Lão tử tay trắng tới Đại Đường, tệ lắm cũng không bằng lúc đi khắp nơi tìm
kiếm cái ba lô, tình thế tệ như thế lão tử còn sống được, còn khó khăn
gì có thể làm khó ta?
Vân Diệp nỗ lực cổ vũ bản thân, kiên cường không phải tính tốt mà mọi người đều có.
Ngưu Kiến Hổ ba mươi tuổi đã là thứ sử Tuyền Châu, huynh đệ gặp mặt vốn
phải vui mừng uống rượu tâm tình, nay chỉ có thể nhìn nhâu vài cái, lớn
tiếng chúc nhau bình an, thứ Đường thi mà trước kia thấy vô cùng sướt
mướt, lúc này đọc ra lại hợp đến thế.
Trên đời mười việc hết tám không vừa ý, chỉ cần không thẹn với lòng là
được, trên thuyền Ngưu Kiến Hổ có một nữ tử bế con nhỏ, đó là tẩu tẩu,
Vân Diệp chạy ra đuôi thuyền, muốn nhìn rõ hơn, nhưng chiến hạm đã đưa y đi xa.
Gặp tiểu chất không thể không có quà ra mắt, Vân Diệp lục lọi trong
lòng, lấy một đồng ngân tệ, đây là tiền Bình An mà tiền trang đúc riêng
khi khai nghiệm, bên ngoài buộc lụa đỏ, rất may mắn.
Vân Diệp đưa tiền cho Đơn Ưng xách bọc lớn, chỉ Ngưu Kiến Hổ ngày càng xa, xoay người đi, đã nghẹn ngào không nói ra lời nữa.
Đơn Ưng như con chim lớn vọt lên, lướt từ thuyền này qua thuyền khác,
cuối cùng dừng ở thuyền Ngưu Kiến Hổ, qua kính viễn vọng Vân Diệp thấy
Đơn Ưng thay mình treo tiền lên cổ đứa bé, rồi vẫy tay với mình.
Nhìn nhiều cũng vô ích, bên tai truyền tới tiếng Lưu Nhân Nguyệt kiểm kê đồ tiếp tế, tất cả tiến hành đâu ra đó.
Dưới nách Hi Đồng kẹp hai vò rượu tới tìm Vân Diệp, chẳng nói, uống đã,
Hi Đồng lấy trong lòng ra một gói đậu nành, hai người uống rượu nhấm
đậu.
Lưu Tiến Bảo cũng mang một vò rượu tới ngồi uống, hắn nhìn ra tâm tình
hầu gia cực tệ, bản thân mồm miệng vụng về không khuyên được, vậy uống
cùng cũng tốt.
- Huynh định ở Hà Bắc bao lâu nữa? Cho huynh biết chẳng bao lâu nữa Sơn
Đông, Hà Bắc sẽ thành chỗ thị phi, huynh thân thủ tốt, mấy năm qua cũng
có tiếng tăm, sớm muộn phiền toái cũng sẽ tìm tới nơi. Cứ đem cả nhà
chuyển tới Quan Trung đi, nếu huynh thích thanh tịnh thì vào Tần Lĩnh
kiếm một trang mà ở.
Hi Đồng đặt vò rượu xuống:
- Đi cũng không phải cách, Hà Bắc thành đất thị phi, Hi Đồng ta chạy
mất, nếu Tần Lĩnh thành chỗ thị phi, chẳng lẽ ta cũng chạy sao? Mẹ nó,
sống trên đời này đúng là để chịu tội, chúng ta là cỏ cây trên đời này,
xuân mọc đông khô, chạy cái gì mà chạy.
- Hai ta khác nhau, ta thích chạy, lần này đem cả nhà chạy chắc thành
trò cười ở Trường An rồi, quay về thế nào cũng có cái danh nhát như
chuột. Có điều chẳng sao cả, một tên hoàn khố nhát gan mới làm người ta
yên tâm, loại hùng tâm trang chí không hợp với ta. Huynh cũng đừng xem
thường hành vi của ta, cổ thụ có cách sống của cổ thụ, có dại có cách
sống của cỏ dại, vì sao cỏ dại đều mang tâm tư của cổ thụ chứ, thu lại
đi, nếu không thích Trường An thì tới Nhạc Châu, nơi đó sớm muộn gì cũng thành thắng cảnh nhân gian.
- Cho huynh biết, ta mua một hòn đảo ở Động Đình Hồ, trên đó có thể
trồng loại trà tốt nhất, nếu muốn làm ngư dân, tới đó cũng không tệ, có
mới là cách sống của cỏ dại.
Lưu Tiến Bảo khâm phục hầu gia nhà mình, theo gia chủ như vậy là đúng
rồi, thỏ khôn đào ba hang, nay nhà mình đã có bốn cái hang, nếu Trung
Nguyên loạn lạc, nhà mình có thể tới thảo nguyên, Lĩnh Nam không thì đại hồ, cùng lắm thì tới đảo hương liệu an gia, nhìn thế nào cũng là kế vẹn toàn, như thế con cháu mới bình an, đám lợn ngu xuẩn ở Trường An thì
biết cái gì? Nhát gan như chuột? Có giỏi ra biển đương đầu với sóng gió
thử xem.
Hi Đồng tu cạn vò rượu, hỏi:
- Ngươi có phải chưa bao giờ sống yên ổn? Lúc nào cũng muốn bao mình
trong tường cao mới thoải mái, có phải ngươi không tin thế giới này sẽ
tồn tại mãi mãi? Trời sẽ sập xuống à?
Thấy Hi Đồng chẳng bận tâm, Vân Diệp nhún vai, ném cho hắn vo rượu nữa,
uống tiếp, chẳng ai thuyết phục được ai, Hi Đồng là cục đá vừa thôi vừa
cứng.
Sóng yên biển lặng, hải âu bay liệng, sức gió không đủ, tốc độ bất giác
chậm lại, rời Tuyền Châu mười ngày rồi, trước mắt là Chu Sơn, vượt qua
quần đảo này sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lưu Nhân Nguyện làm việc rất tốt, sĩ khí được kích lên rồi, ít nhất thì
nhìn qua là như thế, đầu bếp móc một miếng nội tạng lợn, ném xuống biển, vây quanh là bảy tám thủy thủ, kéo thừng, chỉ chốc lát một con cá lớn
cắn móc câu, thủy thủ kéo thừng về, một con cá lớn nhô lên, đuôi lớn ra
sức quẫy muốn quay về biển.
Bảy tám đại hán mà không kéo nổi một con cá, bị nói kéo ngã lăn ra sàn,
đám thủy thủ nổi giận buộc thừng vào bàn tới, không ngừng xoay, rốt cuộc cá khỏe đến mấy cũng không phải là đối thủ của sức mạnh cơ giới, bị sợi thừng treo lủng lẳng ở mạn thuyền.
Người ta câu cá từ từ cho cá chạy, đợi cá mệt rồi mới kéo lên, trên biển không cần, trong biển toàn thứ hung hãn, kéo lên mạn thuyền rồi mà đuôi vẫn đập mạn thuyền rầm rầm, cái mồm lớn ngậm móc sắc đáp liền hồi, răng dài bằng cả ngón tay, bị nó đớp cho một phát là xui xẻo lớn.
Người và sói thật ra đều giống nhau, thấy máu là hưng phấn, gậy gỗ,
trường đao, chĩa cá cùng xông lên, máu thịt tung tóe, con cá không nhúc
nhích nữa.
Bữa tối là cá, trong đĩa là một miếng thịt cá dài nửa xích, thơm ngào
ngạt, trên thuyền tất nhiên chẳng thiếu hương liệu, Vân Diệp rắc tiêu,
ớt, hương liệu vào, bất kể có hợp không cứ cho, không ngờ hiệu quả cực
tốt, ngay cả Lưu Nhân Nguyện đứng trên cầu tàu quan sát gió biển cũng
hít hít đi xuống, ăn một miếng liền không kiềm được nữa.
Vân Diệp biết, thịt cá chắc gì đã ngon, chỉ có điều thêm vào rất nhiều
hương liệu, tức thì biến thành món ăn đắt tiền, mọi người ăn giá trị của nó, không phải ăn mùi vị của nó.
Không biết cái gì đang đợi mình ở Liêu Đông, Vân Diệp cố gắng để tất cả
mọi người được hưởng thụ món ăn ngon, Lý Nhị không chịu an phận, mình
đành chạy khắp nơi theo gậy chỉ huy của ông ta, có câu ngày đi trăm dặm
sẽ mất một thượng tướng, mình vạn dặm bôn ba, không biết kết quả thế
nào.
Càng gần cuộc chiến thì càng phải thả lỏng, chuyện tới nơi thế nào cũng
có cách, Vân Diệp đánh chết cũng không tùy tiện xông vào chiến khu, tới
Đăng Châu, Lai Châu tìm hiểu tình hình rồi chế định phương sách, giờ
phải thả lỏng hưởng lạc.
Gió lớn đã tới, tuyến đường này tướng sĩ thủy sư Lĩnh Nam đã đi vô số
lần, tất nhiên là quen đường thuộc lối, chiếc Công Chúa giương căng buồm lao đi phăng phăng, chiếc Thừa Càn, Thanh Tước bám sát, như ba vị quân
vương tuần thị lãnh địa của mình.
Tới nơi lần trước gặp rồng hút nước, Vân Diệp ngước đầu lên, không biết
hai con chim ưng kia còn không, chim ưng trên biển vốn đã ít, thấy được
hai con đúng là kỳ quan.
Tìm khắp nơi không thấy, xem ra vòi rồng đã phá vỡ ý định an gia ở đây
của nó, chim ưng còn biết tránh dữ tìm lành, huống hồ là con người.
Hơi người nhiều lên, thuyền cá cũng đông hơn, các ngư dân ngừng tay nhìn chiến hạm đi qua, tặc lưỡi không thôi, so với chiến thuyền, thuyền của
mình như con châu chấu.
Người lớn gan còn reo hò, thủy thủ ghé vào mạn thuyền cũng cười hì hì
chào hỏi bọn họ, vo tròn y phục cũ của mình ném xuống, khiến ngư dân
tranh giành, kiếm chút niềm vui. Thủy thủ một năm có bốn bộ y phục, cơ
bản được tính là giàu có rồi, căn bản chả có gì mà tiếc.
Lưu Nhân Nguyện nhíu mày hạ lệnh thổi tù và, những chiếc ngư thuyền này
cản trở chiến hạm tiến lên, phải đuổi đi, huống hồ trên mặt biển xuất
hiện sáu chiếc chiến hạm không treo cờ, địch ta không rõ, chuẩn bị tác
chiến vẫn hơn.
Tù và vang lên, ngư thuyền vội vàng tránh đường, chiếc Công Chúa đi đầu, hướng về sáu chiếc thuyền kia, không phải thuyền dân, vì sao không treo cờ, sau ba hồi tù, nếu không trả lời, đáp lại sẽ là sự đả kích khủng bố nhất.