Lý Uyên bực bội nói:
- Đó là người ta cho ngươi cơ hội thoát thân, nếu không đá lớn oanh kích thì ngươi đã đi nuôi cá rồi. Tiểu tử, trẫm
biết cái đạo lý sĩ khí ba quân chỉ có thể cổ động không thể làm nhụt,
chuyện đập thuyền là thế, sau đó vì sao ngươi lại dùng nỏ tám trâu bắn
hắn, lần này đừng nói ngươi không muốn lấy mạng hắn.
Vân Diệp chắp tay nói:
- Thái thượng hoàng khả năng không biết, khi đó trên thuyền của thần chở
đầy vàng bạc châu báu, có thể nói một nửa quốc khố trên thuyền của thần, nửa đêm có kẻ trên bờ nhòm ngó, thần không dùng nỏ tám trâu bắn thì
dùng cái gì? Dưới tình huống không rõ ràng mà lên bờ sao? Bắn chết thì
là hắn xui xẻo, bắn không chết thì coi như hắn lớn mạng, chỉ thế thôi.
Môi y nhếch lên, chuyện này có lên trời nói thì y cũng chiếm lý.
Lý Uyên xoa mặt nói:
- Chúng ta đi đánh bạc thôi, xem rốt cuộc đêm nay lão phu lấy vàng của ngươi, hay là ngươi có lều cho gia quyến ở.
Nghe Vân Diệp kể nguồn cơn sự việc, ông ta thấy chuyện này không cần nhắc lại nữa, lều của Lý Nguyên Xương cũng bị thu hồi.
Vân Diệp chẳng sao hiểu nổi vì sao Lý Uyên cứ thích dùng ba con xúc xắc đổ
trì, vì nó ném ra được số to à? Lần trước mình thua mới chế ra nó, nay
thành tượng trưng cho vận may của Lý Uyên, nói đánh mạt chược không đã,
ném xúc sắc mới là kỹ thuật thực sự.
Chỉ cần nắm giữ lực đạo
chuẩn xác, ném số cần không phải là mộng tưởng, lần trước thắng Lý Uyên
xong quên lấy về, giờ nó là của ông ta rồi. Trên xới bạc không có cha
con, Lý Uyên, Lý Thừa Càn, Lý Nguyên Xương, Lý Hiếu Cung, thêm vào Vân
Diệp chơi ném xúc sắc, ngồi quây quanh bàn đánh bạc, tiếng truyền đi rất xa, Trình Giảo Kim tuy rất muốn tới làm một ván, nhưng nhớ tới ánh mắt
lạnh băng của Lý Nhị đành nuốt nước bọt chui vào bụi cỏ ngủ.
Lý
Nguyên Xương tựa hồ đối đầu với Vân Diệp, chỉ cần Vân Diệp đặt lớn, là
hắn đặt nhỏ, kết quả sau một canh giờ lều của hắn mang họ Vân rồi, thái
thượng hoàng cười ha hả bảo nội thị đi lắp lều cho Vân gia, bản thân kéo Vân Diệp đánh bạc tiếp.
Có là thằng ngốc cũng biết súc xắc có
vấn đề, ném mười lần đến tám là lớn, nhưng đồ đánh bạc do Lý Uyên cung
cấp, cho nên mau chóng hiểu ra, đám Lý Thừa Càn, Lý Hiếu Cung đều đặt
lớn, chỉ có Lý Nguyên Xương nghiến răng nghiến lợi cùng hai tên đồng bọn ra sức đặt nhỏ.
Đánh bạc như thế rất vô vị, khi trăng lên giữa
trời thì Lý Nguyên Xương đã nợ nần chồng chất, khi hắn lại lần nữa chuẩn bị mở miệng vay bạc của phụ thân thì bị Lý Uyên phẩy tay đuổi đi, nói
chắn là tên chỉ biết nộp tiền, có bao nhiêu thua bấy nhiêu, không bằng
tới lều cỏ ngủ.
Toàn bộ mọi người đều đặt lớn còn đánh gì nữa, Lý Uyên đành thay xúc sắc, cùng Vân Diệp, Lý Đạo Tông, Lý Hiếu Cung bắt
đầu chơi mạt chược.
Lý Uyên cực mê bài bạc, cả đêm không ngủ tinh thần vẫn phơi phói, đáng thương ba người kia ban ngày vác nặng đi mấy
chục dặm đường nói, vừa ngáp vừa bồi tiếp gia chủ đời trước của Lý gia.
Tinh thần như thế mà đánh thắng được Lý Uyên mới là lạ, Lý Uyên cười
liên hồi, tinh thần càng tràn trề.
Đến khi mặt trời ló rạng, ba người Lý Hiếu Cung mệt tới không cầm cự nổi nữa thì ngoài lều có tiếng kêu xé gan:
- Á, ong, trời ơi, ong.
Lý Nguyên Xương ôm đầu lao vào lều của Lý Uyên, phía sau có mấy chục con
ong to bằng đầu ngón tay truy sát không tha, Vân Diệp cởi y phục Lý Uyên cởi ra chùm lên người ông ta, ấn ông ta xuống gầm bàn, lại lấy vải bố
đắp lên người ông ta, nếu ông ta có vấn đề thì tội của mấy người họ lớn
rồi.
Rất lạ, ong cứ đuổi Lý Nguyên Xương, không thèm để ý tới đám Lý Hiếu Cung y phục rối loạn, nội thị mang vợt tới, chẳng mấy chốc bắt
hết ong, sau đó run rẩy quỳ trên mặt đất.
Lý Nhị chỉ mặc một cái
áo khoác vội vàng chạy tới, nhìn thấy lều tan tác thì lửa giận ngút
trời, nhất là nhìn thấy Lý Nguyên Xương đầu chui vào gầm giường, mông
chổng lên thì càng điên tiết, không suy nghĩ gì đã ra lệnh xử quyết toàn bộ nội thị.
Lý Uyên vội bò từ gầm bàn ra ngăn cản, mình chỉ còn
mấy tên nô tài trung thành này thôi, nếu bị chém, ngay cả người để than
vãn cũng không có.
Đợi đám Lý Hiếu Cung kéo Lý Nguyên Xương từ gầm giường ra thì không khỏi
rùng mình, trong thời gian ngắn ngủi mà đầu Lý Nguyên Xương không khác
gì đầu lợn, mắt không mở ra được, đầu to gấp rôi, miệng méo đi nước dãi
đầm đìa còn hò hét:
- Vân Diệp là hung thủ, phụ hoàng làm chủ cho hài nhi, ta làm ma cũng không tha cho ngươi.
Tới ngay cả Lý Nhị cũng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Vân Diệp, Vân Diệp cười khổ lắc đầu, không nói một lời.
Lý Uyên đau đớn nhìn bộ dạng thê thảm của nhi tử, nói:
- Lần này ngươi nghi oan cho y rồi, từ tối qua tới giờ y không rời khỏi
cái lều này, ngay đi tiểu cũng ở trong thùng, vì phụ hoàng lo y chạy mất nên chuyên môn yêu cầu như thế, cho nên chuyện này có vấn đề khác,
không liên quan tới y.
Lý Nguyên Xương gào khóc, lần này thì hắn
sợ thật rồi, nếu không phải do Vân Diệp báo thù, vậy chỉ còn lại một
mình Lý Nhị thôi, nên để hắn bị ong đốt chết.
Lý Uyên cũng bật khóc nói:
- Tha cho nó đi, tha cho nó đi, con ta không thể chết nữa.
Lúc này Lý Uyên già nua lại nhớ tới cái ngày máu chảy thành sông kia, không ngừng khóc lóc, cầu xin Lý Nhị tha cho Lý Nguyên Xương.
- Phụ hoàng, nếu như chuyện này do hài nhi làm, hài nhi bị lôi điện đánh thành tro bụi, chết không có đất chôn.
Nói xong quỳ xuống:
Nghe Lý Nghị thề, Lý Uyên liền ngừng khóc, nhi tử của mình là loại người thế nào ông ta quá rõ, nói không phải mình làm thì nhất định không phải,
đứa nhi tử này chưa bao giờ làm mà không nhận.
Lý Uyên đỡ Lý Nhị lên:
- Oan cho ngươi rồi, nếu ngươi nói không thì nhất định là không phải,
nhưng nhất định phải tìm kẻ hại Nguyên Xương, băm thành muôn mảnh mới hả mối hận trong lòng trẫm.
Lý Nhị gật đầu bố trí nội thị dọn dẹp lều, dẫn đám Lý Hiếu Cung đi ra ngoài, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm Vân Diệp:
- Tiểu tử, chuyện này thực sự không liên quan tới ngươi? Nếu ngươi muối
lừa thái thượng hoàng thì làm ngay dưới vành mắt của người cũng được.
Vân Diệp cười nhe răng ra, giang tay tỏ ý mình thực sự không biết. Lý Nhị
gật đầu, ông ta tin Vân Diệp, y nói không làm là không làm, ở phương
diện này sức phán đoán của Lý Nhị cực chuẩn.
Hầu gia thiên tuế
thiếu chút nữa bị ong đốt chết, chuyện này mau chóng truyền khắp trại,
tức thì tin đồn đủ kiểu, nói cái gì mà Hán vương bị ông trời trừng phạt, trong ngày tế trời này đây không phải dấu hiệu tốt ..v..v..v...
Kiểm tra khắp doanh trại mà không biết ai làm, còn một canh giờ nữa là khai
mạc đại điển, không thể chậm trễ, nhìn Vân Diệp ngáp ngắn ngáp dài, Lý
Nhị đành để y đi nghỉ chốc lát, đầu óc suy nghĩ lại xem ai mới là kẻ khả nghi nhất.
Vân Diệp đương nhiên biết ai làm, trừ Lý Thái ra
không còn ai khác, trước kia cứ tước hắn bỏ kế hoạch phục thù của mình
rồi, ai ngờ hắn chọn ra tay vào thời khắc này, bóng ma tuổi thơ đã tổn
thương hắn quá lớn.
Lý Khác lấy trong lòng ra một gói giấy dầu
đưa cho Vân Diệp, mở ra xem thì là một cái đùi gà vàng ruộm, thở dài một tiếng, cho giấy dầu vào lòng, chiều hôm nay còn phải đi xa, nãi nãi
không biết có chịu nổi không?
- Thanh Tước hơi lỗ mãng rồi, không nên làm chuyện đó vào lúc này, sẽ gây nên tranh đấu trong hoàng gia.
Lý Khác khẽ nói bên tên Vân Diệp, chẳng những hắn biết, đoán chừng Lý Thừa Càn cũng đoán được vài phần, nhưng vừa rồi Lý Thừa Càn không nói gì cả
có thể nhìn ra ngay từ đầu đã không định bán đứng đệ đệ của minh, Lý
Khác hiện giờ cũng chỉ có thể tìm Vân Diệp tâm sự lo lắng của mình, để
Vân Diệp nghĩ đường lui cho Lý Thái.
- Chuyện này quá ầm ĩ, gây
ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, chuyện chúng ta có thể làm là ngậm chặt miệng,
đợi đại lễ qua rồi đoán chừng Thanh Tước sẽ nói với nương nương, chuyện
này Thanh Tước sẽ có cách xử lý hoàn mỹ, chúng ta cứ im lặng xem diễn
biến là được.
Vân Diệp rất có lòng tin vào trí tuệ của Lý Thái: