Cuối cùng đã tới nơi rồi, để quan viên lễ bộ kiểm tra thẻ bài, xong
một cái là người nhũn ra, ngã lăn ra bãi cỏ, há to miệng thở lấy thở để, như con cá bị ném lên bờ.
Phụ nhân kia tóc tai rối loạn nằm bên
cạnh Vân Diệp, ngực phập phồng liên hồi, nếu như ở nơi khác, người ta sẽ nói đây là một đôi gian phu dâm phụ, nhưng ở chỗ này, ai cười ai được?
Đều mệt như chó chết cả, thường ngày sống an nhàn, có bao giờ chịu tội
như thế, đứa bé ngủ trong lòng Vân Diệp một lúc trở nên tinh thần, kéo
tay áo mẹ đòi ăn.
Phụ nhân bò dậy, kéo con khấu đầu với Vân Diệp, hôm nay nếu không có Vân Diệp tương trợ, mẹ con nàng chẳng tới được nơi này, phong thưởng sau khi kết thúc tế trời cũng chẳng liên quan tới họ
nữa.
Lấy trong lòng ra hai miếng pho mát bị đè bẹp, đưa cho mẹ
con họ, sau đó tiêu sái bỏ đi, làm việc tốt không để lại tên là tôn chỉ
làm người xưa nay của Vân Diệp, mặc dù phụ nhân kia luôn mồm cảm tạ Vân
hầu, nhưng cũng đầu phải mình nói với nàng.
Quý tộc gì mà không
bằng ăn mày, lúc tế trời không được có khói lửa, còn may là cung ứng
chút nước sôi nguội, hiện giờ quý tộc Đại Đường không uống nước suối
nữa, cho rằng đó là hành vi thô lỗ thiếu giáo dưỡng.
Chỗ nãi nãi
và Tân Nguyệt có chút thức ăn, Vân Diệp không động tới, lấy lại gánh
ngọc mễ từ chỗ thái tử, cùng nãi nãi ngồi dưới gốc đại thụ phục hồi thể
lực, Tân Nguyệt rơi nước mắt cởi giày ra cho Vân Diệp xem chân nàng rộp
lên năm chỗ, khóc thút thít.
- Lần sau có chuyện này thì thay
bằng Na Mộ Nhật, nàng ấy đi trăm dặm cũng không kêu một tiếng, vác theo
cả cừu cũng không thành vấn đề.
Vân Diệp vừa vỗ về Tân Nguyệt một câu thì thấy lông mày nàng dựng lên.
- Thân phận của nó là gì, nó có phần chịu tội này à? Đợi thiếp chết rồi, chàng nâng nó lên làm chính thê cũng chưa muộn.
Vừa mới nói xong bị nãi nãi đánh một cái vào lưng, trách nàng nói gở.
Vân Diệp cười khì, lấy pho mát trong lòng ra nhét hết cho Tân Nguyệt, chuẩn bị đi quanh xem, Vân gia là hầu tước, nói không chừng kiếm được cái
lều, chứ phơi mặt ở chỗ núi hoang này để nuôi muỗi à?
- Ngươi, đúng ngươi đó, tới đây, lều của bổn hầu đâu? Mau dẫn đường, ta còn nghỉ.
Vân Diệp hống hách gọi quan viên lễ bộ tới, đến nơi rồi, ai thèm bận tâm tới một tên tiểu quan thất bát phẩm nữa.
Tiểu quan đó đầu cũng không ngẩng lên, đáp:
- Hầu gia mơ rồi, tối nay ngay cả bệ hạ cũng phải nghỉ ngời trời, ngài
tỉnh lại đi, muốn lều thì ngài đi tìm thái thượng hoàng, chỉ có lão nhân gia có.
Nói xong khách khí chắp tay với Vân Diệp, đoán chừng vị hầu gia này trông thế nào cũng không rõ đã bỏ đi.
Nơi nghỉ chân đúng là tiếng kêu than dậy đất, đủ các loại than vắn thở dài, chửi bới trách móc khắp nơi, đương nhiên đều chửi quan viên lễ bộ,
không ai dám nói gì hoàng đế, cho tám cái gan cũng không dám.
Nói thế nào thì là quan viên cao cấp cũng phải đi chào hỏi hoàng đế một
câu, thuận tiện nói với ông ta mình lết tới rồi, nhìn thấy Phòng Huyền
Linh, Trường Tôn Vô Kỵ đang chỉnh trang y phục, biết ngay mình phải đi,
chẳng thèm chỉnh trang, cứ thế này mà đi, cho ông ghê chết luôn, toàn
thân đầy mồ hôi, không đi ra suối tắm đấy, làm quái gì được nhau?
Kết quả của việc làm này là bị Lão Trình, Lão Ngưu tóm lấy ấn xuống suối,
vẩy nước bừa bãi một hồi, lấy khăn tay chua chua lau mặt vài cái, nãi
nãi và Tân Nguyệt giúp sửa sang y phục, rồi bị hai lão gia tử áp giải đi gặp hoàng đế.
Lý Nhị hứng trí rất cao, đang nói chuyện với thái
thượng hoàng, nói rất vui vẻ, đúng là Lý Nhị không có lều, vì ông ta có
một căn nhà, còn cực lớn, đoán chừng tối nay ông ta sẽ cùng con cái của
mình ở trong cái nhà lớn này, Lý Uyên không tiện ngủ ở đây nên mới có
lều.
Lý Uyên nhìn thấy Vân Diệp thì vui vẻ nói:
- Tiểu tử, hôm nay là ngày tốt đẹp, chúng ta đánh bạc chỗ hoang vu này nhé? Nghe nói
tiểu tử ngươi phát tài rồi, trẫm phải lột ít da, thế nào, tiểu tử có gan không?
Lý Nhị chỉ ngồi cười, vẻ mặt bình thường, chỉ có Vân Diệp là Lý Nhị có thể thoải mái rủ rê, chứ là đại thần khác đã sợ vỡ mật rồi.
Vân Diệp quy củ thi lễ với Lý Nhị, sau đó nói:
- Thái thượng hoàng có hứng trí thì vãn bối tất nhiên lấy mạng bồi tiếp,
chỉ là không biết lão nhân gia đánh cược có nhiều không, chẳng may thua
cả lều cho vãn bối thì không hay, để thái thượng hoàng đêm nay nghỉ ngơi ngoài trời thì vãn bối không phải rồi.
- Phụ hoàng cẩn thận đó, tên tiểu tử này đang nhắm vào lều của người, đừng để toại nguyện.
Trường Tôn hoàng hậu hiền huệ bên bát sữa cho Lý Uyên, Lý Nhị, bên trên còn rải cả hoa quê, rất thơm.
Lý Uyên cười tớ mức không thở nổi, ho một lúc, nói đứt quãng với Vân Diệp:
- Mỗi lần thấy ngươi là lão phu vui vẻ, muốn cái gì cứ nói thẳng, cướp
cũng được, đoạt cũng được, làm tiểu nhân phải làm cho quang minh chính
đại, giỏi giỏi, là đứa bé ngoan, lều vừa cấp cho Nguyên Xương không cho
nữa, lão phu muốn lấy đánh cược.
Ngốc đến mấy cũng nghe ra lời
của Lý Uyên có thâm ý, quai hàm Lý Nhị bành ra, nụ cười của Lý Nhị biến
thành rất gượng gạo, chỉ có Trường Tôn thị vẫn cười tươi:
- Phụ hoàng đã ban cho nhi tử làm sao tùy tiện lấy lại được, để con bảo phủ nội vụ
đưa phụ hoàng một cái, không cần phải đi đòi.
Lý Nhị tựa cười tựa không ném cho Vân Diệp một ánh mắt lạnh khiếp người, quay sang cười với Lý Nguyên Xương:
- Nguyên Xương, đệ thấy sao?
Lý Nguyên Xương cung kính đáp:
- Hoàng huynh xử trí là được, tiểu đệ người mạnh khỏe, cho dù bị tiểu
nhân thiếu chút nữa lấy mạng cũng chẳng sao, trên vận hà, tọa thuyền của tiểu đệ bỗng dững bị bắn chìm vô cớ, tiếng nỏ tám trâu làm tiểu đệ hồn
phi phách tán, không biết tối nay có nỏ tám trâu không?
Trong
phòng rất nhiều tông thân, biểu huynh đệ như Lý Hiếu Cung cũng có mặt,
nghe vậy định đứng dậy nói, nhưng bị Lý Đạo Tông ấn xuống.
Lý Uyên đuổi hết thái giám cung nữ ra ngoài, trầm giọng nói với Vân Diệp:
- Tiểu tử, ngươi giải thích chuyện này cho rõ ràng rồi chúng ta đi đánh
bạc, thực ra ngươi cũng không phải là ngươi ngoài, lão phu nói ngươi là
nữ tế của Lý gia, hẳn ngươi cũng không thấy đột ngột, An Lan sinh con
cho ngươi rồi, người trong nhà nói rõ ra thì hơn.
Sắc mặt Vân Diệp không thay đổi, vẫn cười nói:
- Thái thượng hoàng, nếu chẳng phải bệ hạ nghiêm lệnh tiểu tử không được
để người thương tâm thì thủ cấp của Hán vương lúc này đã treo lên cổng
thành Trường An rồi, làm gì có cơ hội sống.
Thấy Vân Diệp không
coi một thân vương ra gì, Lý Nguyên Xương tức tìm mặt, nhất là Vân Diệp
tựa vô ý liếc một cái, khóe môi nhếch lên cười đểu.
Lý Nhị gật
đầu coi như thừa nhận mình cho hạ lệnh cho Vân Diệp như thế, tuy lời do
Trường Tôn thị nói, nhưng cũng như ông ta nói.
- Tiểu tử, lão phu biết ít nhiều về con người của ngươi, trọng tình cảm hơn được mất,
ngươi nói đầu đuôi cho lão phu nghe, lão phu phán đoán đúng sai.
Nói xong nhìn Lý Nhị, Lý Nhị gật đầu.
- Thái thượng hoàng cũng hiểu rõ chuyện quân lữ, khi ấy vi thần làm thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam, suất lĩnh đội thuyền đi trên vận hà, quân kỳ Đại Đường bay phất phới, thuyền trên sông không cái nào không tránh đường
cho đại quân, đợi đại quân đi qua mới khởi hành, xin hỏi thái thượng
hoàng, lúc ấy trên sông có phải vi thần có quyền lực lớn nhất.
- Đúng, đại quân tới đâu, dân chúng bốn phương phải né tránh.
- Kết quả là có một cái thuyền tới gần hạm đội, vì biết là thuyền của Hán vương, nên thần giảm tốc độ, cho nó đi trước, ai ngờ trên thuyền đó có
hai nữ nhân lõ lồ uốn éo, sau đó cái thuyền này bị vi thần dùng một cái
máy bắn đã biến thành mảnh vụn.
- Nói láo, ngươi dùng tới mấy chục cái máy bắn đá, phụ hoàng, Vân Diệp muốn lấy mạng hài nhi.