Chỉ một chiêu Lưu Tiến Bảo đã bị đánh bay đi, cùng lúc đó trong ống tay áo
lão già thò ra một cây đoản mâu, mũi mâu đâm vào chùy xích, quả chùy to
như nắm đấm trẻ con bay ngược lại, đập lên và trái Lão Trang, sư thôn
thú ở vai tức thì vỡ thành mấy mảnh.
Đinh Ngạn Bình thấy Vân Diệp bỏ chạy, cười gằn co chân đuổi, những lão
binh còn lại liều mạng cản trước mặt, hầu gia nói giữ lão già này một
tuần trà, bọn họ không định giữ mạng nữa.
Đáng tiếc, đối diện với thực lực tuyệt đối, bọn họ ngăn cản giây lát
cũng không được, đoản mâu của Đinh Ngạn Bình đâm vài cái, máu tươi trên
người họ tuôn ra, lúc này Vân Diệp mới chạy được mười trượng.
Đinh Ngạn Bình lấy từ trong lòng ra một cục đá, đang định ném đi thì gió rít vang lên sau đầu, Đinh Ngạn Bình vội lách người sang, tiếng gió
sượt qua bên người, Đinh Ngạn Bình phẫn nộ quay đầu lại, chỉ thấy một
hòa thượng cao to vác đại đao chém mình.
Đao to lực mạnh, Đinh Ngạn Bình không dám chống đỡ, đành lui về, nhưng
thấy hòa thượng kia như nổi điên chém hết đao này tới đao khác, tựa hồ
không chết không thôi.
- Lão khốn, trên đường nhiều người như thế, ngươi kéo ai không kéo, lại
kéo hai sư huynh của lão tử làm ma thế mạng, giờ chết đi cho lão tử.
Cầu Nhiệm Khách hôm nay tới Vân gia là để tính xổ Vân Diệp, ông ta không biết đường, lại không thể để Lý Tịnh biết, nên tới miếu tìm hai sư
huynh đưa mình đi, ông ta có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi Vân Diệp, không ngờ vừa tới Vân gia, hai sư huynh đã bị người ta lấy làm lá chắn, làm
Cầu Nhiệm Khách tâm cao khí ngạo làm sao nuốt trôi được.
Lão Trang thấy hầu gia đã chạy xa, phun máu cười lớn, mấy lão binh cũng thở phào, bắt đầu nghĩ cách cầm máu.
Đinh Ngạn Bình cực kỳ tức tối, đâm liền mấy mâu đánh lui Cầu Nhiệm
Khách, ngửa cổ lên trời hú vang, nghiêng tai lắng nghe không thấy hồi
âm, càng nóng lòng, bỏ Cầu Nhiệm Khách, dọc theo đường lớn đuổi theo.
Vượng Tài chở Vân Diệp chạy như bay, đây là lần đầu tiên nó dốc toàn lực chạy, Vân Diệp chỉ thấy gió ù ù bên tai, cây trồng thành hàng hai bên
đường lui về đằng sau, cuối cùng có chút cảm giác cưỡi mô tô đời sau.
Qua chỗ rẽ, Vân Diệp không cần biết cứ bắn một mũi tiễn trước, chỉ thấy
một bóng người lách ra sau cây, không biết vì sao trên mặt đất có mấy cỗ thi thể chảy máu.
Hiện chẳng kịp để ý nữa, chạy vào mê trận của thư viện mới là khẩn cấp,
nếu không mạng nhỏ khó giữ, chỉ trong mê trận mình mới giết được Đinh
Ngạn Bình.
Khi Vân Diệp phóng qua như cơn gió, người sau cây mới đi ra, lẩm bẩm:
- Sao hôm nay ai cũng muốn giết mình?
Là bộ đầu, Hạ Thiên Thương đương nhiên phải làm rõ những kẻ muốn giết
mình là ai, ngồi ở dưới đất kiểm tra thi thể, tiền đồng bạc vụn bị hắn
cho vào lòng không chút khách khí, bách tính thương cổ Đại Đường ra
ngoài phải có quá sở ( một loại giấy thông hành), nếu không xử như lưu
dân, lạ là những thi thể này không có quá sở, y phục càng lạ, không
giống người trung nguyên, hơi giống ngư dân.
Đang suy nghĩ thân phận của những kẻ này, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vừa đứng lên thì thấy một lão hán tóc bạc phơ đứng trước mắt.
- Những người này do ngươi giết?
Lão hán rất ngông nghênh hỏi, không thèm để ý tới trang phục bộ khoái của mình, định trả lời thì một mũi đoản mâu đâm vào ngực.
Phật còn biết giận, huống hồ là nhân vật tự ngạo như Hạ Thương Thiên,
hôm nay không ngừng bị tập kích, lửa giận bốc cao vạn trượng, hiện giờ
ngay một lão già cũng dám vô lý với mình, là phỉ tặc, phải bắt về quy
án, điều tra thêm xem có án nào khác không, nói không chừng có thể kết
thúc vài vụ án dở dang.
Động thủ mới biết lão già này quả nhiên dũng mãnh, đoản mâu dùng tới mức xuất thần nhập hóa, có thể tấn công mình từ đủ mọi phương hương, vừa
nhảy lên phát hiện đoản mâu đâm vào lòng bàn chân, đại kinh, vặn mình
trên không, vừa miễn cưỡng tránh được một mâu thì trúng ngay một cước,
lưng va vào cây, đau thấu xương.
Đinh Ngạn Bình thấy Vân Diệp đã sắp chạy tới thư viện, quay đầu lại nói:
- Hôm nay lão phu có chuyện gấp, không rảnh lấy mạng ngươi, ngày khác sẽ giết ngươi tế gia phó của lão phu.
Nói rồi vội vàng đuổi theo Vân Diệp.
Hạ Thiên Thương xoa vai, lòng thầm thất kinh, một thân võ nghệ của mình
cũng vào hàng cao thủ rồi, không ngờ hôm nay lại gặp một nhân vật như
thế, đánh chưa nổi mười hiệp, lão già này là ai.
Mới kéo thi thể sang bên đường thì bên tai có tiếng bước chân rầm rầm,
một tráng hán vác đại đao nặng hơn trăm cân từ chân núi chạy tới, thấy
Hạ Thiên Thương đang di chuyển thi thể, giơ ngón tay cái lên khen:
- Hảo hán, ăn cướp thì phải như thế, một chọi tám còn giết được toàn bộ, đúng là hảo thủ làm ăn không vốn.
Nói xong tiếp tục đuổi theo Đinh Ngạn Bình.
Hạ Thiên Thương nổi giận, đám người gì thế này, trước đó một tên kỵ sĩ
chưa biết gì đã lấy nỏ bắn mình, nếu chẳng phải thân thủ mình không tệ
thì bị bắn chết rồi, lão già đằng sau dù gì cũng nói những kẻ kia là phó dịch của lão, vậy lão là tên thủ lĩnh phỉ tặc. Tiếp đó tên hòa thượng
cao to kia vừa nhìn là biết không phải là người tốt, cái gì mà làm ăn
không vốn còn khen ngợi, nhất định là đại tặc tội ác chồng chất. Những
kẻ này thân thủ đều ghê gớm, nói không chừng huyết án ở Ngọc Sơn là do
bọn chúng, nghĩ tới đó bỏ chỗ thi thể, đuổi theo tên hòa thượng chạy tới thư viện.
Do trong kỳ đại lễ nghi, thư viện vẫn đang cho nghỉ, thi thoảng có một
vài tên quý tộc rảnh rang tới đồ thư quán của thư viện mượn vài cuốn
sách về tiêu khiển, nay đại môn thư viện vắng tanh, chỉ có thủ vệ buồn
tẻ dựa vào tường ngủ gật.
Nghe tiếng vó ngựa gấp gáp, mở mắt ra thấy Vượng Tài thở phì phò trước
mắt, hầu gia toàn thân giáp trụ, lưng vác nỏ, không biết vì sao.
- Đừng hỏi, mau khởi động toàn bộ cơ quan của mê trận, có phiền toái
lớn, mau lên, mở cơ quan xong mang Vượng Tài chạy thật xa, đừng thò mặt
ra.
Vân Diệp chưa đợi hộ vệ kịp phản ứng đã ra một loạt mệnh lệnh, bản thân
chạy tới đại môn thư viện, trước khi đi vào quay đầu lại nhìn, không ngờ Đinh Ngạn Bình cách mình chưa tới một dặm, từ Vân gia tới thư viện tới
mười dặm, lão này chạy không kém ngựa là bao.
Đi qua cửa liền nghe thấy tiếng cơ quan kêu răng rắc, mê trận đã khởi
động rồi, không thể tùy diện dẫm lên mặt đất, ngươi cấp cho cơ quan bao
nhiêu lực, cơ quan sẽ phát động cạm bẫy tương ứng, đó là điều Công Thâu
Mộc đắc ý nhất, không cần ngoại lực cũng khiến mê trận tự vận chuyển.
Vân Diệp không có bản lĩnh khiến lực chia đều hai chân mình, đành nằm
xuống bò tới như con giun, diện tích chịu lực nhiều, sẽ bình ổn hơn, bất kể thế nào mình cũng phải bỏ qua con đường này trước khi Đinh Ngạn Bình tới.
Mắt thấy sắp tới chỗ rẽ rồi, Vân Diệp mừng húm, bò nhanh hơn, nhưng nghe sau lưng đại môn bị xô rầm một cái, Đinh Ngạn Bình nhìn thấy Vân Diệp
bò trên mặt đất, cười điên cuồng đuổi tới.
Vừa bước một bước, liền cảm thấy gạch dưới chân hơi hạ xuống, lòng thất
kinh vội nhảy vọt lên, mỗi mũi nhọn lặng lẽ từ dưới lòng bàn chân nhô
ra, chỉ chậm một chút sẽ bị mũi nhọn đâm thủng chân.
Tới giờ lão mới hiểu vì sao Vân Diệp lại chạy tới thư viện, vì sao phải
bò trên mặt đất, nhìn thấy Vân Diệp rẽ một cái biên mất ở khúc cua, cổ
tay rung lên, một chiếc phi hoàng thạch bay ra đâm vào vách tường, bật
ra, nghe keng một tiếng, còn kèm tiếng kêu của Vân Diệp, đánh trúng khải giáp rồi, Đinh Ngạn Bình bực tức định quay lại, nhưng phát hiện đại môn thư viện đã đóng lại từ lúc nào, đẩy thế nào cũng không mở được.