Hứng trí của phu quân rất
cao, chắc cha con họ nói chuyện vui lắm, trời bắt đầu mưa nhỏ vẫn không có ý nhúc nhích, đang định tới gọi thì Phùng Viện mang một cái ô hồng
tới che mưa cho Tân Nguyệt, cười nói:
- Mẹ, không cần gọi đâu, cha, tướng công và nhị đệ đang nói chuyện vui vẻ, đây là loại nhã thú, mưa không to, không cần lo.
- Biết cái gì, cha con thời gian trước cha con bị hoàng gia khốn kiếp
làm giận hộc máu, sức khỏe tới giờ còn chưa khôi phục, không thể gặp
mưa, nói chuyện vui vẻ mấy cũng phải có hạn.
Tân Nguyệt đang định đi gọi nhưng lần nữa dừng bước, nghiến răng nghiến
lợi nhìn hai nữ nhân che ô từ sơn lộ đi tới, nữ nhân này lần thứ hai tới quấy nhiễu cuộc sống của mình rồi.
- Huyền ảo của đất trời nằm ở đó, giống như hiện giờ mưa rơi xuống,
chẳng qua là một quá trình tuần hoàn, mặt trời biến nước thành hơi, hơi
nước bay lên gặp không khí lạnh tụ thành mây, đợi hơi nước bão hòa sẽ
lần nữa biến thành nước mưa rơi xuống thấm nhuần vạn vật ...
Tân Nguyệt không ngăn được Trường Tôn thị, cũng không dám ngăn, đành trơ mắt nhìn bà ta đứng sau ba cha con nghe trộm, cho bà nghe cũng chẳng
hiểu! Tân Nguyệt tức tối nghĩ.
Vân Diệp quay lại nhìn thấy Trường Tôn thị, liền cười đứng dậy, cởi nón
che cho hoàng hậu. Vân Thọ, Lý Dung cũng đứng lên theo, nhưng không hề
có niềm vui như khi còn nhỏ.
Trường Tôn thị không nói gì, ngồi xuống cái ghế Vân Diệp vừa ngồi, lấy
cần câu của Vân Diệp tiếp tục câu cá, Vân Diệp cũng ngồi xuống.
Vân Thọ đưa nón cho cha đội, cùng Lý Dung rời ao nước. Vân Diệp nhìn tóc mai Trường Tôn thị đã điểm sương, thở dài:
- Tâm tật thần chưa lành, không tiện rời núi.
- Ta biết, cho nên ta tới không phải bảo ngươi rời núi, ta chỉ muốn hỏi, có thuốc trị tâm tật không, ta cũng bệnh rồi.
Vân Diệp buồn bã nhìn nước mưa rơi xuống ao nước gợi lên vô số gợn sóng:
- Mấy ngày đầu thần hơi hận mình, vì sao rời sơn cốc, cùng Vượng Tài
sống ở đó cũng không tệ, giống như bây giờ, rất tốt, rất thư thái, Vượng Tài cũng được tự do. Ai ngờ sau khi rời núi, bản thân chẳng vui, Vượng
Tài chẳng vui, còn làm người khác chướng mắt.
Trường Tôn thị không tiếp lời Vân Diệp, nhìn về phía mấy gian nhà cỏ:
- Dọn cho ta một gian, ta cũng định ở nơi này, có lẽ Thanh Tước cũng sẽ
tới, đáng lẽ ngươi nên làm thêm vài gian nữa, người thương tâm quá
nhiều, cần có chỗ trị liệu.
- Cũng tốt, có thể tưởng tượng ra nương nương bị dày vò ở hoàng cung
thế nào, những người không có chí lớn như chúng ta, trốn ở trong núi
cũng không tệ. Nương nương tóc bạc rồi, nên ăm mấy thứ như mè và thủ ô,
tối nay ăn luôn ..
Trường Tôn thị cười gật đầu, sau đó nhấc cần lên, câu được một con cá to bằng lòng bàn tay, nhìn con cá quẫy lung tung, Trường Tôn thị hờ hững
bắt lấy, tháo khỏi móc câu:
- Đem con cá nhỏ tên Trĩ Nô này kho cho ta.
Câu này làm Vân Diệp hiểu Lý Trì chẳng qua là con cá nhỏ bị mồi câu cám dỗ thôi, có điều liên quan gì tới mình.
- Mưa to rồi, chúng ta quay về thôi, hôm nay đã câu đủ cá, về sẽ làm cá
kho cho nương nương, kỳ thực canh cá cũng không tệ, bổ thân, cá kho chỉ
thỏa mãn cái sướng miệng nhất thời.
Trường Tôn thị quay đầu nhìn Vân Diệp, vén lọn tóc rối lên, giống như
trước đánh, vỗ đầu Vân Diệp, nhưng hiện giờ cần giơ cánh tay lên rất
cao, mắt óng ánh nước:
- Vậy là vẫn còn một người lo lắng cho ta.
- Kỳ thực không sao, cùng lắm đem cả thế giới cho bọn họ, chúng ta đi
tới đảo xa, ở đó một năm bốn mùa đều là mùa hè, không nghĩ gì cả, cứ
suốt ngày vui chơi, đầu óc mà nghĩ nhiều là không vui được, nương nương
nhìn tên ngốc ngoài chợ, kẻ nào cũng sống vui vẻ.
Trường Tôn thị cười, cùng Vân Diệp xách giỏ cá vào nhà cỏ.
Kẻ khốn kiếp sống phây phây trên đời, người tốt run rẩy trốn ở nơi người khác không tìm thấy.
Vân Diệp nói điều ấy cho Trường Tôn thị, Tân Nguyệt thấy Trường Tôn thị
không phải tới khuyên phu quân dời núi, cũng liền vô cùng hiếu thuận,
thêm vào Vân Diệp tay muôi tay đũa, mọi người đều tíu tít vui vẻ, dù sao người tốt cũng cần chút thú vui.
Trường Tôn thị ăn bát canh cá diếc, một bát cơm mè đen xì xì, lại ăn bốn năm bánh bao nhân rau, làm Mai Cô ở đừng sau nhìn mà cao hứng, đây là
lần ăn nhiều nhất của nương nương suốt nửa năm qua.
- Thoải mái! No rồi!
Trường Tôn thị xoa bụng nói với Vân Diệp:
- Thiếp thân cùng nương nương đi tản bộ, nơi này rất an toàn, các gia tướng gác bên ngoài, không có dã thú.
Tân Nguyệt đứng dậy nói:
Trường Tôn thị quan sát Phùng Viện, khen một câu, lấy phượng sai gài lên đầu Phùng Viện. Lại quay đầu nhìn Lý Yên Dung, vuốt má nàng:
- Cháu là đứa hưởng phúc.
Sau đó cùng Tân Nguyệt, Phùng Viện, Lý Yên Dung tản bộ trên đường nhỏ.
Thấy hoàng hậu đi rồi, Vân Thọ hạ thấp giọng hỏi cha:
- Cha, hoàng hậu nãi nãi vào núi làm gì?
Lý Dung nhíu mày:
- Nhất định là muốn cha nghĩ cách cứu Lý Trì, nhưng không mở miệng được
đành dày vò cha , lần này nhà ta giơ đầu chịu báng, hoàng hậu còn không
có cách gì, nhà ta làm gì được.
Hôm qua Tiểu Vũ tới nói triều đường loạn tưng bừng, Trường Tôn gia một
tay che trời, Phòng Huyền Linh đã dâng tấu cáo lão, xem ra không chịu
nổi áp lực của Trường Tôn gia nữa.
Trong cuộc mưu phản này khi Lý Trì còn chưa hoàn toàn phát động, Trường
Tôn Xung đã khống chế cục diện, Trương Gián Chi, Lai Tế, Thượng Quan
Nghi không kịp bỏ chạy đã bị hắn bắt sống, chỉ có Khương Khác cùng Lý
Trì chạy tới huyện Tam Nguyên, cuối cùng bị bắt sống.
Đại công dẹp loạn, hiện người ta đã thành binh bộ tả thị lang, đá đít
tên ngốc Đoàn Hổ, nắm toàn quyền binh bộ, phát hiệu lệnh thay Vân Diệp.
Vân Diệp cười bình thản, hỏi Vân Thọ:
- Tiểu Vũ tỷ của con có tra ra hoàng cung xảy ra chuyện gì không?
- Tiểu Vũ tỷ tỷ thậm chí dùng tới người ti tiện hơn mười năm chưa dùng tới, vẫn không làm rõ được cung Vạn Dân xảy ra chuyện gì.
- Đêm hôm đó trong hoàng cung chết rất nhiều người, toàn là thái giám
cung nữ trực ban, ngày hôm sau cung Thái Cực bày đầy hoa thơm, nghe nói
là át mùi máu và che dấu vết hủy hoại, cùng lúc đó trong Cảm Nghiệp tự
cho thêm mười sáu nữ ni, một trong số đó không ngờ là Từ Huệ phi.
- Vô Sắc đại sư hiện giờ không hỏi tới thế tục, một lòng lễ phật, nhi
tử của bà ta đã cưới vợ, có điều không ai biết hắn ở đâu. Khả nghi nhất
là tán kỵ thường thị Từ Hiếu Đức phụ thân của Từ Huệ phi bị giết, ông ta chẳng qua là điển hình cha vinh vì con, giết cũng vô ích, nếu cả ông ta cũng bị giết, chỉ có thể nói ông ta tự chuốc lấy cái chết.
Vân Diệp thở dài nói với hai nhi tử:
- Chúng ta cứ ngồi ngoài mà xem đi.
- Cha, chúng ta cứ đóng cửa không ra chẳng phải là cách, hiện giờ có
người so cha với Tư Mã Ý rồi, hai huynh đệ con thành Tư Mã Sư và Tư Mã
Chiêu, nói chúng ta đã tích trữ lực lượng chờ thời.
Lý Dung tức giận đấm bàn:
Vân Diệp lắc đầu:
- Trường Tôn gia quá nóng vội rồi, bịa ra tin đồn thế này chỉ làm trò
cười, sau khi chuyện xảy ra, cha đã đem toàn bộ lực lượng của Vân gia
phơi bày trước thiên hạ, chỉ ba nghìn người mà thôi, chẳng thể làm ra
sóng gió gì. Kỳ thực hôm đó cha làm cho hoàng đế xem đấy, còn về phần
cha nấp trong núi là để thỉnh tội, nhà ta tự ý giúp thê nhi Lý Hoài Nhân chạy thoát là đại tội.
Lý Dung và Vân Thọ há hốc miệng nhìn nhau, vốn nghĩ Trường Tôn Vô Kỵ âm
hiểm nhất rồi, lá mặt lá trái với các bên, dù phe nào thắng cũng đặt
mình ở vị trí cực kỳ an toàn, lại loại bỏ được cha họ, không nghĩ cha
mình mới thực sự cao minh, đồng loạt hỏi:
- Cha, nhà ta chẳng lẽ chỉ có ba nghìn sĩ tốt thôi ư?
- Không biết, cha từ Tây Vực trở về, đi qua một nơi là lại phân tán đi
một ít sĩ tốt, tới giờ có trời mới biết còn bao nhiêu người nghe lời
cha.
Hai huynh đệ lập tức xem bản đồ, Lý Dung vẽ một đường dài từ Hà Tây tới
Trường An, Vân Thọ đánh dấu tuyến đường thương đội Vân gia bên trên,
phát hiện trùng hợp nhau. Lý Dung hít một hơi, Vân Thọ ngẩng đầu nhìn
trời, hai huynh đệ ném bản đồ vào lửa, làm như không có chuyện gì giúp
cha đốt bếp, lá nữa đám phụ nhân về còn cần nước nóng tắm rửa.