Vân Diệp thì chẳng bận tâm, chỉ cần vào thư viện là phải chặt đứt ảnh
hưởng của gia đình với các nàng, còn về phần sau này đám tiểu nương tử
có thành ngang ngược kiêu ngạo hành không thì liên quan chó gì tới mình, xưa nay ai chẳng biến người có học vấn đề kiêu ngạo, các người đã đưa
khuê nữ tới thì đừng nên mong thư viện dạy ra phế vật, năm xưa khi lập
thư viện, Ngưu Tiến Đạt nói, cho dù là nắm bùn vào thư viện cũng bị rèn
thành sắt.
Lý Cương, Nguyên Chương không muốn chuốc bực vào thân, nên giao toàn quyền cho Vân Diệp, mình thì làm chính sự của thư viện,
hơn một nghìn bảy trăm đứa trẻ đang thi, ai thèm quan tâm tới chuyện nhỏ kia. Vả lại tuổi cao rồi, không chịu nổi chuyện bực tức, tĩnh tâm tu
dưỡng mới là vương đạo, tới trường thi xem đám trẻ khảo thí còn hơn nhìn đám tiểu nương tử yểu điệu làm dáng. Với Hứa Kinh Tông, nếu vào thư
viện, vậy không thể thiếu tiền, đòi mỗi tiểu nương tử năm trăm ngân tệ,
hơn nữa đây là kết quả sau khi trưng cầu ý kiến của Lý Cương.
Theo cái nhìn của Lý Cương, thanh danh của thư viện ta rất trân quý, nếu các ngươi muốn mượn cái danh này dát vàng lên mặt nhà mình vậy đừng trách
thư viện tham lam, năm trăm ngân tệ này thư viện còn chẳng muốn thu, nếu đuổi được hết đám tiểu nương tử đi mới là tốt nhất, có đám tiểu nương
tử ở đây, ảnh hưởng tới c huyện học tập của những học sinh khác.
Lý Nhị từ khe rèm nhìn đám tiểu cô nương nối nhau vào viện tử, quay lại nói với Trường Tôn thị:
- Nàng xem đi, cuộc sống sung sướng của những đứa nhỏ đó kết t húc rồi,
vào thư viện không thể đi ra là kẻ thầm thường nữa. Lý Cương, Nguyên
Chương, Vân Diệp cả Hứa Kính Tông, những người này đều không ai chấp
nhận học sinh cẩu thả. Trẫm dám cược, Cao Dương, Lan Lăng sẽ được dạy
thành nhân vật không kém cô cô Bình Dương của chúng, trẫm đợi xem ba năm sau chúng sẽ như thế nào.
- Bệ hạ vừa rồi còn nói Vân Diệp tính kiếm chút tiền, đối phó cho xong chuyện, sao chớp mắt lại thành thế này?
- Vừa rồi nếu y cho những đứa nhỏ đó mang hòm lớn rương nhỏ vào, trẫm sẽ
giữ nguyên ý kiến, nhưng giờ nàng xem đi, trừ y phục còn những thứ khác
đều không được mang theo, trẫm bất giác nhớ tới đám Thanh Tước nhập học, cũng như thế, xem ra Vân Diệp không định cho đám khuê nữ này sống thoải mái, hoàng hậu, ba năm sau nàng đợi yêu nghiệt sinh ra đi.
Nói
xong chẳng đợi Trường Tôn thị ý kiến, bảo xa giá quay về thành, khuê nữ
giao cho thư viện thì chẳng còn gì phải lo, hối hận không phải thứ tình
cảm mà Lý Nhị có.
Đám phụ nhân nhìn khuê nữ của mình đi qua đại
môn, cánh cửa đỏ thắm bị hai ma ma lực lưỡng đóng lại, có người rưng
rưng nước mắt, không biết khuê nữ ở trong đó có được sống thư thái
không?
Vân Diệp thấy đại môn đóng rồi cũng chắp tay về đi xem đám khảo sinh thi cử thế nào, có tiến bộ hơn khóa trước không, làm Vân Diệp vui mừng nhất là đề toán học khó hơn năm ngoái, nhưng đám khảo sinh này hình như quen rồi, theo kịp bước tiến của thư viện.
Cao Dương nắm
tay muội tử của mình, mem theo hành lang tới nhị môn, nhìn thấy một phụ
nhân quỷ dị, đeo một mặt nạ vỏ cây, chỉ có đôi mắt sáng lộ ra ngoài.
Nhìn nữ nhân có đẹp hay không là một môn học vấn của hoàng gia, nam nữ đều
biết, Cao Dương chỉ cần nhìn vóc dáng thướt tha của nữ nhân này, lại
nhìn đôi tai như trong suốt đó là biết đó là mỹ nữ tuyệt sắc, còn là mỹ
nữ đã chín mọng, Cao Dương bất giác hơi cúi xuống, bộ ngực mới phát dục
của mình làm nàng bực tức.
- Từ nay trở đi các ngươi do ta quản
lý, các ngươi có thể gọi ta là Ma Cơ, hiện giờ các ngươi bỏ tất cả trang sức trên đầu xuống, cho vào giỏ trúc trước mặt, thư viện sẽ giữ cho các ngươi, tới ngày nghỉ có thể xin lại để đeo, có điều ta cho rằng không
cần, vì các ngươi không có thời gian.
Cao Dương sắp xỉu rồi, một
mỹ nam tử đẹp tới mức quá thể đáng mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân
đặt giỏ trúc trước mặt các nàng, động tác văn nhã mà đầy nhịp điệu, mỗi
cử động như làm một bài thơ, hơn nữa còn là thơ cần kỹ xảo của Vân Diệp
mới làm ra được, nghe giọng nói êm ái đầy sức hút của hắn, đến khi Cao
Dương tỉnh lại thì mới phát hiện mình đã giao toàn bộ trang sức ra rồi,
bao gồm ngọc bài mẫu thân để lại.
- Công chúa, vật đeo người này hẳn là do trưởng bối công chúa ban cho, không tiện rời người, cứ đeo thì hơn.
Xứng Tâm đưa giỏ tới trước mặt Cao Dương, ôn tồn nói:
Cao Dương cảm thấy máu toàn thân đang chảy ầm ầm lên đầu, mặt đỏ dừ, lấy
ngọc bài trong giỏ ra như đang ở trong mơ, đồng thời đeo ngọc bài lên
ngay trước mặt Xứng Tâm.
Tiểu cô nương bị mỹ nam tử mê hoặc không phải chỉ Cao Dương, vẻ đẹp mang chút âm nhu này hoàn toàn phù hợp gu
thẩm mỹ của các nàng, chứ không phải đám mãnh tướng cơ bắp râu ria, hình ảnh tình lang trong mơ trước kia vừa thấy Xứng Tâm đã trở nên cụ thể.
Vốn tưởng rằng phải phí một phen nước bọt, ai ngờ lại diễn ra thuận lợi như thế, đương nhiên có người không bị mê hoặc, như Tiểu Nha, ngang nhiên
nói với Xứng Tâm:
- Ngươi đi chọn giường cho ta, ta muốn cái ở dưới,
đệm phải trải thật dày, mỗi ngày phải mang đệm của ta ra phơi, ngươi
biết ta sợ nhất là chăn đệm âm ẩm.
Tiểu Nha tức thì rước lấy vô
số ánh mắt hung tợn, Cao Dương chỉ muốn lao vào cắn xé Tiểu Nha, mỹ nam
tử như vậy mà sai bảo như phó dịch, phí của trời.
Tiểu Vũ ngẩng
đầu nhìn trời, thuận tay rút trâm ném vào giỏ, còn về thứ như kẹp tóc
thì nàng không định bỏ, Xứng Tâm vừa mới định nói những thứ khác cũng
phải tháo ra thì nghe thấy Tiểu Vũ khẽ hừ một tiếng, vội vàng cúi đầu
xuống tránh xa Tiểu Vũ, hắn không chỉ một lần bị Tiểu Vũ cho nếm mùi đau khổ.
Lai Anh sợ tới mức toàn thân run rẩy, chân đã nhũn tới mức
không chống đỡ nổi cơ thể, là người trưởng thành, giây phút ả nhìn thấy
Xứng Tâm cũng thất thần, đám tiểu nương tử chưa tiếp xúc mấy với đời này làm sao kháng cự nổi sự quyến rũ đó, thư viện sao lại để một nhân vật
như thế trong phân viện nữ tử? Mà xem ra còn ở lâu dài.
Chẳng may xảy ra chuyện thì mình khỏi phải sống nữa, bất kể ai xảy ra chuyện, thì chết chắc chắn là mình, vừa mở miệng thì Xứng Tâm tới bên cạnh, nắm tay ả thì thầm bên tai:
- Đây là do hầu gia an bài, cô đừng làm hỏng
chuyện, yên tâm là người thụ hình, không ảnh hưởng tới thanh danh các
tiểu nương tử.
Hiện rõ ràng biết Xứng Tâm là thái giám, Lai Anh
vẫn bị luồng hơi ấm áp bên tai làm choáng váng, suýt đứng không vững,
tới khi Xứng Tâm đi sang bên đánh dấu từng món trang sức, hồn vía vẫn
chưa về, tỉnh lại rồi tức tối dậm chân, thái giám đẹp đẽ trong cung còn
ít à? Sao hôm nay kém cỏi như vậy.
Đám tiểu nương tử tò mò vào
phòng, phát hiện mỗi gian phòng có giường đôi, Tiểu Vũ và Tiểu Nha rất
thuần thục tới giường dưới gần cửa sổ, nói với tiểu nương tử khác:
- Hai cái giường này đều có người rồi, muốn nằm giường dưới thì sang phòng khác, thích nằm giường trên thì ở lại.
- Vũ Mị, Vân Nha, ta là công chúa, ta đương nhiên ở phòng này, các ngươi đi phòng khác, ta thích cây thạch lựu ngoài cửa sổ.
Cao Dương là loại xưa nay không biết tới hai chữ "lý lẽ".
Tiểu Vũ vẫn trải đệm chẳng thèm ngẩng đầu lên, cười khẩy:
- Lý Linh, ngươi không biết nơi này là đâu à? Đây là thư viện, ở ngoài
kia ngươi là công chúa Cao Dương, ta tất nhiên sẽ hiểu đạo tôn ti, nhưng tới thư viện, cái danh hiệu công chúa không ăn thua nữa, đừng nói công
chúa, cả thân vương đã tỉa hoa ngoài vườn, ca ca ngươi không nói cho
ngươi những quy củ này à?
- Bỏ đi Cao Dương, cô không đánh nói
Tiểu Vũ đâu, nó học được rất nhiều thủ đoạn từ Thì Thì tỷ tỷ, nam tử
bình thường còn không đánh nổi, cô đi tìm phòng khác, tránh cái giường
cuối cùng cũng không có.
Tiểu Nha thấy Cao Dương nắm tay lại tựa
hồ muốn đánh nhau, vội vàng khuyên, Lan Lăng cũng vội đẩy tỷ tỷ mình ra
ngoài, tìm phòng khác.