Lý Thái hai ngày qua chăm chỉ tuần thị khắp nơi chưa từng có, chuyện này
rất ít xảy ra với hắn, hắn trừ làm việc trong phòng thí nghiệm khá chú
tâm ra thì chẳng hề hứng thú với loại việc mang tính sự vụ thuần túy
này.
Hiện giờ thì khác rồi, tên đạn, nước uống, lương thực, bồn rau, đậu
xanh, dầu, buồm ... Thứ nào hắn cũng đích thân hỏi qua, vì tới Liêu Đông tìm cha mình, hắn đã dốc toàn lực, còn về phần thải châu nữ tới tìm
mình, bị hắn vứt ở phủ, không có thời gian để ý, vì mỗi lần về phủ còn
vô số quản sự xếp hàng báo cáo tiến độ với hắn.
Khác biệt lớn nhất của Vân Diệp và Lý Thái là y không đem công việc vào
sinh hoạt, về tới nhà là không nghỉ ngới công việc nữa, nhà là nơi nghỉ
ngơi, nếu về nhà còn phải làm việc, Vân Diệp chẳng còn hứng thú gì nữa.
Chỉ cần có người làm là được, Lý Thái càng nóng lòng hơn mình, bận rộn
có thể giảm bớt tâm sự của hắn, Vân Diệp không quấy rầy, nhưng nhìn thấy hắn ôm cả việc của thuyền trưởng vào người thì không nhịn được nói:
- Thanh Tước, những chuyện này là của thuyền trưởng, họ còn am hiểu hơn
ngươi, họ hiểu rõ thuyền của mình và thủy thủ, như Lão Thiết giao cả
tính mạng của mình cho biển rồi, tin ta đi, loại chuyện này để ông ta
làm, đường đường Ngụy vương đi quản loại chuyện này thật mất mặt.
- Vậy ta phải làm gì?
Lý Thái hoang mang hỏi:
- Đi sủng hạnh mỹ cơ của ngươi, thư giãn thần kinh, cho ngươi biết, trên đường đi Liêu Đông ngươi ngàn vạn lần đừng đòi ta ăn thứ cổ quái, ta sợ lắm rồi, chỉ cần ngươi bất thường là ta cập bờ đưa ngươi lên.
Lý Thái nghe theo, phủi đít về phủ, tới khi xuất phát mới từ phủ ra,
tinh thần không tệ, Vân Diệp và Lưu Tiến Bảo tới, liền xoa mặt rồi vào
xe ngựa trước.
Hiện giờ với Lý Thái ngồi thuyền là một sự dày vò, sau khi từ biển về,
hắn nhìn thấy nước cũng ghét, đây là một loại bệnh, tuy cơ thể hắn kháng cự ngồi thuyền, nhưng Lý Thái vẫn cố nhẫn nại đi lên ván.
Vân Diệp theo đằng sau kéo ngay Lý Thái lại, Lý Thái định nói gì thì Vân Diệp đã lệnh chèo thuyền, liền đứng trên bờ nghẹn ngào vẫy tay, vào xe
ngựa đầu cũng không quay lại, giữa hắn và Vân Diệp vốn không cần khách
sáo.
Hắn đã không còn thích hợp lên thuyền nữa, giờ nhìn thấy mặt nước rộng
rãi là váng đầu hoa mắt, nôn mửa suốt. Hắn muốn mượn ba ngày vất vả để
khắc phục loại bệnh tâm lý này, nhưng không thành công, Vân Diệp nhìn
hai chân hắn liền quyết đoán ngăn cản.
- Ngụy vương không lên thuyền nữa, chúng ta tự đi Liêu Đông, Lưu Nhân
Nguyện, mong đội quân mệt mỏi này có thể an toàn trở về, nhờ cả vào
ngươi đó.
Lưu Nhân Nguyện trịnh trọng gật đầu, hạ lệnh nhổ neo, mấy thủy thủ thân
trần khom lưng hô khẩu hiểu kéo chiếc neo sắt nặng nề từ trong bùn lên,
mỏ neo dần kéo lên, chiếc Công Chúa chầm chậm quay đầu, đi về hướng
đông, đây lại là chuyến đi xa vạn dặm nữa, liên tục đi xa, với bất kỳ ai cũng là khảo nghiệm tàn khốc, cho nên lần này ra biển, Vân Diệp từ chối Vô Thiệt, Lưu Phương, lão nhân bảy tám chục tuổi không nên chịu sự dày
vò này nữa, nếu có thể y chẳng muốn đem Đơn Ưng, Cẩu Tử, Hi Đồng theo,
chuyến đi này thuộc về việc công, không phải trách nhiệm của họ.
Hàn Triệt thổi sáo cưỡi một con ngựa đi rồi, hắn cho rằng thanh kiếm tốt lấy từ chỗ Vân Diệp đủ cho hắn một mình đi tới tận chân trời, hắn cũng
không muốn ngồi thuyền nữa, thà cưỡi con ngựa này chậm rãi về đất thần
tiên của mình, dù thần tiên vô dục vô cầu cũng không chịu nổi sinh hoạt
buồn tẻ trên biển.
Mỗi người đều có lý tưởng của mình, bọn họ không thể xoay quanh Vân
Diệp, coi lý tưởng của y thành của mình, Cẩu Tử muốn làm phú ông, ngày
ngày ăn sung mặc sướng, khoái lạc cả đời, Đơn Ưng muốn đi khắp thiên hạ
quen hết võ học cao thủ, Hi Đồng chỉ muốn chém giết một phen, sau đó về
nhà chăm sóc đám lão bà đông đảo.
Chỉ có Vân Diệp chẳng có lý tưởng, trước kia cho rằng thư viện là tất cả của mình, hiện giờ xem ra chỉ là vật ngoài thân, muốn tâm linh triệt để được an ủi, mình còn con đường rất dài phải đi.
Chiến hạm đi rất nhanh, Lưu Nhân Nguyện kéo toàn bộ buồm, chiếc Công
Chúa phá sóng lao đi như chớp, thủy thủ trên thuyền đều nghe mình triệu
tập từ nam bắc tụ tập lại, ôm mộng phát tài mộc mạc nhất, nay đã phát
tài rồi, không cần bôn ba nữa, vì họ tin vào đại soái của mình, nên ăn
thứ đồ ăn chán nhất, làm công việc gian khổ nhất.
Tới Liêu Đông rất có thể uổng công, Lý Nhị khi làm thống soái chưa bao
giờ dùng tình cảm làm việc, lúc đó ông ta là cỗ máy chiến tranh lạnh
băng, chỉ cần không thể thắng là dứt khoát bỏ đi, đợi tìm được biện pháp mới trở lại.
Cuộc chiến diễn biến tới mức này đã không cần nhiều sức chiến đấu nữa,
nhưng đích thân mang Tả vũ vệ, Hữu vũ vệ, Long tương vệ ở sau áp trận
cho tên điên Trương Lượng, có phải là quá cẩu thả không?
Trương Lượng nổi điên, toàn gia bị giết, ông ta báo thù lên người Cao
Ly, đó là nguyên nhân duy nhất ông ta thành Bình Nhưỡng đạo hành quân
tổng quản.
Vân Diệp nằm trong khoang cảm thụ chiến hạm lắc lư, an bài của mình làm
thế cục Cao Ly càng thêm khó bề phân biệt, Cao Kiến Vũ và Uyên Cái Tô
Văn thù không đội trời chung lại có sự nhất trí cao độ khi đối kháng với Đại Đường, mười bốn vạn quân ở đâu ra?
Câu đố cần phải giải, bất kể hoàng đế có thân chinh không, mình phải tới Cao Ly xem, chỉ gieo mầm rồi vứt đó là chuyện vô đạo đức, nói không
chừng chỉ càng khiến Cao Ly thêm thù hận Đại Đường.
Lý Thừa Càn tọa trấn Sơn Đông là có ý đồ gì? Lý Nhị muốn đối phó với hào tộc Sơn Đông, hai cha con họ phải nhất trí ở điểm này mới đúng, nếu Lý
Thừa Càn chiêu mộ hào tộc Sơn Đông thì cuộc tranh giành quyền lực thực
sự vén màn rồi.
Ân xuất từ bên trên, đó là nhận thức chung của Đại Đường, khởi nguồn
quyền lợi là Lý Nhị, thái tử cũng chỉ là thứ sinh ra từ khởi nguồn thôi, nay chẳng lẽ cha con họ có rạn nứt ở chuyện đối phó với hào tộc Sơn
Đông? Thừa Càn, ngươi không ngu xuẩn như thế chứ? Mộng tưởng cả đời của
cha ngươi là hình thành tập quyền trung ương, nếu ngươi lệch bước, kết
cục sẽ vô cùng bi thảm.
Hoàng đế đang ở tuổi đỉnh thịnh, lúc này sư tử con đột nhiên nhảy ra
khiêu chiến vua sư tử, phải não tàn cỡ nào mới làm chuyện ấy? Ai bảo
ngươi lớn tuổi rồi là phải nắm quyền?
Càng nghĩ Vân Diệp càng bực bội, lên sàn thuyền, gió thổi qua chắc dễ
chịu hơn, vừa lên trên có mùi dầu ngô đồng nông nặc ập tới, thủy thủ
đang cọ dầu lên sàn, công tác này ở Quảng Châu chưa kịp làm, buồm vẫn
rách nát, dùng vải vá tạm, tro núi lửa thì mãi mãi không rửa sạch được.
Đẩy cửa khoang thuyền Đơn Ưng, hắn đang cầm chủy thủ điêu khác một khúc
gỗ, xem ra làm lâu rồi, đùi toàn bụn gỗ, bên cạnh đặt ba cái tượng gỗ
giống y như đúc.
- Đại Nha thích xem kịch đèn chiếu, thích cả tượng gỗ, giờ trong nhà có
nàng và con, đệ hơi nhớ nhung, rảnh quá, liền khắc tượng gỗ, đợi tới
Tuyền Châu, nhờ Ngưu Kiến Hổ mang tới Lạc Dương, Đại Nha sẽ thích, nàng
ấy cứ thích khóc, đệ không ở nhà, chẳng biết sẽ khóc thành cái gì, mắt
vốn không tốt, khóc mù thì sao?
Vân Diệp còn chưa hỏi, Đơn Ưng đã nói cả tràng:
- Tới Tuyền Châu thì đệ xuống thuyền, cưỡi ngựa về Lạc Dương, chuyến này ta đoán chừng tám phần là phí công, đi chỉ cho an tâm thôi, đệ về đi,
mỗi người có con đường riêng để đi, ta chưa cần đệ trông như trông trẻ
con.
- Trước kia tính tình ta rất tệ, gặp địch khắp nơi, hai năm qua không
ngừng bù đắp, giờ cơ bản không còn kẻ địch nữa, Hàn Triệt, Trương Lượng, Ngụy Trưng, Chử Toại Lương, Trường Tôn Vô Kỵ hẳn cũng thay đổi cảm quan về ta, giờ chắc không còn ai muốn dồn ta vào chỗ chết nữa.
Lần này lui về Lĩnh Nam là muốn nói với tất cả mọi người, ta không có
tâm tư như các ngươi nghĩ, ngay quyền ở thư viện và thủy sư cũng không
cần, chỉ dựa vào ba chiếc chiến hạm để chơi. Tiểu Ưng, đây là trò chơi
của ta, không cần đề chơi cùng, đệ có trò chơi của mình, chiếu cố tốt
cho Đại Nha, cho con.
Nói xong Vân Diệp đi ngay, không để ý tới lời Đơn Ưng sắp nói: