
mặt mũi nào nói hoàng gia, phu nhân ngươi cũng mang bao lớn gói nhỏ tới, giải quyết xong chuyện nhà hẵng bình luận hoàng gia.
Phòng Huyền Linh chờ chuyện làm Vân Diệp đau đầu xuất hiện, hể hả nói:
- Thế này tốt lắm, thư viện luôn làm những chuyện người khác không làm
được, đám tiểu khuê nữ này đồng loạt tới thư viện cầu học, Vân hầu,
chuyện giữa tiểu nhi nữ với nhau phải trông coi cho kỹ, nếu để xảy ra
chuyện xấu, ha ha ha, dù ngươi có mười tám cái miệng cũng không nói rõ
được, khuê nữ có chuyện, cha mẹ người ta đánh tới nhà đập bài vị tổ
tông, ngươi cũng chẳng thể nói gì, thong thả thưởng thức tư vị làm cha
mẹ đi nhé.
- Khuê nữ của lão phu nhát gan, khi sét đánh cần chiếu cố, Vân hầu trông coi cho kỹ, xảy ra chuyện ta không tha đâu.
Trường Tôn Vô Kỵ yêu thương nhìn con mình từ trên xe xuống, xách một cái bọc lớn xếp hàng, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra.
Lai Anh như ăn phân chim khách, miệng ngoạc tới tận mang tai, đám tiểu
nương tử yểu điệu đó rì rầm với nhau, còn không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ
Vân Diệp, giống cáo trạng hơn giống giới thiệu.
Đợi Vân Diệp tỉnh lại thì Lý Nhị đã chui vào xa giá của hoàng hậu, Trường Tôn Vô Kỵ cũng
vào xe nhà mình, thò đầu ra ngoài cửa sổ xem Vân Diệp xử trí thế nào,
còn Phòng Huyền Linh chắp tay sau lưng ung dung đi dọc tường bạch ngọc,
quan sát khắc đá trên đó, thi thoảng còn ngâm nga, quyết định không xen
vào việc này.
- Bẩm Vân hầu, các tiểu nương tử đã tới đủ rồi, nô tỳ vừa kiểm tra qua, bảy bảy vị, không thiếu một ai, mời Vân hầu kiểm tra.
- Ta nhớ chỉ có sáu hai người, vì sao thêm ra mười lăm người.
- Úi chao, là nô tỳ nhớ nhầm, vốn có bảy bảy người, nô tỳ thiên sinh ngu
độn đếm sai, về sau nô tỳ cũng phải học cho tốt ở thư viện mới được.
Nếu như tư mã Tả Vũ vệ dám dùng cái lý do này, đầu của hắn sẽ bị treo lên
cán để cánh cáo, nếu như tư mã Cấm Vệ dám lấy lý do này, cả nhà nhất
định không ai còn sống, cả thủy sư Lĩnh Nam coi trọng tình người nhất,
tư mã mà nói câu này cũng bị phạt một trăm quân côn, sau đó cách chức
đuổi về quê, đó là xử phạt nhẹ nhất, còn nhất định có tư mã quân đàn hặc Vân Diệp phạm pháp.
Hiện Vân Diệp rất muốn chặt đầu Lai Anh treo ở đại môn thư viện, làm thế không chừng khiến đám tiểu nương tử sợ chết khiếp, mọi người hết phiền phức, tiếc là mong muốn và hiện thực luôn có khác biệt.
- Vân hầu, lúc này chuyện Tôn Vũ thao diễn hậu phi lập trận pháp hẳn không dùng được?
Trường Tôn thị cực kỳ hiểu Vân Diệp nói vọng từ trong xe ra, còn có tiếng cười cố kìm nén của Lý Nhị.
Nhìn đám tiểu cô nương cười nói ríu rít xuất hiện trước mặt mình, còn khoe
nhau hành trang, thì thầm bàn tán y phục, đầu Vân Diệp như muốn nổ tung, hô lớn:
- Yên lặng.
Khả năng là quát hơi to, xung quanh yên
tĩnh ngay, nhưng có một vài tiếng khóc thút thít từ trong đám tiểu nương tự truyền ra, Vân Diệp chẳng an ủi, lại nói:
- Lý Linh, Lý Thục, Vũ Mị, Vân Nha rời hàng!
Tất cả mọi người ngớ ra, Tiểu Vũ, Tiểu Nha sớm quen rồi, vì thế mau chóng
đứng ra, mỗi nàng đeo cái bọc cao hơn đầu, trông rất buồn cười. Nhìn đám Tiểu Nha rời hàng rồi, Cao Dương và Lan Lăng cũng ra theo, bọc to không kém.
- Bỏ hành lý xuống, chuẩn bị chỉnh đội, xếp bốn hàng dọc đứng nghiêm, nhanh, không được chần chừ.
Tiểu Vũ rất thông minh, lập tức kiếm mười tám người trong đám đông xếp chúng thành hàng đứng sau lưng mình, Tiểu Nha không lạ gì, cũng làm xong, tới Cao Dương thì phiền rồi, nàng chuyên môn chọn tiểu nương tử mình thích, lại còn xinh đẹp, không ngờ kéo mấy người từ đội của Tiểu Nha, Tiểu Vũ. Thế là đội ngũ loạn lên, Tiểu Nha không chịu, cãi nhau với Cao Dương,
cả đám hùa theo, người giúp, người can.
Vân Diệp không lên tiếng, lạnh lùng nhìn đội ngũ rối loạn, mấy năm qua cũng luyện ra chút sát
khí, vô tình nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Vân Diệp, một tiểu cô nương lập tức ngoan ngoãn vào hàng, đứng sau Tiểu Vũ từ đầu tới cuối không hề nhúc nhích, có người thứ nhất có người thứ hai, Tiểu Nha biết tính khí
ca ca lập tức ngừng cãi nhau chỉnh đội ngũ của mình. Cao Dương công chúa Lý Linh nói một lúc phát hiện không có đối thủ, lúc này muốn về đội,
phát hiện xung quanh đã xếp thành bốn hàng dài, mỗi hàng mười chín
người, một mình lẻ loi, lúng túng không biết phải làm sao.
- Vân Diệp, ta phải đứng đâu?
- Từ giờ trở đi gọi ta là tiên sinh, vì môn toán học của các ngươi do ta
dạy, còn về ngươi, đứng đâu à? Bốn hàng đã đủ, ngươi hàng thứ năm.
- Chỉ một mình ta sao?
Giọng Cao Dương vút lên:
- Ngươi có thể chọn rời đi, hoặc tự thành một hàng.
Vân Diệp nói không có sắc thái tình cảm nào, lúc này mà mềm lòng thì về sau đừng hòng quản lý được đám tiểu cô nương này.
Cao Dương vốn sắp bật khóc, nghe vậy cố kìm nước mắt, trừng mắt hầm hầm nhìn Vân Diệp, đứng một mình ở bên, lớn tiếng nói;
- Ta sẽ không bị ngươi ép bỏ đi đâu, tuyệt đối không.
****
Vân Nha chắc con của tác giả