Biết sẽ có kết quả này, Vân
Diệp càng thêm tức giận, đạp lên mông lên hông Tiếu Thương Sinh mấy cái, mới bảo Đông Ngư xách tên này lên đối diện với mình.
- Khốn kiếp, giỏi lắm, chỉ chớp mắt đã biến bổn hầu thành ác thiếu
chuyên làm chuyện xấu, giỏi, con mẹ nó lúc thì phóng tung ngang tàng,
lúc thì nhu tình như nước, vì bán thân cho nhà vương hầu, tên khốn này
đúng là không từ thủ đoạn, một nữ tử đáng thương như vậy mà cũng muốn
lợi dụng, bị lừa tới mê muội đầu óc giúp ngươi liều mạng. Con mẹ ngươi
không có chút tình người nào, thích biểu diễn ái tình mỹ hảo giữa tài
tử nghèo và ca kỹ hả, còn biến bổn hầu thành nhân vật phản diện, ngươi
đúng là chán sống rồi. Vì báo thù bổn hầu, ngươi cũng tốn công lắm đấy.
Nghe những lời này của Vân Diệp, Lưu Tiến Bảo mới tỉnh ngộ, thì ra tên
khốn này đang diễn trò, uổng cho mình vừa rồi còn nguyền rủa hầu gia mấy câu trong lòng, phóng người tới định đánh cho tên khốn đó tới mẹ hắn
cũng không nhận ra.
Tiếu Thương Sinh vừa rồi còn vô cùng đau đớn, không ngờ rụt cổ một cái
đã thoát khỏi tay Đông Ngư, chạy vù lên lầu, đứng trên cao nói:
- Hầu gia, chút thủ đoạn của tại hạ quả nhiên không lọt qua mắt của
ngài, tại hạ chỉ xin một việc vẽ hải đồ, ngài nhìn ra là được rồi, vì
sao không chịu buông tha, tại hạ chỉ là một nhân vật nhỏ, mong ngài cho
một bát cơm.
Nói tới đó quay đầu lại thấy Lưu Tiến Bảo và Đông Ngư cười gằn ép tới, liền hét lên:
- Đừng tới, các ngươi tới đây ta sẽ nhảy xuống.
Vân Diệp phẩy tay bảo không ép hắn quá, ngồi xuống giường hỏi:
- Ngươi biết vẽ hải đồ thật à?
- Tại hạ biết thật, tại hạ lưu lãng trên thuyền của người Hồ ba năm,
những chuyện này biết làm từ lâu, tại hạ biết tiếng hồ. Hầu gia, tiểu
nhân biết thật mà, không tin ngài xem hài đồ tiểu nhân vẽ là biết.
Nói xong liền cho tay vào trong lòng lấy ra một đống giấy.
- Lại lừa ta, hải đồ của người Hồ đều vẽ trên da dê, ngươi dám lấy giấy ra lừa ta.
Đối với loại người này, Vân Diệp cảm thấy cẩn thận đến đâu cũng không phải quá.
- Hầu gia, tiểu nhân ở loại chuyện nào còn dám bày chút thủ đoạn vặt,
chứ ở hải đồ làm sai sẽ khiến người ta mất mạng, tiểu nhân không có cái
gan đó. Hầu gia nhìn xem con quỷ nghèo như tiểu nhân lấy đâu ra tiền
kiếm da dê, chỉ có giấy, còn là do Hoa Nương xé trộm ở trên sổ sách của
lão bảo tử.
Nghe hắn nói thế Vân Diệp liền yên tâm, chỉ cần tên này có bản lĩnh
thật, vào Vân gia thong thả giáo dục không muộn, đám Lão Giang hiện giờ chắc là nhàn tới phát bực rồi.
Vừa mới yên tĩnh lại liền nghe thấy tiếng khóc thút thít bên tai, còn có tiếng quát tháo, chỉ thấy lão bào tử nhé lung tung khắp người Hoa
Nương.
- Cái con điếm này, tự mình bỏ tiền cho nam nhân cũng đành đi, còn dám
xé trộm sổ của lão nương, hôm nay không giáo huấn ngươi một trận, Thúy
Phượng lâu sẽ không còn quy củ nữa.
Vân Diệp thấy Tiếu Thương Sinh quay đầu đi, không đành lòng nhìn Hoa
Nương chịu khổ, lẩm bẩm :" Tên khốn này cũng không phải là lòng dạ sắt
đá, nếu vừa rồi cùng Hoa Nương biểu diễn có tình có nghĩa như thế, sao
ta không cho ngươi toại nguyện? Tiếu Thương Sinh, tên khốn kiếp nhà
ngươi đời này muốn không có tình có nghĩa cũng chẳng được."
Lẩm bẩm xong, càng thấy mình nghĩ ra ý hay, vỗ tay nói với lão bảo tử:
- Lão bảo, giá Hoa Nương bao nhiêu, ta muốn chuộc.
Lão bảo tử tức thì cười hớn hở, Hoa Nương có tuổi rồi, không còn mấy
khách tìm ả nữa, hầu gia muốn mua ả là chuyện tốt, có thể bán được giá
cao.
Ánh sáng trong mắt Hoa Nương tắt ngúm, ngước đôi mắt tuyệt vọng nhìn
Tiếu Thương Sinh trên lầu, hi vọng hắn có thể cầu xinh cho mình. Tiếu
Thương Sinh muốn cười, nhưng không cười ra nổi, chắp tay nói:
- Hoa Nương, cá chép vượt long môn, đáng mừng.
- Lão bảo tử, Hoa Nương đáng bao tiền đi tìm Lưu chưởng quầy lấy, hôm
nay ta muốn mượn chỗ này tổ chức tiệc hỉ, phải lớn, khách phải nhiều,
thức ăn phải ngon, tốn kém không cần lo, tìm Lưu chưởng quầy lấy. Ta chỉ cần Hoa Nương và Tiếu Thương Sinh ân ái cả đời, không ân ái cũng không
được.
Vân Diệp chém đinh chặt sắt nói:
Ánh bình minh ló rạng, Vân Diệp trở mình trong vòng tay của Lý An Lan,
trong quân truyền lại tin, sóng biển đã nổi bọt trắng, gió mùa sắp tới
rồi, y không dám quá lưu luyến thú vui trên giường, vừa mở mắt đã chuẩn
bị đi kiểm tra tình hình chuẩn bị của đội thuyền.
- Ngủ thêm một lúc đi, hôm qua chàng phê duyệt công văn tới tận khuya,
cứ như thế này cơ thể chàng không chịu nổi, đường đi lại sóng gió chòng
chènh, chàng sẽ càng thêm mệt.
Lý An Lan dụi mắt ngồi dậy, ôm chăn nói với Vân Diệp.
- Chuyện can hệ lớn, không buông lỏng được, phụ thân nàng đang đối chọi
với đại thần trong triều, lúc này cần nhất là số vật tư kia, chỉ có đem
nó vận chuyện bình an tới Trường An ta mới thở phào được.
- Chàng chẳng phải là người chăm chỉ, lần này lại chú tâm như thế vì ông ấy là phụ thân của thiếp, chứ không phải ông ấy là hoàng đế?
Vân Diệp biết nàng muốn hỏi gì, cười không đáp, hôn lên trán nàng một
cái, đẩy nàng vào trong chăn rồi mở cửa đi ra, loáng thoáng còn nghe
thấy Lý An Lan nói nàng hi vọng gió mùa sẽ không bao giờ tới.
Có hai người đứng trước đại môn, một nam một nữ, nữ cười hớn hở như gió xuân, nam thì vác cái mặt mướp đắng, một béo một gầy tương phản thú vị.
- Tiếu Thương Sinh cùng ta ra biển, Hoa Nương đi tìm Trương Chu Hoàn, bảo ả an bài ăn ở cho ngươi.
Không đợi hai người quỳ bái, Vân Diệp đã lên tiếng trước, Lưu Tiến Bảo
đưa cho Tiếu Thương Sinh một con ngựa, tự mình dắt từ trong phủ ra một
con, đoàn người phóng ngựa tới hải cảng.
Thời gian qua Hồng Thành luôn phân phối tài vật, dưới sự trấn áp đẫm
máu, những thế gia không muốn giao nộp phải thành thực nhả ra hàng hóa
phải giao cho quốc gia, hiện giờ đứng trên bờ biển, giám sát quân tốt
chuyển tài vật lên chiếc Mộc Lan chu lớn nhất.
Bến tàu khung cảnh bận rộn, quân tốt vác rương đi lại trên ván thuyền cứ như đàn kiến đang chuyển nhà, chỗ nước sâu đậu năm mươi sáu chiếc
thương thuyền và mười chiếc Mộc Lan chu, mông đồng cũng có một ít, chủ
yếu là vì đề phòng hải tặc tập kích.
- Lão Hồng, thuyền đã chứa đầy chưa?
Vân Diệp tới sau Hồng Thành hơi thương cảm, hỏi nhỏ:
- Vân hầu, còn chưa tới một thành nữa là xong, mất khoảng hai canh giờ.
Vẻ mặt Hồng Thành vô cùng sa sút:
- Vân hầu, đem đao kề lên cổ bằng hữu thường ngày vào sinh ra tử không phải công việc của con người.
Hắn lắc mạnh đàu, muốn xua đi chuyện không vui ra khỏi đầu, mấy ngày qua Hồng Thành toàn giết người, ngày nào cũng giết, còn giết chiến hữu
trước kia. Giao tình thiết lập trên chiến trường máu và lửa đã bị tiền
tài đả kích mất sạch. Sáu phần phân ngạch của hoàng đế là tiêu chuẩn
chết, không thể lay động, đám gia tướng kia vì tranh thủ lợi ích lớn
nhất cho nhà mình có cầu xin, có khóc lóc, có uy hiếp, cũng có cả hối
lộ.
Khi tất cả những thủ đoạn đó dùng hết thì xung đột bùng phát, chỉ một
đêm tình chiến hữu đã biến mất, Hồng Thành là người sát phạt quyết đoán, hành động trước bọn họ, bắt hết toàn bộ sáu mươi bảy kẻ bất mãn với
phương án phân phối, sau khi khuyên bảo mãi, những người đó vẫn không
chịu thay đổi, dưới sự trấn áp của Vô Thiệt, toàn bộ rụng đầu.