Đường Chuyên

Chương 42: Q.10 - Chương 42: Liều mạng (3)




Lão ta làm sao biết khi cơ quan chưa khởi động thì đại môn tối đa làm người ta lạc lối, đi vào từ bên trái thì đi ra từ bên phải, nhưng chỉ cần mở cơ quan, thì nó thành cỗ máy giết người, đại môn chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, bên trong không thể nào mở được. Lý Thái cho rằng, đã vào mê trận là phải dũng cảm tiến tới đến khi tìm được đường ra, nếu không chết ở trong đó cho xong, kẻ đi ra toàn là phế vật, chết cho đỡ phí lương thực.

Đinh Ngạn Bình lấy từ sau lưng ra một thanh đoản mâu nữa, dùng hai thanh làm gậy, người vọt lên, mũi mâu đâm lên gạch di chuyển nhanh về phía trước, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đi qua thông đạo này, lão ta tin thuật cơ quan chỉ là thứ làm mê hoặc người ta, không phải thủ đoạn cao minh, mấy chục năm qua không phải lão chưa gặp, chẳng phải đều vượt qua cả đấy sao?

Mới đi được ba bước, lão phải bỏ suy nghĩ này, vì lỗ nhỏ hai bên tường không ngừng bắn tên ra, bất kể thân thủ lão xuất sắc ra sao, chân vẫn trúng một tên, mũi tên rất ngắn, nhưng trên đầy móc ngược, muốn rút ra sẽ phải rút cả thịt. Không thẹn là nhân vật thấy nhiều hiểu rộng, vỗ đuôi mũi tên một cái, tên bay ra từ phía bên kia, nhịn đau rống lên:

- Vân Diệp, lão phu nhất định băm vằm ngươi thành muôn mảnh.

- Lão vương bát, có bản lĩnh thì tới đây, xem gia gia có sợ ngươi không?

Giọng Vân Diệp từ xa truyền lại:

Đình Ngạn Bình cuồng nộ đột nhiên cũng bò ra đất, học Vân Diệp trườn tới, khi sắp tới khúc cua thì đột nhiên đằng sau có tiếng rầm, cả người bị một cái cọc thúc lên, trúng đòn nặng, Đinh Ngạn Bình miệng hộc máu, lão ta tin chắc mình không chạm vào cơ quan, vì sao bị tấn công, quay đầu lại tức thì mắt muốt rách toạc, là tên hòa thượng thối tha mở đại môn chạm vào cơ quan.

Hòa thượng khổng lồ cười nhe răng đẩy đại môn thư viện, cái đầu bóng tới phát sáng, bước qua đại môn, thấy Đinh Ngạn Bình bị cột gỗ thúc vào, liền cười hô hố.

Thú vị, thú vị, một cao thủ lại học cách bò của chó, còn bị cọc gỗ đâm vào như con tôm, đây là kỳ cảnh hiếm có. Đinh Ngạn Bình cười gằn, kệ tên hòa thượng, bò từ cột xuốt, tiếp tục bò về phía trước, lão biết kẻ cười mình chẳng cười được lâu.

Cầu Nhiệm Khách cười một lúc cũng chán, nhưng hai chân đóng đinh ở mặt đất không nhúc nhích, lúc này mà ông ta không nhìn ra thông đạo có điều khác thường thì phí bao năm tung hoành thiên hạ.

Lấy trong lòng một đĩnh bạc, ném mạnh xuống đất, may, không có động tĩnh gì, thu lại đĩnh bạc bắn lên, bước ngay vào chỗ ném đĩnh bạc, Đinh Ngạn Bình thấy hòa thượng dò đường, bất giác mặt đỏ bừng, cũng đứng dậy dùng phi hoàng thạch dò đường.

Khi lão tới chỗ rẽ, một chiếc phi hoàng thạch từ dưới sườn kín đáo bay ra, hướng về cái đầu trọc của Cầu Nhiệm Khách. Cầu Nhiệm Khách vừa cất bước liền nghe thấy tiếng gió rít, rút đao chắn trước mặt, phi hoàng thạch chạm vào đao, tức thì vỡ nát.

Cảm thấy chân mềm đi, biết ngay chuyện chẳng lành, đại đao chém ngay xuống dưới, sau một tiếng sắt thép va chạm chói tai, Cầu Nhiệm Khách toát mồ hôi lạnh, viên gạch dưới chân xoay ngược, mũi thương sát bị đứt đôi, mũi thương rơi xuống đất, nếu mình không phản ứng nhanh đã thành thịt xiên rồi.

Nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa, Cầu Nhiệm Khách vội dán sát lưng vào tường, sợ dẫm vào vết xe đổ của lão già kia, nổi giận nhìn kẻ sắp qua cửa.

Hạ Thiên Thương đuổi một hồi mới tới ngoài đại môn thư viện, hắn biết đại môn thư viện có điều cổ quái, sớm thành truyền kỳ như đầm rồng hang hổ, nghĩ rất lâu mới đẩy cửa, vừa đi qua thì thấy một tảng đá lớn rơi xuống, hơn nữa rơi đúng chỗ hòa thượng kia, hét lên:

- Hòa thượng cẩn thận trên đầu.

Cầu Nhiệm Khách tức tốc lùi lại đằng sau, một khối đá lớn rơi sầm xuống, cách ông ta chưa tới một xích, nhìn cảnh này Cầu Nhiệm Khách sinh ý rút lui, nhưng hai cánh cửa lớn chầm chậm khép lại, đành tiến về phía trước, trước khi đi không quên nhắc:

- Huynh đệ, men thao chỗ có chấm trắng mà đi, nơi này cực kỳ cổ quái, sai một bước là khó giữ mạng.

Hạ Thiên Thương tất nhiên nghe theo, hai người phí rất nhiều công sức mới tớ được chỗ rẽ, thấy ngay Đinh Ngạn Bình chui ra chui vào như chuột, xem ra bị hành hạ một lúc rồi.

Thấy kẻ thù Cầu Nhiệm Khác lập tức múa đao xông tới, Hạ Thiên Thương cũng không nén được giận, cú đá lúc nãy vẫn làm hắn tức tối.

Định Ngạn Bình không chiến đấu, lão ta bị thương một chân, dây dưa với hai người này không ích lợi gì, men theo một lối rẽ chạy đi, chớp mắt đã biến mất.

Lúc này nhờ am hiểu tình hình Vân Diệp đã thuận lợi tới trước tường chắn mà không có một vết thương, chỉ loáng cái đã phá giải mật mã, chui ngay qua, sau đó đóng cửa lại, lúc này mới ngồi bịch xuống đất. Cây sau tường chắn mấy năm qua đã lớn lên rất nhiều, mặc dù cuối thu, gió lạnh mang đi lá cây, nhưng vẫn đứng thẳng tắp ở đó, không có cành cây, những thân cây to dựa sát vào nhau, thành bức tường cây chắc chắn.

Một số con kiến rất to bận rộn vác lá cây xếp đội mang về tổ, thậm chí mấy con còn kéo cả một con chuột đi, hiếm có cơ hội ra ngoài, kiến vội tích trữ lương thực.

Đám kiến đỏ cực to đó khi đi qua chân Vân Diệp đều đi đường vòng, không có hứng thú nào với y, sự xuất hiện của Vân Diệp không làm loạn cuộc sống bình thường của chúng, nhìn đám kiến kéo con chuột đi qua mình, lại nhìn thấy một con quạ bị kéo qua, cảnh này Vân Diệp quen rồi, đám kiến này rất khỏe, một trăm con kiến có thể nâng cả một con gà, khi Lý Thái cho kiến ăn, Vân Diệp thấy rất rõ.

Ngoài tường chắn có tiếng kim loại đập ầm ầm, âm thanh càng ngày càng lớn, không ngờ Đinh Ngạn Bình tìm được tới chỗ này, cái lão già thật đáng sợ, bao cạm bẫy không làm gì được lão, xem ra dùng đòn sát thủ thôi.

Trên tường có một cái cần gạt màu đỏ, bên cạnh có dòng chữ “Không được tùy tiện sử dụng”, lúc này không dùng còn đợi tới bao giờ, Vân Diệp gạt cần, tiếng động như sấm rền từ ngoài truyền vào, nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Đinh Ngạn Bình. Vân Diệp thở phào, kệ bên ngoài trời long đất lở, vội thay túi bột bên trên bằng vôi sống, còn sợ chưa đủ, cho thêm hai nắm nữa.

Đinh Ngạn Bình lúc này cảm thấy vô cùng mỏi mệt, dọc đường gặp vô số cạm bẫy làm lão khổ không kể siết, vết thương ở chân lại chảy máu, tóc bị lửa đốt quá nửa, chỉ còn ít ở sau lưng, nhộn nhạo trong lồng ngực làm lão ta muốn nôn ra, đó là dấu hiệu bị nội thương, nội tạng bị cột gỗ đánh trúng, đoán chừng đã lệch vị trí, y phục xé tan thành, chỉ có hai cây đoản mâu trong tay vẫn sáng loáng.

Bao năm chưa gặp địch thủ, hôm nay không ngờ lật thuyền trong mương, làm lão tràn ngập căm hận Vân diệp, vuốt mái tóc trắng còn lưa thưa, thở dài một tiếng, Diễm Nương trẻ trung, còn mình đã già, tuy nói bạch phát hồng nhan là câu chuyện đẹp, nhưng mỗi lần chải tóc cho Diễm Nương, nhìn một người đẹp như hoa, một da gà tóc hạc, lòng cảm thấy không thoải mái, Diễm Nương cứ nói không bận tâm, luôn khuyên mình, nói nàng thích người nhiều tuổi, dịu dàng, nhưng gương không lừa người.

Vì sao thời niên thiếu không gặp được nữ nhân tốt như thế? Đinh Ngạn Bình hận lắm, lấy dũng khí chuẩn bị phá bức tường trước mặt, tóm lấy Vân Diệp, sau khi có được ngọc bài sẽ băm xác y.

Lão ta chẳng thèm nhìn những ký hiệu kỳ quái trên tường, nhìn còn không hiểu thì phá giải thế nào, chỉ là một bức tường, phá ra là được.

Khi mũi mâu chạm vào tường liền biết phá tường là vọng tưởng, ngẩng đầu lên, tường cao ba trượng, may là tường có khe hở, lão luân phiên cắm thiết mâu vào tường, thế nào có lúc leo lên đỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.