Trương Gián Chi không ăn nữa, nghiêm túc phân tích với Lý Trì:
- Cho nên chúng ta không cần xen vào chuyện Bàng Ngọc Hải, nhưng chuyện
của Hầu Kiệt phải tham dự, tạo phản là Hầu Quân Tập chứ không phải Hầu
Kiệt, thông qua chuyện này, bệ hạ có thể đưa ra tiếng nói của mình, lại
không hề có nguy hiểm gì. Xử trí Hầu Quân Tập đã thành nhận thức chung,
nhưng xử trí Hầu Kiệt e chưa chắc, bệ hạ cũng không muốn Hầu gia tuyệt
tự, dù thế nào bệ hạ cũng cùng Hầu Quân Tập kề vai tác chiến bao năm, vì giang sơn phải xử trí Hầu Quân Tập đã làm bệ hạ đau đớn vô cùng, thêm
vào diệt cả nhà không còn hợp với phong thái khoan dung bao năm của thời Trinh Quan, cho nên chuyện này có cơ xoay chuyển cực lớn.
- Thêm nữa Hầu Quân Tập không hề khởi binh, lại còn đi bộ ngàn dặm về
kinh bày tỏ sám hối, thái tử, Vân hầu, Dực quốc công, Lô quốc công, Anh
quốc công, Trịnh quốc công đều có giao tình sâu với Hầu gia, bất kể thế
nào cũng phải lên tiếng bảo vệ già trẻ Hầu gia. Lúc này điện hạ lấy danh không tuyệt đường nhà người ta để tấu lên, nhất định có thể kết giao
với những người đó, cũng để bệ hạ nhìn điện hạ với con mắt khác, đất
phong hiện giờ của điện hạ chẳng phải nơi giàu có.
Lý Trì chống cằm nói:
- Sao ta lại nghèo như thế? Tam ca ta giàu chảy mỡ, Tứ ca cũng thế, đám
Tiểu Hữu, Tiểu Ảm đều giàu có, chỉ có ta là nghèo nhất, năm sau lại lập
phủ, tiền tài của ta không bằng Cao Dương, Lan Lăng. Tuy mẫu hậu nói sẽ
trợ cấp ta một ít, nhưng ngươi cũng biết, mẫu hậu ta luôn công bằng,
không thể cho quá nhiều. Dương phi đem toàn bộ tích trữ cho Tiểu Ảm, Âm
Phi cũng cho hết Tiểu Hữu, Tiểu Hữu lại sắp cưới Vân Nha, lập tức phát
tài lớn. Các ngươi theo ta chẳng có ngày tháng tốt lành.
Trương Gián Chi cười nghiêng ngả:
- Nương nương tất nhiên sẽ không cho điện hạ quá nhiều, nhưng đừng quên, Đại ca, Tứ ca của điện hạ là đại tài chủ, là huynh đệ cùng mẹ với điện
hạ, đệ đệ mở phủ, là cơ hội tốt vươn tay xin họ, nghe nói Tứ ca điện hạ
chuyến này cùng Vân hầu đi Nam Dương tìm được một đảo hương liệu, nhất
định không thiếu tiền, tới khi đó điện hạ cứ thoải mái mở miệng.
Lý Trì có chút xấu hổ nói: truyện được lấy từ website tung hoanh
- Như thế không thỏa đáng, Tứ ca ta vì đảo hương liệu mà thiếu chút nữa
mất mạng, ta ngồi không hưởng lộc không thích hợp lắm, sẽ bị người ta
chê cười.
- Điện hạ không lên tiếng mới bị họ trách tội, chỉ cần điện hạ lên
tiếng, ta đảm bảo thái tử và Ngụy vương sẽ cho điện hạ sự trợ giúp lớn
nhất, khi đó ôm cây đợi thỏ, nói không chừng ngay cả Vân hầu cũng giúp.
Lý Trì nhìn Trương Gián Chi cười âm hiểm có chút vui mừng lại ngại ngùng:
- Vân hầu tuy là tỷ phu của ta, nhưng không có danh nghĩa, bắt chẹt y có quá không?
Trương Gián Chi cười khùng khục:
- Không có vẫn là tỷ phu, quan hệ như thế bắt chẹt mới dễ, hơn nữa ra
tay phải tàn, phải độc, nhưng Vân hầu cho tiền, điện hạ ngàn vạn lần
không được nhận.
- Vì sao?
Lý Trì tuổi còn nhỏ, không hiểu được yếu quyết trong đó.
- Tiền tài tới, với sự nghèo đói của Tấn Dương thì chẳng mấy chốc sẽ
hết, bao nhiêu cũng không đủ, chẳng phải có câu cho người ta cá chẳng
bằng dạy người ta bắt cá sao, chúng ta xin Vân hầu bản lĩnh bắt cá, chứ
không cần vài con cá, như thế mới có cá ăn mãi không hết. Điện hạ nhớ
đó, Vân hầu cực kỳ giảo hoạt, khi đó ngài phải vô cùng kiên quyết, ta sẽ ở bên cổ vũ, khi ấy trên triều đường có tiếng nói chúng ta, phía sau
cũng lợi ịch thực chất, đợi khi đủ tiền tài thì điện hạ cũng tốt nghiệp
rồi, chúng ta tới đất phong biến nơi đó thành đất lành chốn nhân gian.
Lý Trì cười híp mắt lại, bản thân không có chí lớn, có mấy ca ca cường
đại không phải là chuyện xấu, hoàng vị không liên quan tới mình, nên
không có xung đột với các ca ca, khi ấy kiến thiết tốt đất phong tiêu
diêu cả đời là lựa chọn tốt.
- Mạnh Tương huynh, ngươi chạy mau đi!
Lý Trì nhìn sau lưng Trương Gián Chi đột nhiên nói:
Trương Gián Chi hơi ngớ người:
- Vì sao ta phải chạy? Điện hạ có nguồn lực hùng hậu như vậy tất nhiên
phải tận dụng, ngài đừng thấy khó xử, ai hỏi tới cứ nói là chủ ý của ta
là được, có gì đâu phải che giấu.
- Ta cũng không ngại, có một con gấu mèo lớn đi tìm con nó, con nó bị
ngươi đá vào rừng trúc, giờ vẫn đang kêu kìa, con gấu mèo lớn đó luôn do ta nuôi, cho nên không cắn ta, ngươi thì khó nói.
Trương Gián Chi từ từ quay lại, sắp xếp khay cơm đâu ra đó, nhìn con gấu mèo lớn kia lộ ra hàm răng, nhảy tót qua bàn chạy cuống cuồng, tức tốc
biến mất trong đám đông.
Gấu mèo lớn cắn cổ gấu mèo con tha từ trong rừng trúc ra, đặt gấu mèo
con lên bàn, bản thân tới bên Lý Trì, ôm bàn ăn cơm thừa, coi xung quanh không có ai tồn tại ...
Mới đầu thư viện chỉ có ba con gấu mèo do Hủy Tử đưa tới, đầu bếp thư
viện mỗi ngày cho ba con gấu mèo ăn, huống hồ bên sông Đông Dương còn có rừng trúc lớn cho chúng kiếm thức ăn, thế là chúng an gia ở đây, mùa
đông ba năm trước có một trận truyết cực lớn, rất nhiều trúc bị tuyết
đọng đè gãy.
Khi đầu bếp theo thông lệ cho gấu mèo ăn thì phát hiện có thêm một con
gấu mèo gày gò, liền đập hai quả trứng gà cho con gấu mèo gày gò đó, cơm thừa cũng cho một ít, thế là hôm sau con gấu mèo ấy lại tới, lương thực của ba con gấu mèo cho bốn con ăn không thành vấn đề, đầu bếp không để
ý.
Nhưng khi đầu bếp phát hiện gầu mèo tới chờ hắn cho ăn ngày càng nhiều
thì hối cũng đã muộn, đám gấu mèo này chẳng hiểu vì sao không có dã
tính, đầu bếp lấy chân đá, chúng giơ mông chịu, sau đó cọ mông vào tường vài cái là xong, vì chút thức ăn mà không còn chút tôn nghiêm gấu mèo
nào nữa.
Thư viện đem tin gấu mèo tràn lan thành họa báo cho Hủy Tử công chúa,
Hủy Tử mừng rỡ ngồi xe ngựa tới thư viện, cô bé tấm thân mong manh vừa
ho vừa cho gấu mèo ăn, nhìn cảnh đó Lý Cương không sao mở miệng đuổi gấu vèo về rặng Tần Lĩnh được.
Hủy Tử đi tìm phụ hoàng xin tiền cho gấu mèo ăn, rồi tìm mẫu hậu, thái
tử, các ca ca tỷ tỷ khác, quyên được rất nhiều tiền, chuyên môn nuôi gấu mèo. Lý Nhị hạ một đạo ý chỉ vô cùng mạnh mẽ, thư viện không được đuổi
gấu mèo, chuyên môn tìm người quản lý gấu mèo, thế là đầu bếp kia biến
thành nhân viên hoàng gia, tuyển năm tạp dịch chuyên môn nuôi gấu mèo.
Lý Cương bó tay hết cách, chỉ lo một ngày thư viện bị gấu mèo chiếm
lĩnh, lúc này bản năng dã thú của gấu mèo làm chúng xua đuổi những con
gấu mèo tới sau, những con gấu mèo gầy gò sao có thể là đối thủ của mấy
con gấu mèo được thư viện nuôi to lớn béo tốt, bị đánh tơi bời chui vào
rặng Tần Lĩnh không dám ra nữa.
Gấu mèo con trong thư viện một khi trưởng thành sẽ bị gấu mèo lớn đuổi
vào rặng Tần Lĩnh không chút thương xót, nên lượng gấu mèo của thư viện
luôn duy trì khoảng chừng 100 con.
Tập tính này của gấu mèo được các tiên sinh thư viện phát hiện ra, từ
chỗ thợ săn biết gấu mèo ở nơi hoang dã đều tồn tại độc lập, con đực con cái cũng không sống với nhau trừ lúc động tình, làm sao gấu mèo ở thư
viện lại kết thành một đàn lớn?
Có người suy đoán rằng do thức ăn phong phú, vì thế thư viện mang tinh
thần nghiên cứu chặt đi một phần rừng trúc, quả nhiên lại có một số con
gấu trúc bị đàn đuổi đi. Năm sau rừng trúc mọc lại, số lượng gấu mèo
liền khôi phục nguyên dạng. Trong số tiên sinh của thư viện có một tiên
sinh trẻ tên Hiên Nhân phát hiện được, nộp lên báo cáo xin nghiên cứu
hành vi dã thú.
Hiên Nhân cho rằng vạn vật trên đời đều sinh sống theo một quy tắc đặc thù,
nhân gian do hoàng tộc, đại thần, huân quý, bình dân và nô lệ tạo thành, vậy dã thú hẳn cũng như thế, cũng có đẳng cấp xã hội, là thiên mệnh,
không vì ý muốn cá nhân mà thay đổi, hắn muốn dùng mười năm chứng minh
điều ấy.
Chuyện vô nghĩa thế này Nguyên Chương tiên sinh tất nhiên không đồng ý,
nhưng chẳng biết từ đâu Lý Nhị hay tin, chuyên môn cấp tiền từ nội phủ
cho Hiên Nhân nghiên cứu, Lý Nhị mẫn cảm nhận ra, một khi lý luận này
được chứng thực, sự thống trị của ông ta càng danh chính ngôn thuận, sao bỏ qua được.
Lý luận hữu dụng mới được ủng hộ, Hiên Nhân bắt trúng mạch của hoàng
gia, năm xưa nho học cũng chính vì khẳng định tính chính xác của hoàng
đế thống trị vạn dân, nên Đổng Trọng Thư mới có cơ hội đem mỹ nhân nho
học hiến cho Hán Vũ Đế, Hiên Nhân chẳng qua là dùng lại mánh cũ thôi.
Có tiền rồi Hiên Nhân bắt đầu chiêu mộ người ủng hộ, kết quả có bốn
người theo hắn cũng nghiên cứu dã thú, Hiên Nhân hưng phấn đi tìm Nguyên Chương tiên sinh yêu cầu mở phân viện thú tộc, bị Nguyên Chương phun
cho bãi nước bọt, đợi khi nào có năm mươi người hẵng tính, phân viện thổ mộc của Công Thâu Mộc là vì ông ta đủ người đi theo.
Hiên Nhân mang cái mặt đầy nước bọt cười bỏ đi, mục tiêu của hắn đã
thành, hiện giờ chỉ cần làm ra thành tích, vang danh thiên hạ ắt có
người theo, thợ da còn có năm ba tên đồ đệ, mình phát hiện ra một học
vấn lớn, thế nào chẳng có trăm tên đệ tử, chỉ cần mình lập nên hệ thống
động vật học, hắn quyết định bắt đầu nghiên cứu từ bầy sói ...
Lý Cương tiên sinh tuổi càng cao tính trẻ con càng nặng, trên đời có xe
ngựa, xe lừa, xe bò, lão tiên sinh muốn ngồi xe gấu mèo, kiếm một con
gấu mèo ngoan nhất lắm hàm thiếc và dây cương lên, để nó kéo xe ấm của
mình đi thong thả quanh thư viện là tuyệt vời nhất.
Con gấu mèo chậm rãi đi lung tung, lão tiên sinh ngồi trong xe nửa tỉnh
nửa ngủ, cũng không cố ý yêu cầu gấu mèo đi đâu, chỉ cần nó kéo mình đi
chơi là được, xe ấm với ông mà nói là cái nôi lớn.
Ông và gấu mèo đi nhiều nhất là chỗ tượng của Nhan Chi Thôi, Lý Cương
không chỉ một lần vỗ tượng nói, mình sắp tới bồi tiếp lão tiên sinh rồi, hiện giờ Đại Đường có rất nhiều chuyền kể cho lão tiên sinh nghe, đôi
lúc Lý Cương thấy sốt ruột, ông thấy cục đá lạnh băng càng thích hợp với mình hơn tấm thân yếu ớt này.
Vân Diệp nói học vấn tới cực hạn muốn bất hủ, sự bất hủ này tất nhiên
không phải chỉ thân thể, Lý Cương không mong mỏi mình có thể sống trăm
năm nữa, chỉ cần tinh thần của mình có thể hòa vào thư viện, cùng thư
viện vĩnh viễn truyền thừa, kết quả này quan trọng hơn là sống bao lâu.
Thái Sơn lão nhi còn chẳng sống bằng mình, ba lão già thực hiện lời hứa
dạy học ở thư viện ba năm, trở về liền lần lượt qua đời, điều này làm Lý Cương đắc ý lắm, cuối cùng có thể thắng ba lão già đó ở một phương
diện, lại còn thắng chắc, trừ khi ba lão già đó sống lại được, nếu không hắc hắc ...
Ba lão già đó chết, người khác đều viết tang thư, chỉ Lý Cương viết
thiếp chúc mừng đỏ rực, không ai trách tội, thậm chí không ai thấy có gì không đúng, con cháu ba lão già còn lặn lội đường xa tới thư viện,
không mặc áo tang mà mặc áo lành để cảm tạ, Lý Cương tiên sinh cười lớn:
- Bọn họ đã được nghỉ ngơi, chỉ còn lão phu giãy dụa trên cõi đời, sao chẳng chúc mừng?
Sống tới chín mươi tuổi là chán lắm rồi, nếu chẳng phải lưu luyến thư
viện hùng vĩ, đám học sinh đầy sức sống thì có lẽ Lý Cương đã đi rồi,
ông ta cố sống là vì muốn nhìn thư viện nhiều hơn, nhìn thêm một cái
cũng tốt ...
Lý Nhị cuối cùng quyết định về Trường An, ông ta đã nhìn Nhạc Châu đủ
rồi, kết luận rằng đây là thành phố thuộc về thương nhân, bọn họ sử dụng là thứ lễ nghĩa liêm sỉ khác, trong đó quan trọng nhất là khế ước, chỉ
cần ký khế ước thì dù đầu dũi đất bọn họ cũng sẽ hoàn thành, trước khi
kí hiệp ước thì có thể bấp chấp thù đoạn, lừa gạt hãm hại cũng chẳng lấy làm vô sỉ, hơn nữa mọi người cũng thừa nhận hành vi này tồn tại.
Một khi khế ước được ký có thể tin tưởng mười phần mười, nếu có chuyện
làm trái khế ước thì người đó đừng mong có được bản khế ước nào ở giới
thương nhân nữa, người hủy tín nghĩa của mình thì không thể theo đường
thương nghiệp, kể cả con cháu cũng thế.
Thương nhân lớn nhất Nhạc Châu là mình, người được lợi lớn nhất cũng là
mình, Lý Nhị phát hiện cả bản thân cũng không thể dễ dàng hủy hiệp ước,
nếu không tín nghĩa của hoàng gia sẽ phá sản, vấn đề cực kỳ nghiêm
trọng, trong giới thương nghiệp mình không phải là đế vương. Ông ta
hiểu, mình bị trói vào chiếc chiến xa lợi ích thương nghiệp rồi, hoàng
quyền cũng không thể bắt nó dừng lại.
Đi ngược dòng Hán Thủy rất gian nan, cho nên Lý Nhị bỏ đường thủy, lệnh
đại quân mem Hán Thủy tới Hán Trung, cuối cùng đi Kim Ngưu đạo qua chỗ
mỏng nhất của rặng Tần Lĩnh về Trường An.
Chiếc Đại Đế tháo rỡ nửa số vũ khí giao cho thứ sử Nhạc Châu, nó chỉ có
thể neo ở trên Động Đình Hồ, bất kể vì nguyên nhân gì tiến vào Trường
Giang sẽ bị thủy sư Trường Giang đánh chìm, bất kỳ lý do gì cũng không
được, đó là mệnh lệnh của Lý Nhị, vì chiếc Đại Đế đã thành một phần hành cung Nhạc Châu.
Trương Lượng như được đại xá dẫn hạm đội hỏa tốc chạy tới Đông Hải,
trong đó chiếc Thanh Tước và Công Chúa nhập vào hạm đội Lĩnh Nam, hộ bộ
bồi thường cho Vân Diệp và Lý Thái ít tiền, coi như mua hai chiếc chiến
hạm này, Lý Nhị không có kế hoạch đóng chiến hạm mới, ông ta cho rằng
lực lượng trên biển của Đại Đường như thế là đủ rồi.
Nửa tháng sau mọi người tới được Bao Châu thuộc Hán Trung, trước kia là
Xuyên quận, Lý Uyên lập quốc sửa thành Lương Châu, Lý Nhị chê nó nghe
không hay, sửa thành Bao Châu.
Lịch sử xưa nay luôn là tổ tiên đoạt đất, con cháu làm mất đất, Hán
Trung cũng không phải ngoại lệ, sau khi Lưu Bị, Gia Cát Lượng chết, Hán
Trung bị Tào Ngụy đoạt mất, cuối cùng họ Tư Mã hưởng lợi.
Vòng tuần hoàn ấy từ Tây Tấn, Đông Tấn, Tống, Tề, Bắc Ngụy, Lương, Tây
Ngụy, Bắc Chu cho tới triều Tùy, cuối cùng là Lý Nhị, tuy Vân Diệp có
thể kể tiếp về cái vòng tuần hoàn này, nhưng nghĩ cho cái đầu của mình,
quyết định ngậm miệng lại, vì Lý Thái biên soạn ( quát địa chí) còn am
hiểu mành đất này hơn y.
Chính sử nói không lại Lý Thái, vậy chơi dã sử, ngươi nói Lưu Bị anh
minh, ta kể Gia Cát Lượng quỷ dị. Lưu Bị anh minh thì không ai muốn
nghe, Gia Cát Lượng quỷ dị khiến các lão tướng hưởng ứng, khi nói tới
Gia Cát Lượng vì tương lai của nước Thục quyết định dùng Thất Tinh Đăng
kéo dài tuổi thọ, kết quả bị Ngụy Diên vô tình đá đổ, không ai không thở dài nuối tiếc.
- Không thể nào, Diệp Tử, ngươi bịa đặt, không thể có chuyện nực cười
Gia Cát Lượng chết còn đuổi được Tư Mã Ý, thời gian hai người qua đời
chênh nhau mười tám năm, hơn nữa, Tư Mã Ý chấm nước bọt mình để lật
sách, kết quả bị người ta bôi độc vào sách giết chết, càng không thể
nào, trong số đại tướng có ai ngu xuẩn như thế.
- Ngụy vương điện hạ, lão phu lật sạch đều chấm nước bọt, đừng nói quá
dứt khoát, xem ra sau này lão phu phải sửa cái tật ấy, nếu không xuất
hiện chuyện ai đó chết rồi còn giết được Trình Giảo Kim thì bẽ mặt.
Trình Giảo Kim rất không hài lòng chuyện Lý Thái quấy phá, câu chuyện hay như thế, nghe là được, lắm mồm làm gì.
- Ha ha ha, đúng là chuyện hay, nghe chuyện lại nhìn Hán Trung làm người ta thoải mái, đúng cũng được, sai cũng được, chẳng qua là mây khói trôi đi, ai truy cứu làm gì, như đám lão phu khi tóc trắng sinh ra, dũng võ
không còn, muốn tung hoành chiến trường như năm xưa rất khó rồi.
Tần Quỳnh vuốt chòm râu hoa râm cảm khái: