Vân Diệp chỉ liếc Cao Dương một cái, tới trước mặt đám tiểu nương tử:
- Từ xưa tới nay "nữ tử vô tài mới là đức", câu nói này đã lưu truyền rất lâu, rất nhiều người tôn sùng nó, ta vốn cũng nghĩ như vậy, về sau được hai người giáo huấn, một là hoàng hậu nương nương, một là Nhan Chi Thôi lão phu tử. Hoàng hậu cho rằng nữ tử phải hiền lương thục đức tuệ,
không thể thiếu cái nào, tuệ là quan trọng nhất, một nữ nhân ngu xuẩn có thể hủy hoại một gia đình, một tòa thành, thậm chí là cả quốc gia, tuy
ta có nghi vấn với câu này, nhưng ta rất tán đồng với một câu nói của
nương nương, đó là một nữ tử có trí tuệ có thể hưng gia, an ban định
quốc, đó là lý do vì sao ta cho các ngươi một cơ hội trở nên thông minh, trí tuệ.
- Kỳ thực ở thư viện thêm vào phân viện nữ tử vô cùng
phiền toái, các ngươi khác nam tử, nam tử không nghe lời, ta có thể dùng các loại thủ đoạn giáo huấn, như tay không đắp giả sơn, các ngươi rảnh
rỗi ra sau thư viện xem Lệ Sơn và Hãn Sơn có khắc tên, trên những tảng
đó vẫn còn vết máu.
- Các ngươi thì khác, thư viện không có nhiều biện pháp trừng phạt, nhưng ta cho các ngươi biết, mọt khi các ngươi bị trừng phạt sẽ càng khủng khiếp hơn.
- Tôn chỉ của thư viện là
dạy tất cả mọi người, nên các ngươi mới dễ dàng mở cửa thư viện, nhưng
nếu các ngươi rút lui, cảnh cửa thư viện sẽ vĩnh viễn đóng lại với tất
cả nữ tử, vì từ các ngươi, thư viện đưa ra kết luận, nữ tử không thể dạy nổi. Các ngươi có van nài, khóc lóc cũng không mở ra nữa, tất cả những
nử tử đời sau muốn đi học sẽ nhớ tên các ngươi, chính các ngươi chặt đứt con đường cầu học của họ, dù các ngươi đã chết, ta tin lời nguyền rủa
của bọn họ, các ngươi ở địa ngục cũng nghe thấy.
Vân Diệp nói
xong những lời này, khung cảnh tức thì im phăng phắc, bao gồm trong xa
giá của Trường Tôn thị cũng không có âm thanh truyền gia, một số xa giá
có tiếng khóc nho nhỏ.
- Hiện giờ nói cho ta, có ai không gánh
được trách nhiệm này, rút lui vẫn còn kịp, các ngươi chỉ có một tuần
hương, hết thời gian này, các ngươi phải gánh trách nhiệm.
- Nói
thật, ta không xem trong các ngươi, sinh hoạt thư viện rất gian khổ, có
lẽ các ngươi nghe từ miệng phụ huynh rồi, cho các ngươi biết, họ thương
các ngươi cho nên còn chưa nói hết đâu, chỉ còn chuyện vui vẻ mà nói,
nam nhân là thế, hắn đấm người khác một cái có thể kể nhiều lần, còn mũi mình bị đấm hộc máu sẽ không kể với ai.
- Các ngươi nhìn đi, xe
nhà các ngươi ở đó, chỉ cần quay về là xong, về nhà tiếp tục được phụ
huynh sủng ái, trốn trong tú lâu mơ nước về phu tế tương lai có tốt hơn
không?
Nói xong quay đầu đi nhìn trụ hương.
Cực kỳ im ắng,
không ai nói một lời, đám tiểu thư xinh xắn thở dồn dập, mồ hôi ướt
sũng, các nàng có bao giờ phải lựa chọn như thế, cũng không ai cho các
nàng quyền lựa chọn.
Cuối cùng có một tiểu cô nương mười tuổi
khóc lóc chạy về, nó chịu không nổi không khí quỷ dị này, trong xe nhà
nó đồng thời có tiếng thở dài nuối tiếc, có người đầu tiên là có người
tiếp theo, khi Vân Diệp quay lại thì đội ngũ thưa thớt đi nhiều, Vân
Diệp lệnh các nàng chỉnh hàng ngũ lần nữa, lần này rất nhanh, đếm số,
phát hiện ra chỉ còn sáu mươi người, một con số chẵn.
Lúc này Vân Diệp không còn ánh mắt lạnh lùng nữa, hòa nhã nói:
- Vừa rồi ta chỉ nói ảnh hưởng của nương nương với ta, các ngươi có biết
Nhan lão tiên sinh nói gì khi ta nói câu "nữ tử vô tài mới là đức"
không?
Đám tiểu cô nương lắc đầu, Vân Diệp cười khổ:
- Chỉ có một
động tác, ông cụ đang ăn sủi cảo, nghe ta nói câu đó, phun hết vào mặt
ta, còn là sủi cảo rau tỏi, sau đó lại tiếp tục gắp sủi cảo ăn, không
thèm nhìn ta, ta rửa mặt hai lần mới hết mùi.
Nghe Vân Diệp nói tới đó, các tiểu cô nương cười ầm lên, mấy nàng cười lăn ra đất. Vân Diệp đợi họ ngừng cười mới nói tiếp:
- Ông cụ không thể sai được, cho nên tất nhiên là ta sai, sai thì phải sửa, cho nên thư viện hoan nghênh các ngươi.
- Hoan nghênh các ngươi tiến vào một thế giới mới, ở đây tất cả mộng
tưởng của các ngươi sẽ được chắp thêm đôi cánh, khi các ngươi phát hiện
mình vào thế giới hoàn toàn mới thì đừng ngạc nhiên, vì nơi này tất cả
đều là của các ngươi, các ngươi sẽ biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, các ngươi biết bí mật của hải dương, biết thần tiên trên núi. Từ lúc các ngươi đưa ra lựa chọn này, các ngươi khác với tất cả nữ tử trên lịch sử, Trác Văn Quân, Thái Văn Cơ, Tạ Đạo Uẩn chẳng qua chỉ là con
sâu đáng thương với các ngươi thôi.
Lại im lặng, chỉ còn lời diễn thuyết hùng hồn của Vân Diệp, nhưng không khí đã thay đổi, rất nhiều
tiểu cô nương kích động không nói lên lời nữa, tay ôm tim nhìn Vân Diệp, Tiểu Vũ mắt sáng long lanh, Cao Dương hoang mang, Tiểu Nha và Lan Lăng
thì mong đợi.
- Các ngươi sẽ thành những nữ tử có t hành tựu
nhất, thành tiên sinh như Hi Mạt Đế Á cũng không phải là không thể, ta
không biết cha mẹ các ngươi muốn dạy dỗ các ngươi thành lời thế nào,
nhưng ta nghĩ một nữ tử bề ngoài hiền thục, bên trong mạnh mẽ, tôn kính
kẻ mạnh, bảo vệ kẻ yếu, thành kính song thân, yêu thương tiểu bối, thế
là rất tốt rồi. Huống hồ trong quá trình học tập các ngươi sẽ phát hiện
ra năng lực mới của mình. Xong rồi, hiện giờ vứt hành lý của các ngươi
đi, để lại nội y là được, những thứ khác đều vô dụng, chỉ cản trở các
ngươi, thư viện đã chuẩn bị tất cả cho các ngươi rồi, theo ta vào thế
giới mới.
Đám tiểu nương tử kích động ném hết bọc lại, không để ý người nhà có nhặt hộ không. Nhìn Vân Diệp như con ngan đầu đàn dẫn đãm
tiểu cô nương vào thư viện, Trường Tôn thị lo lắng nhìn Lý Nhị:
- Bệ
hạ, liệu có vấn đề không, nghe Vân Diệp nói thiếp thấy rất sợ, Cao Dương và Lan Lăng đều kiêu ngạo, nếu bị dạy thành không biết trời cao đất dày thì làm sao?
- Vân Diệp rất giỏi đầu độc lòng người, nhưng nàng
nhìn môn học của những đứa bé này là hiểu là mình lo lắng uổng phí, nông nghệ, công nghệ, gia chính, quản lý, giáo dục trẻ nhỏ, quản lý công
thương, toán học, vật lý, còn có trang điểm cũng là môn học, nàng cho
rằng học những môn này có thể làm gì? Đó là nhân tuyển tuyệt vời cho chủ phụ. Nàng nghĩ Vân Diệp lại tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm à, bớt lo đi.
Lý Nhị lật xem môn học của đám tiểu nương tử là biết tâm tư của Vân Diệp rồi.
Chỉ có những nữ tử ưu tú nhất mới học tốt được những thứ này, hẳn là không
nhiều, mỗi khóa có một hai người là được rồi, ba bốn là giới hạn, Đại
Đường tuấn tài lớp lớp, có mấy đóa hoa tài sắc song toàn sánh đôi cũng
không tệ.
Thực ra ý định của Vân Diệp là muốn mọi người quen thấy có nữ tử ưu tú xuất hiện, hiện giờ có một hai người không đáng chú ý,
mười năm sau, hai mươi ngươi không phải lạ, trăm năm sau có nghìn người
là bình thường, ếch cần phải đun trong nước ấm.
Nữ tử tới thư
viện vốn là trò cười lớn, các lão tiên sinh như Lý Cương và cả Hứa Kính
Tông đều hiểu tâm tư các quý phụ, học được cái gì hay không không quan
trọng, chỉ cần khuê nữ lượn một vòng quanh thư viện, sau khi trở về có
thể nói với nhà chồng rằng khuê nữ mình là nữ tử giỏi có học có hành,
được giáo dưỡng giống công chúa.
Còn về tiên sinh là ai? Lý Cương tiên sinh, bậc đại nho đức cao vọng trọng, Vân Diệp và Hi Mạt Đế Á, kỳ
tài bất thế, đều cầm tay dạy dỗ khuê nữ của mình, xuất thân như thế, dù
không phải đại gia khuê nữ cũng thành khuê nữ đại gia rồi, còn về học
cái gì, ai thèm quan tâm?