Lý Thái cười với Vân Diệp:
- Giờ thì hay rồi, diễn kịch tới mất luôn mạng, tẩu tẩu oán khí lớn quá, không biết Thượng Quan Nghi ứng phó thế nào.
- Không chết được, tẩu tẩu ngươi là người thông minh, đại náo một hồi
thì được, nhưng giết người thì nàng không làm, có điều e đám người kia
bị nàng treo vài ngày. Thế cũng tốt, không trấn áp, ai biết sau này còn
tin đồn gì, Vân gia thà bị người ta cho là ác bá, còn hơn bị người ta
coi là hèn nhát. Không hiểu Thượng Quan Nghi nghĩ cái gì, nếu là học
sinh thư viện hoặc bách tính viết, tẩu tẩu ngươi không vui cũng chẳng để trong lòng.
Vân Diệp trầm ngâm nói:
- Một khi thứ này xuất phát từ tay quan viên thì không đơn giản, nghe
nói còn mang đi mời bệ hạ và nương nương xem, chứng tỏ có mục đích, nói
không chừng người ta đang đợi tẩu tẩu ngươi làm thế, để làm chuyện lớn
lên.
- Cho nên ta rất tò mò, xem bọn chúng muốn làm chuyện lớn tới mức nào.
Lý Thái vỗ đầu:
- Ta và đại ca ta đều thành hạng háo sắc, ngươi thật thông minh, muốn
sửa thành ác bá, chủ ý này không tệ. Đám đệ đệ ta đúng không hiểu cái
gì, nghĩ rằng một kịch bản, vài bài thơ là lật nhào được đại ca ta sao?
- Đại ca ta vốn đang định đợi bọn chúng làm lớn chuyện để vơ hết một mẻ, ngươi xen vào, nói không chừng có vài kẻ rút lui.
- Ngươi cũng muốn đả kích quyền phát ngôn của bách tính à?
Hi Mạt Đế Á nổi giận nhìn Lý Thái trừng trừng:
- Đây là ân oán cá nhân, sao liên quan tới bách tính, nhiều chuyện nàng không hiểu, đừng nói lung tung.
- Nhưng họ diễn kịch.
- Cũng là kẻ bị lợi dụng, ví như con dao trong tay hung thủ.
Hi Mạt Đế Á không nói nữa, nhưng phẫn nộ không sao che dấu được, ở cố
hương nàng, học thuyết của nàng bị người ta định vị là dị đoan, nàng
thậm chí chuẩn bị đánh nhau với sư tử rồi, được tín đồ đưa tới vùng đất
xa lạ này. Được tiếp nhận, được tôn kính, nàng coi đây là quê hương học
thuật của mình, nên nàng không cho phép nó có tỳ vết nào.
Lý Thái không đành lòng nắm lấy tay Hi Mạt Đế Á:
- Ta chỉ muốn nàng thấy mặt sáng của thế giới này, không muốn nàng nhìn
thấy sự u ám của nó, yên tâm nghiên cứu học vấn của nàng đi, đừng đau
lòng.
Nhìn Hi Mạt Đế Á nép vào lòng Lý Thái, Vân Diệp hết cách với đôi gian
phu dâm phụ này. Sân khấu đã khóc gào náo loạn, gia tướng Vân gia ngang
ngược kéo bảy tám người đi, Lão Tiền Lão Triệu lỗ mũi hếch lên trời, căn bản không thèm để ý tới một tên trung niên béo.
Nói ra buồn cười, nhà hát chưa đi hết, nhưng không ai tới giúp, còn đi nhanh hơn.
Lão Tiền mấy năm qua sớm trở nên xấu xa rồi, chắp tay với tên béo:
- Ngươi nhìn thấy rồi đấy, những người này được Vân gia mua, ngươi không trả nổi giá cao, không trách được lão bảo tử, còn Vân gia mua về làm hạ nhân hay treo cổ là chuyện của Vân gia, chết vài ca cơ, Vân gia gánh
nổi.
- Lão phu nhớ Vân gia ngươi năm xưa vì một ca cơ mà nổi giận lật nhào
hào tộc, vì sao giờ tới Vân gia hại người đáng thương? Đó là vì sao?
Lão Tiền mặc tên béo quát tháo, vẫn cười hăng hắc:
- Chủ nhân ta năm xưa làm thế vì không muốn trên đời không có công lý,
hiện giờ nhà ta cần một cái công lý, chỉ cần có công lý trong tay, làm
gì chẳng được.
- Những ca cơ này đang hát, kể chuyện mà thôi.
- Biến lão gia nhà ta thành tên béo mặt rỗ, thể diện của Vân gia ta bị
các ngươi làm mất hết, không cho bọn ta đòi lại công lý sao? Biết ngài
là quan, ta trả lời ngài vài câu, ngài có thể tiếp tục kiếm ca cơ diễn
kịch, ta lại tới mua, chẳng sao, tiền thôi mà.
Lão Tiền nói xong dẫn gia tướng nghênh ngang bỏ đi, để lại tên béo run rẩy rống lên:
- Lão phu muốn đàn hặc Vân Diệp.
Vân Diệp về nhà liền thấy một cảnh tráng lệ, sân treo đầy nam nữ, Lão
Tiền mua rất triệt để, nhạc sư cũng không tha, gần hai mươi người bị lụa xuyên qua nách treo lên giá gỗ, y phục diễn kịch cũng chưa cởi, sợ tới
mức không nói được gì, chỉ biết khóc.
Vân Diệp xem một lượt, cười nói:
- Đừng sợ, không giết ai đâu, phu nhân ta thích xem các ngươi bị treo
lên, mỗi ngày chỉ treo một canh giờ, đợi nàng nguôi giân sẽ trả thân khế cho các ngươi, thả các ngươi tự do. Chịu đựng vài ngày đổi lấy tự do
cũng không có gì không tốt, coi như kỳ duyên lớn.
Vân Diệp chưa đi đã nghe một nữ tử rụt rè hỏi:
- Hầu gia nói thật không?
- Vân gia làm việc hơi bá đạo một chút, nhưng nói là giữ lời. Lấy các
ngươi ra để làm gương, khiến kẻ khác ngậm miệng thôi, không định làm gì
các ngươi hết.
Ngày hôm sau đại triều hội, Vân Diệp còn chưa tiến cung đã bị Trường Tôn Xung ngăn lại:
- Ngươi chọc vào tổ ong rồi, hiện toàn bộ đang chửi mắng ngươi tàn bạo bất nhân, hôm qua ngươi chưa hạ sát thủ chứ?
- Hạ sát thủ cái gì? Lão bà ta thích nhìn ca cơ bị treo, mua về treo không được à? Ai lắm mồm thế?
Vân Diệp hỏi lại.
- Chưa giết là tốt, chỉ cần người còn sống thì thế nào cũng nói được, hôm nay lên triều ngươi nhịn một chút.
Trường Tôn Xung thở phào, khuyên can Vân Diệp:
- Thôi đi, cha ngươi làm tên ta thối hoắc, giờ bảo ta nhịn, ta nhịn được à?
Nhìn Vân Diệp lẩm bẩm đi vào cung Vạn Dân, Trường Tôn Xung hơi xấu hổ, nhất thời không biết nói sao.
Vân Diệp đứng vào hàng mặt lầm lì không thèm để ý tới ai, người bên cạnh tránh xa, ai cũng biết vị này gần đây tính khí không tốt, hôm qua treo
ca cơ cả đêm, không biết giờ còn sống không?
Thượng Quan Nghi đùng đùng nổi giận đi tới trước mặt Vân Diệp, còn chưa lên tiếng đã bị Vân Diệp lạnh lùng nói:
- Đây là vị trí quan tam phẩm, ngươi là quan ngũ phẩm tới đây làm gì, vô lễ, còn không mau lui lại.
Thượng Quan Nghi cứng họng không nói được gì, định cãi thì thấy hoạn
quan và cung nga đi ra, hoàng đế cũng từ sau bình phòng đi tới chỗ ngồi, đành lui về vị trí của mình.
Lý Nhị vừa ngồi xuống liền nói:
- Phòng ngày ngừa đêm khó phòng gia tặc, Lâm Hoài, Tứ Châu, Hu Dị xảy ra chuyện rồi, dưới càn khôn lồng lộng ở nơi giàu có mà quan viên làm dân
chúng sống không nổi, giờ hay lắm, bách tính bị ép lên núi làm cường
đạo, coi quan gia như kẻ thù. Các khanh, nghĩ cách đi, thái bình thịnh
thế mà làm phản suốt thế này, trẫm đau lòng lắm.
- Tháng trước lão binh thoái dịch tụ tập tạo phản, Trương Kiệm xách ba
cái đầu người tới gặp trẫm, nói là đã dẹp được loạn, nhưng hắn cũng yêu
cầu trẫm cho câu trả lời, vì sao lão binh không có tiền lương, vì sao
lão binh xuất chinh, thê tử bị gian nhục?
- Trẫm không trả lời được, tiền lương hộ bộ phát xuống rồi, vì sao không thấy đâu? Sau đó phái người đi xem rốt cuộc là sao, hôm qua có kết quả, ha ha, quan viên địa phương của trẫm sống thật đặc sắc, đêm đêm ăn chơi nhảy múa, sống tiêu dao vô cùng.
- Hết tiền lương thì trừ tiền lương của lão binh, chán ca cơ thì tìm phụ nữ nhà lành, trẫm là hoàng đế còn chẳng dám làm thế, bọn chúng lại làm, hình bộ, đại lý tự phải chẳng nên cho trẫm câu trả lời?
Hoàng đế điểm danh, đại lão hai cơ cấu quỳ xuống đất, ai chẳng biết hoàng đế nói càng ôn hòa, lựa giận càng lớn.
- Hôm nay là đại triều hội, là ngày quần thần gặp mặt, trẫm vốn không
muốn nói lời khó nghe, nhưng không nói không được. Trước kia các ngươi
nói võ tướng kiêu căng, quan văn mới tốt đẹp, giờ xem ra trong số các
ngươi cũng có hạng vô sỉ. Lễ bộ, lại bộ, hình bộ cùng Đại lý tự nên chú ý tới quan văn, đừng suốt ngày nhìn chằm chằm võ tướng.
- Hôm nay trẫm nói thẳng, pháp luật không chỉ hữu dụng với võ tướng, với quan văn cũng hữu hiệu, tới lúc phải chỉnh đốn rồi.
Triều đường liền nổi lên sóng gió, Lý Nhị rốt cuộc vẫn là Lý Nhị, khi
cầu trường sinh không được, lập tức bình tĩnh chuyển ánh mắt vào hiện
thực, quay về vị trí hoàng đế