Chuyện lớn có thể che lấp
việc nhỏ, ví như chuyện phát sinh ở Vân gia là chuyện nhỏ, lại bộ của
Thượng Quan Nghi lần này biến thành trung tâm bão tố, thanh trừng là khó tránh khỏi, dưới đại thế này, Thượng Quan Nghi chỉ đành ngoan ngoãn
ngậm miệng, nỗ lực để mình quên đi vận mệnh bi thảm của những cơ cơ kia.
Vân Diệp về tới binh bộ tất nhiên là phải ăn mừng một phen, chỉ cần
không phải chuyện quá hoang đường là đóng dấu ký tên, đám này quan chức
to nhất chỉ là tiểu quan không quá bát phẩm, chẳng có chuyện gì lớn hết.
Đại quân vừa xuất chinh về, khắp nơi cần an bài tướng sĩ có công, được
tiến cử không thể nói là người có công hết, nhưng phải có tám chín phần, trong quân không chỉ chú trọng quân công, mà còn chú trọng thể diện.
Lý Nhị ngồi trong thâm cung ngòi ngây ra rất lâu rồi đứng dậy đi dạo, kỳ thực ông ta không thích ở trong đại điện sáng chói này, đứng trước cung Vạn Dân nhìn xuống khắp Trường An, lúc này còn chưa tới giờ giới
nghiêm, đèn đuốc sáng choang, người đi lại nườm nượm, ông ta phản phất
nghe thấy tiếng đàn ca, ngửi thấy mùi hương phấn.
Lại nhìn nha môn lục bộ tối thui, không chính xác, ít nhất binh bộ đèn
đuốc khắp nơi, không ngừng có tiểu lại ôm văn thư qua lại giữa các
phòng.
Lý Nhị rất muốn biết Vân Diệp đang làm gì, nên cùng Đoàn Hồng lén xuất
cung, không cần rời hoàng thành, chỉ cần đi nửa tuần hương đã tới binh
bộ.
Đưa tay ngăn Đoàn Hồng, Lý Nhị lẻn vảo nha môn binh bộ, toàn bộ thủ vệ bị hạ lệnh ngậm miệng.
Quan lại bận rộn, Lý Nhị giống như lão nông thư thái nhìn con trâu già
nhà mình cày bừa, tới trước đại sảnh nghe thấy giọng Vân Diệp truyền ra.
- Hà Tây là nơi trọng yếu, tướng sĩ ở nơi này cần nhất là dũng mãnh, bọn họ phải phòng ngừa người Thổ Phồn và người Khương, chọn những nhân tài
từ trong những tướng sĩ này, ưu tiên là xem quân công, cùng quân công
thì ưu tiên người dũng mãnh ...
Lý Nhị vừa nghe vừa gật gù cách xử lý công việc của Vân Diệp, đang định
đi thì cửa đại sảnh mở ra, thư lại nhìn thấy Lý Nhị, chân mềm nhũn quỳ
xuống, văn thư trong tay rơi bừa ra đất.
Lý Nhị mỉm cười vỗ vai thư lại, đi vào đại sảnh, vốn định khen ngợi Vân
Diệp một phen, ai ngờ thấy y ngồi gác chân lên bàn, nhàn nhã uống trà
thì giận không để đâu cho hết.
- Ngươi ăn đòn ít quá hả?
Vân Diệp nghe thấy giọng Lý Nhị, lập tức thu chân lại, đứng lên thi lễ:
- Bệ hạ, đêm khuya sương lạnh, sao bệ hạ tới đây?
- Ra đi dạo, ài, ngươi đường đường binh bộ thượng thư, không biết quy củ một chút à? Suốt ngày phóng túng tùy tiện không tốt.
Lý Nhị vốn định tát Vân Diệp một cái, nhưng Vân Diệp đang vấn an mình, không sao tát được, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn.
- Không biết bệ hạ đã giết lão tăng kia chưa, lão ta chẳng phải nói mình có thể cải tử hoàn sinh mà.
- Ha ha, chém một đao là chết rồi, ngỗ tác giải phẫu thi thể lão phát
hiện không khác gì người bình thường, từ trong hành lý của lão tìm ra
rất nhiều dược hoàn màu sắc, dùng súc sinh thử độc phát hiện toàn là
kịch độc. Lần này trẫm tự chuốc nhục vào thân, quy củ hoàng gia bị trẫm hủy hết rồi, Thừa Càn vì thế mà mạo hiểm, lòng người thực sự không thể
đem thử.
- Nhớ kỹ, sau này nếu ngươi gặp tình hình giống trẫm, vạn lần đừng sắp
đặt thăm dò, giờ nghĩ lại, toàn thân trẫm ớn lạnh, nếu ngươi và Thanh
Tước không làm thế mà chọn cách xử lý khác, trẫm và hoàng hậu sẽ phải
làm sao? Như thế còn chẳng bằng không biết gì, nếu các ngươi có bản lĩnh lừa gạt được trẫm và hoàng hậu cả đời, không chắc không phải phúc của
chúng ta.
- Thật thật giả giả, giả giả thật thật biến ảo luân chuyển, có người hôm qua trung thành với ngươi là thực lòng, nhưng tới hôm nay hắn lại phản
bội ngươi, gần đây trẫm luôn nghĩ tới Hầu Quân Tập, hôm qua tới phủ thăm Thúc Bảo, chẳng còn sống được bao lâu nữa, người bối phận trước dần bỏ
đi, sớm muộn cũng có ngày trẫm sẽ già.
Mang ghế tới mời Lý Nhị ngồi xuống, Vân Diệp đột nhiên nói:
- Bệ hạ, nếu chán kinh sư rồi không bằng cùng thần đi nam hải câu cá,
chiếc Đại Đế vẫn ở Nam Hải, bệ hạ chỉ ngồi ở trong sông, sao không ra
biển thử? Chuyện ở kinh dù sao cũng thế rồi, bệ hạ làm việc ở đâu mà
chẳng phải làm việc.
- Bệ hạ lập nên giang sơn huy hoàng như thế, nếu không đi xem khắp nơi
thì tiếc quá, nay Đại Đường chẳng thiếu tiền cho bệ hạ đi tuần, Quảng
Châu hiện huy hoàng không kém Trường An, con đường tơ lụa bị hải vận
thay thế, thần cho rằng Trường An đi xuống là khó tránh khỏi, đây không
phải chuyện một chiếu thư lệnh phú hộ thiên hạ tới Trường An là cứu vãn
được ..
Lý Nhị kỳ thực nói rất khỏe, từng có ghi chép ông ta và Lý Tịnh nói
chuyện một ngày một đêm, hai người bàn luận về thời cuộc thiên hạ và cái nhìn về chiến tranh, sau đó có ( Lý Vệ công vấn đối) ra đời.
Còn ( Lam Điền hầu vấn đối) thì rất vô vị, hai người đối diện, lò đặt
một nồi cháo, cơ bản là Lam Điền hầu nổ văng miểng kể sự thần kỳ và rộng lớn của biển khơi, dùng ngôn ngữ mang tính kích động xúi hoàng thượng
tới Lĩnh Nam.
- Bệ hạ, người Trường An có thành kiến với Quảng Châu, luôn cho rằng đó
là vùng man hoang, kỳ thực từ thời Tần nơi đó đã là một thành phố lớn,
sau qua Lưỡng Hán, Lưỡng Tấn, cuối cùng Tiền Tùy xây Nam Hải thần miếu,
biến nó thành viên minh châu rực rỡ bên bờ biển.
- Hiện Phùng Áng đã già chẳng kéo nổi cung nữa, trấn thủ Quảng Châu đã
lực bất tòng tâm, một đại ấp phồn hoa như vậy, sao bệ hạ lại lơ là?
Lý Nhị cầm thìa nguấy cháo, nghe Vân Diệp nói xong, hỏi:
- Trước tiên ngươi nói thật với trẫm, mấy ngày trước đánh ngươi như vậy, ngươi còn hận trẫm không?
Vân Diệp ngớ ra, làm gì có kiểu hỏi thế, có điều y vẫn thành thực trả lời:
- Nếu nói không có là không tôn trọng bệ hạ, đánh nhẹ chịu đánh mạnh
chạy, đó là giới hạn cảu thần, nếu bệ hạ đánh mạnh thêm chút nữa, thần
nhất định chạy thật xa, không về nữa.
- Ví như chạy tới đảo xa? Dựa theo tính ngươi mà nói đây là lời thật
lòng. Nếu đã nói thật thì chúng ta tiếp tục chơi trò nói thật đi, trẫm
cũng không che giấu, có gì nói nấy. Nói tới đảo xa, ngươi định sao? Trên đảo đã có gần ba vạn người rồi, các huân quý đều biết. Chỉ giấu trẫm và hoàng hậu là sao?
Vân Diệp múc hai bát cháo, chia mỗi người một bát:
- Chuyện này có nguyên do, dưới hoàng quyền không có cha con, bệ hạ là
vua, Thừa Càn, thanh Tước, thần đều là thần tử, cho nên nhiều khi không
thể nói gì tới tỉnh cảm với bệ hạ. Trước phép tắc, chỉ có thể chọn né
tránh, thanh uy bệ hạ ngày càng lớn, thậm chí dũng khí phản kháng cũng
không có, chỉ nghĩ bỏ chạy.
- Mới đầu chọn đạo xa là vì an bài nhà Hầu Quân Tập, nhưng về sau khi bệ hạ ra sức đem quyền lợi tập trung vào TW, ai nấy đều cảm thấy nguy
nghập, đảo xa liền trở nên quý giá, có lẽ đó là nơi nương thân cuối cùng của bọn thần.
Lý Nhị cười khổ:
- Chẳng thể nào có cách vẹn toàn, cứ tiếp tục thế này trẫm thực sự thành cô gia quả nhân rồi. Thừa Càn, Thanh Tước, các ngươi chạy hết, định bỏ
trẫm và hoàng hậu ở lại hoàng cung? Ác lắm.
- Ngươi lật hết sử sách xem, có vị đế vương nào sau thành công không tàn sát công thần, chỉ có trẫm! Hầu Quân Tập tự chuốc lấy cái chết không ai cứu nổi, trừ ông ta, trẫm có giết vị trọng thần nào không?
- Thứ khốn kiếp như Lưu Hoằng Cơ có thể nói là người không có tích sự gì với quốc gia, trẫm không phải vẫn trả lại tước vị sao? Ngụy Trưng vô xố lần chống đối trẫm, thậm chí riêng tư thao túng ( khởi cư chú), trẫm
vẫn trả tước vị cho ông ta đấy thôi, tuy ông ta chẳng sống được mấy
ngày, nhưng là do ông ta chết bệnh, liên quan gì tới trẫm?
- Dốc lòng dốc gan ra như thế mà không không khiến lũ lang sói các ngươi cảm động, có gan cầm đao đại chiến với trẫm một trận, chạy tới chân
trời góc biển có không phải là bản lĩnh. Chân trời góc biển có xa tới
mấy vẫn là đất đai của trẫm, thiên hạ này nơi nào không phải của vua.