Địch Nhân Kiệt kêu thảm:
- Nếu gả sư tỷ cho con, chẳng may cũng nổi tâm tư đó thì sao?
Vân Diệp cười gian:
- Không đâu, thân ở hoàng gia sẽ có một quy tắc, thân ở nhà con sẽ có
quy tắc khác, Tiểu Vũ sẽ hiếu kính cho mẹ con, yêu thương đệ đệ muội
muội con. Còn về phần nó đối với con ra sao thì phải xem coi đối với nó
thế nào, con hi sinh bao nhiêu, nó báo đáp con bằng đó yêu thương, gia
đình nó không tốt, nên càng coi trọng gia đình mình.
- Hai đứa má ấp vai kề bao năm rồi, so với cưới kẻ ngu xuẩn vô tri,
không bằng cưới Tiểu Vũ, tương lai trong khuê phòng có nhiều điều mà
nói. Mà này tiểu tử, hiện giờ con cũng là yêu nghiệt, cho dù thường ngày con che dấu tốt, vẫn cứ là thứ yêu nghiệt, sư phụ là lão yêu rồi, con
và tiểu yêu Tiểu Vũ vài năm nữa thành đại yêu, rồi tương lai là lão yêu, yêu tinh không cưới yêu tinh thì cưới cái gì? Chuyện này cứ quyết như
thế, về nhà ta sẽ hỏi ý kiến Tiểu Vũ, nếu nó không có ý kiến, ta gửi thư cho cha mẹ con, chuẩn bị đính ước cho hai đứa.
Địch Nhân Kiệt đau khổ gật đầu, do dự mãi rồi chuẩn bị kháng cự lần cuối:
- Sư phụ đã nghĩ tới tất cả mọi khả năng rồi, nhưng sư phụ không nghĩ tới cảm thụ của con à?
- Nam tử đại trượng phu, phải tàn nhẫn với bản thân mới thành công, con
xem, sư phu cưới mấy bà nương ngốc, chính là một loại tàn nhẫn khác. Con cưới bà nương thông minh, là một loại tàn nhẫn, trời sập xuống thì lấy
vai gánh, cứ so cái này tính cái nọ còn ra gì nữa?
Địch Nhân Kiệt gật đầu, coi như đồng ý cưới Tiểu Vũ rồi, Vân Diệp thở ra một hơi dài, tảng đá đè trong lòng được chuyển đi, từ khi Tiểu Vũ làm
bảng biểu kia, Vân Diệp lo tới mặt sinh nếp nhăn, giờ thì tốt rồi, gả
Tiểu Vũ cho Tiểu Kiệt, mong chúng sống mỹ hảo cả đời.
Rất nhiều năm sau Địch Nhân Kiệt mới hiểu năm xưa mình không cẩn thận
đồng ý cưới Tiểu Vũ là sai lầm lớn cỡ nào, mặc dù con cháu đầy đàn, gia
đình hòa hợp, cha già sống tới chín mươi tuổi mới ngậm cười qua đời, năm đứa nhi tử giỏi giang, là rồng trong đám người, Địch gia thành huân quý Đại Đường, truyền thừa mấy trăm năm không thành vấn đề, nhưng ở lễ đại
thọ tám mươi của sư phụ, sư đồ nhìn nhau không biết phải nói gì, cuối
cùng sư phụ nhỏ giọng an ủi, nhịn thêm chút nữa là qua rồi.
Mình biết sư tỷ năm chín tuổi, tới nay đã bảy mươi, sáu mươi năm trời
nhịn qua rồi, còn sống được bao lâu nữa, không nhịn thì sao?
Thuyết phục được Địch Nhân Kiệt, tiếp đó Vân Diệp về nhà híp mắt cười
nhìn Tiểu Vũ bê trà cho mình, còn chưa mở miệng Tiểu Vũ đã nói:
- Sư phụ, Tiểu Vũ do người nuôi lớn, chuyện hôn nhân sư phụ cứ xem mà làm là được.
Tiểu Vũ thẳng thắng nói ra làm Vân Diệp hơi xấu hổ, ho khan một tiếng nói:
- Cũng không thể nói như thế, nếu con có người mình thích thì nói với sư phụ, sư phụ đi cầu thân cho con, không cần bận tâm loại lời vớ vẩn chỉ
nam tử mới được cầu thân, muốn tương lai sống tốt, theo đuổi ngược một
lần cũng chẳng mất mặt.
Không ngờ Tiểu Vũ ngây ra nhìn trời một lúc rồi thở dài:
- Nếu có nam tử đáng để con theo đuổi, nhất định con không bỏ qua, sư
phụ nâng tầm mắt con lên rồi, hiện nhìn ra phía trước, chỉ còn Tiểu Kiệt có thể lọt vào mắt, thiếu niên khác con nhìn chỉ thấy ghét, người mà sư phụ hứa gả nhất định là Tiểu Kiệt.
- Địch thúc thúc, thẩm thẩm đều là người rất tốt, rộng lượng hiểu hậu,
Tiểu Kiệt cũng là người duy nhất có thể so với con, tuy nó giả ngốc,
nhưng bụng đầy mưu mô gian xảo, có phu quân như thế thực ra cũng tốt,
chỉ là đệ tử hơn Tiểu Kiệt ba tuổi, đợi Tiểu Kiệt mười tám, bọn con mới
thành thân được không?
- Tất nhiên là được, chỉ là uống phí thanh xuân của con, hơi đáng tiếc.
Vân Diệp sờ sờ mũi:
- Sư phụ không cần ngại, sư phụ mới là người thân nhất của con, sư phụ
kéo con khỏi lò lửa, dạy con học vấn, dạy con đạo lý làm người, chuyện
ăn ở chưa bao giờ bạc đãi, hiện lại lo lắng vì hôn sự của con, cha mẹ
cũng chỉ đến thế là cùng, đôi khi con nghĩ nếu mình họ Vân thì tốt biết
mấy, như thế càng thoải mái ở trong ngôi nhà này.
Vân Diệp kéo Tiểu Vũ ngồi xuống, đưa tay vuốt mái tóc mềm của Tiểu Vũ:
- Có câu gái xấu khỏ gả, ai ngờ Tiểu Vũ nhà ta là mỹ nhân quốc sắc thiên hương cũng thế, nếu ở một thế giới khác, con sẽ tìm được người mình yêu thương, đáng tiếc đây là Đại Đường, sư phụ tìm đi kiếm lại cũng chỉ có
Tiểu Kiệt miễn cưỡng xứng với con, người khác khỏi nói. Sư phụ lại không muốn gả con vào hoàng gia, với tính cách của con, nói không chừng đám
Thừa Càn, Lý Thái sẽ gặp họa, vẫn gả cho Tiểu Kiệt là hơn. Đời người mà
không trải qua chuyện ma chay cưới gả thì không hoàn chỉnh, sư phụ không muốn con đi theo số phận bi thảm của Hi Mạt Đế Á, Tiểu Vũ nhà ta là con cưng của trời, học tập cho tốt, sống cho tốt, vì trước kia sống không
tốt, hiện giờ chúng ta càng nỗ lực sống cho thật tốt.
Lời của Vân Diệp làm Tiểu Vũ khóc sướt mướt, gục lên vai Vân Diệp khóc, khóc tới y phục của Vân Diệp ướt cả mảng.
Sư phụ trở về đi tìm sư tỷ, Địch Nhân Kiệt đương nhiên biết chuyện gì,
lén lút tới ngoài phòng nghe trộm, nghe sư phụ và sư tỷ nói chuyện, nhớ
cha sư tỷ mất sớm, mẹ bỏ về Thục, hai huynh trưởng tham tài không nghĩ
tình thân, sư tỷ thực sự rất khổ, không ít lần bắt gặp sư tỷ khóc một
mình, Địch Nhân Kiệt mắt đỏ hoe, xúc động từ ô cửa sổ thò đầu ra, hết
sức chân thành dịu dàng nói với Tiểu Vũ:
- Sư tỷ yên tâm, đệ nhất định đối xử với tỷ thật tốt.
Nào ngờ Tiểu Vũ trừng mắt lên, hung dữ quát:
- Xéo!
Lý An Lan đứng bên ao từ xa xa nhìn sang bên này, không biết sư đồ họ
đang làm gì, không tiện tới, thấy Địch Nhân Kiệt mặt mày ủ rũ đi đến,
nâng mặt hắn lên nói:
- Cái mặt xúi quẩy.
Địch Nhân Kiệt giận dỗi quay đầu đi, về phòng ngủ.
Lại thấy Tiểu Vũ khóc tới mắt đỏ hoe đi tới, yêu thương vuốt má nàng:
- Tội nghiệp, khóc tới sưng mắt rồi.
Tiểu Vũ cười gượng, cũng về phòng ngủ.
Lý An Lan càng thêm tò mò, rón rén tới cửa sổ nghe thấy phu quân đang ngâm nga:
- Bình minh trời đông, mưa trời tây, nói là vô tình lại hữu tình.
Hình như vô cùng có ngụ ý, liền thò đầu ra hỏi:
- Ba sư đồ chàng lén la lén lút làm cái gì? Tiểu Kiệt như hoa màu gặp
sương muối, Tiểu Vũ cũng không có tinh thần như mọi khi, càng nấp ở đây
đọc thơ ra vẻ thâm ảo, là ai có tình với ai?
Vân Diệp gật đầu:
- Nàng nói không sai, ta gả Tiểu Vũ cho Tiểu Kiệt, nàng là nữ nhân, tâm
tư tinh tế, thấy hôn sự thế nào, nghĩ hộ ta có thỏa đáng không?
Đề tài hứng thú nhất với nữ nhân rồi, Lý An Lan nhảy phốc từ ngoài vào:
- Đương nhiên là thích hợp, Tiểu Vũ xinh đẹp, Tiểu Kiệt thông, là đôi
thiên địa tạo ra, trên đời không có đôi nào xứng với nhau hơn chúng.
- Nàng cũng thấy Tiểu Vũ không hợp gả cho đệ đệ của nàng?
Vân Diệp đã nói ý định của Trường Tôn thị với Lý An Lan rồi, giờ nàng
nhiệt tình như thế, nguyên nhân vì không muốn Tiểu Vũ gả vào hoàng gia.
Lý An Lan ngượng ngùng vẫy khăn tay, đặt tay lên vai phu quân, nói:
- Thiếp cứ thấy Tiểu Vũ nhìn thấu được lòng người, như mấy ngày trước ở
nhà thiếp và nó tán gẫu, bất giác nói cho nó biết rất nhiều chuyện trong cung. Chàng cũng biết rồi, những chuyện đó thiếp chưa bao giờ muốn nhắc tới, trừ chàng rảnh rối nhắc tới trêu thiếp thì không ai dám hỏi, nhưng hôm đó lại nói với nó cả chiều, nếu không phải là nó nói phải ăn tối
rồi thì thiếp còn muốn nói nữa, quá không bình thường, đến tối nằm trên
giường nghĩ lại mới phát hiện ra, con nhóc đó lấy thiếp ra làm đối tượng thí nghiệm.
- Trong hoàng gia, thiếp không thông minh nhất, cũng không phải ngốc,
thiếp thừa nhận Thừa Càn, Thanh Tước, Tiểu Khác thông minh hơn thiếp,
nhưng đám đệ muội khác thì không hơn được thiếp, nếu gả Tiểu Vũ cho
chúng, không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, nên thiếp nói phu quân gả Tiểu Vũ cho Tiểu Kiệt là nhân duyên tốt.
***
Kiệt mất khi 7x, Vũ sống tới 8x, khổ cho Kiệt.