Vân Diệp thấy vô vàn bi kịch nhân gian rồi, gật gù, trên đời này có hai
loại người ngu xuẩn nhất, một là ông già yêu tiểu cô nương, hai là bà
lão yêu tiểu tử, trước mặt hai loại tình cảm này, bất kể ông già bà lão
kia có trí tuệ tới đâu, yêu rồi đều không thể nói lý được, mặc cho bọn
họ sai bảo.
Đinh Ngạn Bình tẩu hỏa nhập ma rồi, vốn tưởng lão ta nhận tiền của ai
tới kinh thành gây sóng gió, té ra là lo mình nhiều tuổi, không ở bên
tiểu kiều thê được bao lâu nữa, cho nên một lòng muốn trường sinh bất
lão, ngẫu nhiên nghe thấy Bạch Ngọc Kinh, nên nhào bổ tới như tên điên,
chỉ là ai truyền đi tin này?
Vô Thiệt nói không sai, giờ dù có đem ngọc bội cho lão thì lão cũng
không tin, với lão sự dụ hoặc của trường sinh bất tử lớn như thế, phải
lấy tính mạng cả nhà mình ra uy hiếp thì mình mới đem bảo bối ra, còn
treo trên cửa là trò cười, lừa thằng ngốc nào chứ?
Lão ta muốn Đơn Ưng trộm cho lão, trong đầu ắt tính tới quá trình gian
nan trong đó, nói không chừng Đơn Ưng sẽ mất mạng. Nhưng nghe Đơn Ưng
nói, nếu sư phụ muốn hắn đi xin là được, nghe câu này Đinh Ngạn Bình lập tức cho rằng Đơn Ưng đã phản bội, đồng mưu với mình hại lão, nên lão
già tàn độc này hạ sát thủ, Đơn Ưng thiếu chút nữa mất mạng, nếu hiện
giờ lão ta nhìn thấy Đơn Ưng khóc, sẽ biết nghi oan cho hắn thế nào.
Thời gian này rắc rối kéo đến liên tục, Cầu Nhiệm Khách, Hạ Thiên
Thương, lại thêm Đinh Ngạn Bình, đám khốn kiếp đều nhắm vào mình, khốn
kiếp thật, sống trên đời này quả nhiên làm người ta yêu quý không bằng
để người ta khiếp sợ, muốn sống yên thì khiến càng nhiều kẻ sợ mình càng tốt mới được.
Có điều giờ không phải lúc nghĩ chuyện này nữa, trong nhà không còn an
toàn, Lý Hoài Nhân nói Cầu Nhiệm Khách đã tìm hắn rồi, Trường Tôn Xung
nói Hạ Thiên Thương có lệnh tiễn của hoàng đế, hiện Đinh Ngạn Bình tới
kiếm chuyện, hay lắm, mẫu thuẫn rồi sẽ tới lúc bùng phát, không tin
không có cách giải quyết, tới cả đi Vân Diệp này sợ gì ai chứ?
Nổi giận, Vân Diệp đấu chí bừng bừng.
Nhưng nghĩ tới già trẻ trong nhà là chân Vân Diệp mềm nhũn ra, không
được, cả nhà ở trong hoàng cung sẽ tốt hơn, không biết Lý Nhị có đồng ý
không, cùng lắm tới chỗ thái tử, đợi mình giải quyết vấn đề xong đón về.
Một kẻ thảo mãng mà muốn khống chế một hầu tước, thực là quá nực cười,
nhưng Vân Diệp nhìn thấy phó dịch thống khổ rên rỉ trên mặt đất liền
không cười nổi nữa, gia chủ Vân gia có thể đi, nhưng không thể ngăn cản
lão ta nấp trong chỗ tối hại phó dịch, lão nãi nãi không định đi, đây là nhà của bà, còn chưa tới một tên dã nhân chi phối hành vi của mình.
Phó nhân đơn thuần bị một cục đá đả thương, không trúng độc, thủ đoạn đê tiện của Đinh Ngạn Bình thành công khơi lên lửa giận của Vân Diệp, tới
thế giới này bao năm, đã gặp một số nhân vật lợi hại, bằng vào cái gì
một lão già khốn kiếp sắp chết dám tùy tiện uy hiếp ta.
Mang găng tay da hươu vào, lấy trong ngăn ngầm ở thu phòng ra một cái
bình nhỏ, trong bình có lớp bột mỏng, bị nhuyễn mộc bịt kín, y vất vả
rút nút ra, lấy ngón tay chấm ít phấn bôi lây giày của mình, xác định số lượng đủ rồi, cất bình đi, mặc khải giáp vào, chuẩn bị ra ngoài.
Tân Nguyệt rất sợ hãi, nàng nghe nói có một kẻ thù rất mạnh tới nhà, ôm
lấy hông Vân Diệp không cho đi, cả nhà cứ ở đây, xem kẻ thù làm được gì.
Chuyện liên quan tới Bạch Ngọc Kinh, Vân Diệp không thể nào nói rõ cho
họ, Lý Nhị cũng có vài lần làm như vô ý nhắc tới Bạch Ngọc Kinh, thấy
Vân Diệp không muốn nói tới chủ đề này liền không truy hỏi nữa. Chuyện
này hiện giờ trở nên vô cùng quỷ dị, mình vô tình dùng một câu thơ của
Lý Bạch, ai mà ngờ thực tế lại có nơi kỳ quái như thế, rất nhiều người
mang trí tuệ lớn vì tìm nơi này mà chết không chỗ chôn.
Một khi Lý Nhị biết chân tướng chuyện này, như vậy toàn dân đi tìm Bạch
Ngọc Kinh sẽ mở màn, năm xưa Từ Phúc mang theo ba nghìn đồng nam đồng nữ đi Phù Tang, chẳng lẽ mình phải đi tới Châu Mỹ? Không được, Vân Diệp
không định làm một người khai phá, tổ tiên di dân Châu Mỹ chẳng còn mấy
người sống, mình chỉ muốn sống khoái lạc ở Quan Trung tới khi chết già.
Vô Thiệt phải chiếu cố già trẻ cả nhà, tránh bị lão tặc lợi dụng, bỏ lại Tân Nguyệt khóc lóc sụt xùi, Na Mộ Nhật mắt lóe sáng, đeo vật cát tường lên cổ Vân Diệp, hán tử thảo nguyên chưa bao giờ biết sợ, trượng phu
của Na Mộ Nhật sao có thể là một kẻ nhát gan.
- Yên tâm, một tên Đinh Ngạn Bình chưa làm gì nổi ta, kẻ giết được ta còn chưa ra đời đâu.
Vân Diệp nhìn một vòng cả nhà, Đinh Ngạn Bình nếu như muốn ngọc bài như
vậy sẽ không thấy mặt một cái là giết mình ngay, chỉ cần không chết, thì tới lượt Đinh Ngạn Bình chết, Vân Diệp rất tự tin.
Đơn Ưng cười khổ nói với Vân Diệp:
- Ngàn vạn lần đừng tự đại, lão ta là nhân vật thành tinh, anh hùng
thiên hạ lão ta biết bảy tám phần, là hảo hán thực sự từ chiến đấu mà
ra, người coi thường lão đều chết cả rồi.
Vân Diệp cười ha hả chắp tay với cả nhà, sải bước ra ngoài, tuy đi rất
dũng mãnh, nhưng trong lòng hồi hộp vô cùng, khi đi qua phật đường, nhìn thấy Giác Viễn dựa vào cửa chắp tay nói:
- Vân hầu, bần tăng chúc ngài an toàn trở về, bần tăng sẽ cầu nguyện trước mặt Phật tổ, tăng phúc cho ngài.
- Giác Viễn, ta không tin Phật, thu lại suy nghĩ quái dị của ngươi đi,
lần này ta đi gặp Đinh Ngạn Bình, nếu như ta phải chết, ít nhất cũng là
đồng quy vu tận, kẻ nào muốn chơi ta, cuối cùng đều hối hận ba đời.
Lưu Tiến Bảo đã dắt Vượng Tài tới, toàn thân nó cũng bọc giáp, Vân Diệp ôm đầu Vượng Tài vò mấy cái, khẽ nói bên tai nó:
- Huynh đệ, mạng hai chúng ta hôm nay dựa vào ngươi chạy đủ nhanh không đấy.
Vượng Tài cào móng hí dài, tựa hồ đang trả lời. Vân Diệp quay đầu sang bảo Lão Trang, Lưu Tiến Bảo:
- Thay ta tranh thủ một tuần trà là được, để lão ta đuổi theo ta.
Đám người Lưu Tiến Bảo, Lão Trang khom người dạ ran, Vân Diệp không tin
Đinh Ngạn Bình chỉ có một mình, nếu như y ngốc nghếch thò đầu ra sẽ rơi
vào bẫy, lão già này đả thương phó dịch Vân gia, là ép Vân Diệp xuất
hiện.
Dám chặn cửa Vân gia, tức là lão già này không hề thiếu nhân thủ, một
người không thể đi tìm Bạch Ngọc Kinh. Thực ra cách đơn giản nhất là cầu viện Lý Thừa Càn, Vô Thiệt muốn phá cái vòng vây thưa thớt này thì
không thành vấn đề, chỉ cần đại quân bao vây, dù bao đầu sáu tay thì lão cũng phải bỏ chạy. Nhưng như thế Đinh Ngạn Bình sẽ nhắm vào người Vân
gia, không triệt để giải quyết lão ta, chuyện này không kết t húc.
Chở ngoài cửa vẫn tâp nập, các trang hộ không biết bên cạnh xảy ra
chuyện gì, thấy hầu gia mặc khải giáp, cho rằng muốn tới quân doanh, tự
động nhường đường.
Vân Diệp ngồi trên ngựa, tay vờn một cái ngọc bội, nhìn quanh nói:
- Đinh Thừa Ngạn, thứ ngươi muốn ở đây, có gan thì tới mà lấy.
- Tiểu tử, rất can đảm, nể mặt ngươi là một hán tử, giao ngọc bội ra, lão phu tha chết cho.
Ở ngay trước mặt Vân Diệp không xa, một lão già đội nóng đột nhiên lên tiếng.
Lão ta vừa lên tiếng, nỏ trong tay đám lão trang đồng loạt bắn tới, lão
già này tựa hồ chuẩn bị trước, kéo hai người bên đường chắn trước mặt,
chỉ nghe thấy tiếng phùn phụt, hai người ta bị bắn thành nhím. Thấy nỏ
bắt hụt, đám Lão Trang rút đao, hò hét xông tới, cùng lúc đó một cái
trùy xích cũng bay ra.
Vân Diệp không kịp nhìn chiến quả, vỗ mông Vượng Tài, nó lập tức lặng lẽ lao về phía trước, nó cũng cảm nhận được nguy hiểm, nên tiếng hí kiêu
ngạo thường ngày không có, chỉ cúi đầu chạy.