- Lão Hồng, coi như bọn họ chiến tử ở Lĩnh Nam đi, như vậy dễ xử lý
hơn, dù sao đều do đề nghị của ta mới khiến bọn họ táng mạng, lần này
lấy một phần thu lợi của Vân gia, phủ tuất cho người nhà của họ, hẳn bệ
hạ cũng đồng ý thôi, cứ làm thế, có phiền toái ta chịu.
Cả hạm
đội chỉ có Vân Diệp có quyền lợi phân phối tiền, nhưng y không định đụng vào bộ phận của hoàng gia, hoàng đế và huân quý đang đối đầu tới giai
đoạn gay gắt, quyền uy của hoàng đế phải tăng cường, không được suy giảm chút nào.
- Lòng từ bi của Vân hầu lại phát tác rồi, đối với kẻ
không coi quân thượng ra gì như thế phải giết toàn bộ, thê nữ đày làm
nô, để cho bọn chúng biết đối đầu với hoàng gia có kết cục gì.
Lão Vô Thiệt này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, giọng nói âm u từ sau lưng Vân Diệp truyền tới, hại cho y toát mồ hôi lạnh.
- Vô Thiệt, ngươi đi lại có tiếng động một chút được không, cứ thình lình xuất hiện như thế, thế nào cũng có ngày bị ngươi dọa chết, ta vừa mới
bị Đậu Yến Sơn dọa, không chịu nổi nữa đâu.
- Vân hầu bất mãn vì lão nô hạ sát thủ?
- Nói thừa! Đều là đồng bào cả, ngươi giết một người ta cũng thấy đau
lòng, Vô Thiệt, đây là lần cuối ta nói với ngươi, trong đội thuyền này
ta là trưởng quan cao nhất, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được
giết một ai nữa, ở yên trên Mộc Lan chu trông tài vật, thuận lợi giao
cho bệ hạ mới là chuyện ngươi nên làm.
Bị Vân Diệp trách mắng, Vô Thiệt chẳng nổi giận, cười hăng hắc:
- Cái tính bồ tát này không phải là người làm quan, tim không đen, tay
không độc, không biết làm sao ngài làm hầu tước một cách an ổn được, dù
là khi ngài mất tích, thánh quyến vẫn không giảm chút nào, trong nhà
chịu chút ủy khất, lão bà của ngài dám mặc cáo mệnh phục sức lên điện
diện quân. Kỳ lạ là bệ hạ lại chẳng thấy lạ, đường đường một vị quốc
công như Trương Lượng mà phải cúi đầu với lão bà của ngài. Lão nô không
dám nghĩ ngài về rồi, vị Trương công kia còn đường sống nữa không.
Vân Diệp biết chuyện này rồi, không ngờ mình giết vài kẻ mưu đồ với nữ nhân của y ở đây, Trường An lại có kẻ ngữa vảy nhắm vào Na Mộ Nhật, răng
siết lại:
- Ta sẽ đánh què chân toàn bộ năm trăm đứa con của Trương Lượng, chân thứ năm chặt đứt hết để cánh cáo kẻ khác.
Vô Thiệt cười tới thiếu chút nữa tắt thở, vịn vai Hồng Thành nói:
- Người hung tàn đến mấy cũng hi vọng có thượng ti nhân từ, lão nô cũng
không phải là ngoại lệ, đoán chừng thêm một năm nữa lão nô sẽ rời cung,
tới khi đó chuyển tới thư viện sống, kiếm mấy đệ tử có tư chất tốt dạy
dỗ, làm tiên sinh cho đã thèm. Đó là điều ngài đồng ý với lão nô từ
trước, đừng nuốt lời.
Hồng Thành lúc này mới sực tỉnh, Vô Thiệt
đang nói với hắn đâu mới là phép tắc giữ mạng tốt nhất, lần này đắc tội
với quân quý quá nhiều, bất kể đi tới đâu cũng bị báo thù, chỉ có ở lại
thư viện mới có thể giữ được phú quý giữ được tính mạng.
Cảm kích nhìn Vô Thiệt một cái, khom người nói với Vân Diệp:
- Vân hầu cứu ta.
- Sau khi ta về thì Lưu Hiến sẽ tới trong quân nhậm chức, nếu huynh có
bản lĩnh thì xin bệ hạ cho tới thư viện, ta không có ý kiến.
Hồng Thành và Vô Thiệt nhìn nhau cười, lòng tin tăng mạnh lao ra bờ biển quát tháo những quân tốt lười biếng.
Lưu Nhân Nguyện tay cầm một tờ giấy, miệng ngậm một quả trứng, thứ này ăn
trộm từ phòng của Vân Diệp, chẳng biết làm sao Vân gia biến trứng gà
thành trong veo như vậy, nói chung là ăn không tệ, mặc dù có vị vôi
sống, vừa rồi chấm ít dấm, mùi vị cực ngon.
Hắn đã xem tờ giấy
sắp xếp hàng này mấy lần rồi, bội phục sát đất, rương kiểu gì xếp ở đâu, trước sau trái phải đều có quy hoạch sẵn, tận dụng không gian ở mức lớn nhất, tiết kiệm được vô số không gian và thời gian so với việc bọn họ
vứt bừa bãi, thứ này nhất định phải học.
Có kẻ ngu xuẩn đưa ý
kiến với Vân Diệp, muốn y đem tất cả thuyền dùng đinh sắt đóng vào nhau, đặt ván lên đó là không sợ sóng gió nữa, bị Lưu Nhân Nguyện đấm cho một cái rụng hết răng.
Người thông minh kia sau khi bị ăn đòn xong
không ai giải thích cho hắn vì sao bị ăn đòn, cuối cùng hỏi quan văn
thư, văn thư mới nói cho hắn, Tào Tháo từng làm như thế, kết quả bị lửa
đốt sạch sành sanh, hiện giờ cách làm này là đại kỵ của thủy quân.
Chân trời có tầng mây thấp bay tới, sóng biển reo vui vỗ vào bờ, Vân Diệp
nhìn thế nào cũng không thấy sóng biển có khác gì so với mấy ngày trước, càng khỏi nói tới phát hiện ra bọt biển.
Đông Ngư không ngừng
giải thích cho Vân Diệp, thậm chi còn vốc nước biển lên cho Vân Diệp
xem, tiếc là càng giải thích thì Vân Diệp càng hồ đồ, thôi bỏ, những
chuyện này giao cho chuyên gia là được, mình lo hậu cần thôi.
Chỉ có Vượng Tài là vui sướng đuổi sóng trên bãi cát, mặc dù thứ không văn
nhã buông lõng thõng, hứng trí vẫn không giảm, đáng thương cho Vượng
Tài, chỉ có thể thông qua phương thức này phát tiết tinh lực dư thừa.
- Hầu gia, có mấy người Hồ hi vọng được gặp ngài.
Tiếu Thương Sinh vừa rồi không thấy bóng dáng đâu từ trong đám đông chui ra, cười nịnh bợ với Vân Diệp:
- Bọn họ muốn gì? Nếu muốn đi nhờ thì không được, đây là quân thuyền, không được mang người ngoài theo.
Vân Diệp bực mình, vì miệng Vượng Tài treo một con cua, đau tới mức không
ngừng hí lên, y vội đi gỡ cua cho nó, đâu rảnh gặp người Hồ gì.
Tiểu Thương Sinh rất thuần thục lấy nước biển rưới lên con cua, con cua liền thả càng ra rơi xuống đất, Vượng Tài lập tức tránh ra thật xa, cảnh
giác nhìn con cua.
- Hầu gia, những người Hồ đó tới từ một nơi tên là Ba Cách Đạt ( Baghdad) của Đại Thực, muốn làm ăn với hầu gia.
*** Người Hồ, thông thường chỉ những dân tộc ở phương bắc hoặc Tây Vực, nhưng cũng là cách gọi chung với tất cả người ngoài.
- Bảo bọn họ xéo, hầu gia ta hiện giờ không thiếu mấy thứ như ngà voi,
sừng tê, bảo thạch. Dám tới cả đây lừa ta rồi, Tiếu Thương Sinh, ngươi
đừng có ăn của đút rồi vào hùa tới đây lừa ta, nếu như thế, ngươi sẽ
chết rất khó coi đấy.
Tiếu Thương Sinh quỳ sụp xuống, lớn tiếng nói:
- Hầu gia, tiểu nhân dù có một nghìn cái gan cũng không dám, tiểu nhân
biết ngài không thèm những thứ kia, nhưng ngựa tốt thì sao? Chiến mã sa
mạc thượng hạng, tiểu nhân xem rồi, con nào cũng cao lớn mạnh mẽ, đều là ngựa tốt hàng đầu.
Ngựa tốt cái rắm, ngựa sa mạc tới thảo nguyên vốn gặp vấn đề thích ứng rồi, dù ngươi có kiếm được ngựa mạnh mẽ nhất,
không thích ứng được cũng vô dụng.
Có điều nhìn thấy Vượng Tài đáng thương, thấy kiếm cho nó mấy tức phụ Ả rập cũng không tệ.
- Nói với họ, ta chỉ cần ngựa cái, không cần ngựa đực.
Nói xong cởi trên thắt lưng một tì hưu lưu lý ném cho Tiếu Thương Sinh.
Tiếu Thương Sinh cẩn thận ôm con tì hưu tới thuyền của người Đại Thực đằng
xa, Lưu Tiến Bảo tò mò đi theo, không bao lâu sau hớn hở dắt năm con
ngựa về, Tiếu Thương Sinh cũng chạy tới.
- Hầu gia, đây mới là
bảo mã, người xem cái chân trước này, chân sau này, tướng bảo mã mười
phần. Tiếu Thương Sinh không tệ, cầm trang sức của người đổi được năm
con, còn đổi được ba cân đồ bổ cho Nhị phu nhân, có lợi cho việc khôi
phục sức khỏe của phu nhân sau khi sinh.
Vân Diệp nhận lấy cái mũ trong tay Tiếu Thương Sinh, trong mũ chưa bảy tám cành cây màu nâu, có
mùi hương nhạt phát ra, còn chưa đề luyện đã mê người như vậy, nếu luyện ra tinh dầu, mùi chắc chắn càng thêm đậm.
- Hầu gia, đây là hương liệu phẩm chất tốt nhất, chỉ có quốc gia da đen mới sản xuất thứ này.
- Một cái ngọc bội lưu ly trước kia có đổi được năm con bảo mã không?
Tiếu Thương Sinh ngẩn ra, lắc đầu:
- Không thể, hầu gia, trước kia một ngọc bội lưu ly nhiều lắm đổi được
một con ngựa tốt, còn thứ chiến mã cực phẩm này thì không đổi được.
Vân Diệp nghĩ một lúc rồi bảo Tiếu Thương Sinh:
- Ngươi lấy ngọc bội của ta về, thuận tiện dắt về số chiến mã còn lại,
nói với những thương nhân kia, ta đợi bên dải đá ngầm, bọn họ chỉ có một tuần hương để thuyết phục ta.