Vân Thọ và Lý Dung chỉ có
thể tính toán qua loa, Tiểu Vũ lại bận rộn toát mồ hôi, trong gian phòng đóng kín xuôn toàn thừng đỏ, chi chít như một tấm lưới lớn, bản đồ trên tường ghim đầy đinh, mỗi cái đinh buộc một sợi dây đỏ, Tiêu Vũ đóng cái đinh cuối cùng vào Nhạc Châu mới thở phào, đá đít Địch Nhân Kiệt đang
ngáy khò khò:
- Mau mang một chậu nước lạnh vào đây, muốn lão nương chết nóng à?
Địch Nhân Kiệt dụi mắt mỏi nhừ, nhìn Tiểu Vũ một cái, bà nương này từ
sau khi sinh đứa con thứ hai càng trở nên ngang ngược, sinh nhi tử mà
thôi, vênh váo cái gì?
Lòng lẩm bẩm như thế, nhưng nhìn thấy Tiểu Vũ mướt mồ hôi lại thương,
chạy đi mang nước mát vào, Tiểu Vũ đã cởi sạch y phục, nhìn ngọc thể lả
lướt của Tiểu Vũ, Địch Nhân Kiệt nuốt nước bọt, bà nương này sinh cho
mình hai đứa con, vóc dáng vẫn tốt như thế.
Nha hoàn không được vào đường hầm, cho nên việc gì cũng phải tự mình làm, vắt khăn, cẩn thận lau mồ hôi trên người Tiểu Vũ.
- Xéo, chàng làm gì mà cứ lâu ngực, không thấy trán thiếp đầy mồ hôi à?
- Ồ, biết rồi!
Địch Nhân Kiệt tỉnh lại, hứng trí giúp Tiểu Vũ lau mồ hôi trên mặt.
Trò chơi giữa phu thê rất dễ sinh ra lửa, vừa rồi chỉ có một mình Tiểu
Vũ đồ mồ hôi, một lúc sau thành hai người đều mồ hôi đầm đìa, Tiểu Vũ đã nhũn người đi, Địch Nhân Kiệt cười hì hì bế tấm thân trần truồng của
nàng đặt lên chiếu, thay chậu nước mới, tiếp tục công việc vừa rồi.
Rửa ráy xong, hai người nằm ngửa trên chiếu, Địch Nhân Kiệt nhìn tấm lưới lớn hỏi:
- Đó là chuyện sư phụ bận rộn làm tới bây giờ đấy à?
- Vốn còn dày đặc hơn, nhưng một số thủ đoạn sư phụ không muốn dùng.
Tiểu Vũ chỉ hai sợi dây đỏ buông thõng trên tường:
- Tiểu Ảm, Tiểu Hữu vốn là hai quân cờ cực tốt, nhưng sư phụ lại cắt
đứt, mấy năm qua từ qua lại tình thân thì không vượt giới hạn nửa bước.
Hàn Triệt ở mạc bắc, Ngưu Kiến Hổ ở Minh Châu, Úy Trì Bảo Lâm ở Trác
Châu, còn Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt, Úy Trì Cung, dù cả Lý Tịnh cũng có thể bị sư phụ buộc vào sợi dây đỏ này.
- Nhưng sư phụ không làm, thiếp khuyên thế nào cũng vô ích, sư phụ thà
chết chứ không dùng tới lực lượng khủng bố này, nếu không tấm lưới này
còn tăng thêm năm thành.
Địch Nhân Kiệt nghĩ rất lâu mới nói:
- Trọng tình trọng nghĩa mới là sư phụ của chúng ta, phu thê chúng ta
toàn tâm toàn ý giúp sư phụ, lại không cần lo đường lui, thế mới đúng,
đấng nam nhi có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Có điều, Tiểu
Vũ, cái lưới nhỏ bên cạnh lưới lớn kia là sao?
Tiểu Vũ chống thân trên đẹp đẽ cám dỗ của mình lên, cười khúc khích:
- Đó là Bạch Ngọc Kinh, sư phụ không thích Bạch Ngọc Kinh, nhưng thiếp
si mê nó, "thiên thượng bạch ngọc kinh, ngũ lâu thập nhị thành, tiên
nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sanh", đẹp biết nhường nào, Tân
Mỵ Nhân, Hồ Mỵ Tử, nghĩ tới cái tên đó người thiếp nóng sôi ..
Tiểu Vũ nói xong trở mình ngồi lên người Địch Nhân Kiệt, mái tóc đen bay múa trên không như rắn ...
Chén say ta hát ta chơi,
Thú vui say hát người đời được bao.
Tháng ngày thấm thoát chóng sao,
Hạt sương buổi sớm tụ vào lại tan
Điều đâu cảm giận chứa chan
Cái lo ngay ngáy không bàn cho xuôi
Lo kia bao gỡ cho rồi
Họa chẳng chỉ có con người Đỗ Khang
Áo xanh tấc dạ bàng hoàng
Ngậm ngùi lòng tớ ngổn ngang tơi bời
Hươu đồng hớn hở vui chơi,
Sáo đàn ta khách tiệc mời lẫn nhau
Trăng kia sáng tỏ làu làu
Xoay quanh quanh mãi địa đầu khôn thôi.
Cái lo đâu bỗng tới nơi
Lòng lo dằng dặc ai người gỡ ra
Nỗi niềm kể hết gần xa,
Này là tình cũ, này là nghĩa xưa.
Kia kìa trăng sáng sao thưa,
Quạ kêu xao xác bây giờ đang bay.
Ba vòng liệng khắp bụi cây.
Tìm không chỗ đậu lại bay khơi chừng,
Non cao cao tít ngàn trùng,
Nước sâu thăm thẳm vô cùng là sâu.
Chu Công phủ dụ rất mầu
Khiến cho thiên hạ rủ nhau theo về.
_ Đoản Ca Hành- Tào Tháo-thivien.net
Lý Thái buồn chán hát Đoản Ca Hành, hơn nữa lại còn hát liền ba lần, hát xong nói với Vân Diệp:
- Ta làm xong việc của ta rồi, giờ ta muốn ăn, nửa năm qua ta chưa được ăn cái gì ngon lành.
Chỉ thợ đang lợp mái:
- Hai ta làm háng xóm đi, ta muốn tĩnh tâm nghiên cứu máy bay cũng chẳng xong.
Trường Tôn thị xoa đầu Lý Thái:
- Tốt, con cùng mẹ ở trong núi đi, tốt nhất ở mãi mãi, hùng tâm của tiểu đệ con vừa tắt, đại ca con lại muốn thiên hạ quy thuận, ra ngoài cũng
chỉ thêm hỗn loạn, chẳng bằng ở đây cho thanh tịnh.
- Vâng, nên con mới chuyển cả phòng nghiên cứu tới, con và Diệp Tử
nghiên cứu máy bay, Tiểu Miêu cũng ở đây, nàng ấy là hành khách tốt
nhất, lần này bọn con nhất định sẽ bay lên được.
Lý Thái đã hoàn toàn thất vọng về Lý Trì, đứa bé khi nhỏ hồn nhiên lương thiện là thế, trong năm năm ngắn ngủi không còn nhận ra nữa, vì một cái ghế mà ai cũng sẵng sàng giết.
Trái tim bị cứa tan nát, cuối cùng phát hiện chỉ có Vật lý học làm trái tim bị thương có được chút an ủi.
Nhà chưa làm xong, cho nên hắn cùng Vân Diệp ngủ cùng phòng, nghe tiếng
côn trùng kêu bên ngoài, tiếng ngáy khò khò của Vân Diệp, lửa giận bùng
lên, bật dậy đi chân đất tóm lấy Vân Diệp mắt vẫn ngái ngủ:
- Vì sao?
Vân Diệp ngáp một cái sái quai hàm:
- Còn vì sao, người càng tốt thì càng dễ bị thương tổn, đám khốn kiếp
mới có thể sống một cách vô tâm, cho nên huynh đệ ta là người tốt, không cần ép mình vào đường cùng, chúng ta có thể sống thoải mái.
- Ta biết, nhưng ta không ngủ được.
- Không ngủ được thì ngươi tìm ta làm gì, Hi Mạt Đế Á ở cách vách ấy.
- Vô vị.
- Sao câu này nghe bạc tình thế.
- Không phải ý đó, hiện giờ không có hứng.
Vân Diệp giương tai lên nghe tiếng côn trùng kêu một lúc, đột nhiên có
chủ ý, khoác áo lấy đèn lồng với một cái hũ gốm đi ra ngoài, Lý Thái
cũng tò mò đi theo.
Vân Diệp chọc thủng một lỗ trên chiếc đèn lồng, lập tức có luồng sáng
mạnh chiếu ra, lấy cái vợt bắt bướm của Tiểu Miêu, rón rén tới gần đống
đá.
Tiếng côn trùng kêu dừng rồi, Vân Diệp lấy một cọng cỏ khô, cắm vào chỗ
côn trùng mới kêu, Lý Thái lập tức hiểu ra, lập tức lắng nghe, Vân Diệp
bảo Lý Thái cầm đèn lồng, nhấc một tảng đá lên, quả nhiên có con dế mèn phía dưới, thừa lúc nó bị ánh đèn chiếu cứng đờ, Vân Diệp chụp vợt
xuống, cười đắc ý với Lý Thái, cho vào ống trúc.
Lý Thái cũng thấy rất thú vị, nóng ruột trả đèn lồng cho Vân Diệp, bò
trên mặt đất bắt côn trùng, hai người đều vô cùng vui vẻ, bất giác cười
ra tiếng.
- Nương nương, Thanh Tước và Vân hầu không ngủ đang bắt côn trùng chơi.
Mai Cô nhỏ giọng báo với Trường Tôn thị nằm trong màn.
- Một là đệ nhất thân vương, một là đại tướng quân oai chấn tứ phương,
vào thời khắc nguy cơ trùng trùng này, hai người bọn họ không đi quản lý đất phong, không đi triệu tập đại quân lại ở đây bắt côn trùng. Mai Cô, ngươi có nhận ra sự bi thương trong đó không?
- Không phải họ không thể gia nhập dòng lũ bên ngoài, mà là không muốn.
Thanh Tước có ba mươi châu đất phong, Vân Diệp có vô số thân bằng cố
cựu, hai người họ chỉ cần hạ lệnh là tạo nên một thế lực cực lớn, nhưng hai đứa bé này lại đi bắt côn trùng, ta cuối cùng có thể ngủ ngon rồi,
không cần lo đột nhiên có tiếng đao kiếm đánh thức ...
Trường Tôn thị nói nhỏ dần rồi chìm vào giấc ngủ, Mai Cô đốt một lò đàn
hương an thần, dắt màn cho Trường Tôn thị, nằm xuống giường nhỏ của mình ngủ.