Có một số lời chỉ có thể nói với bằng hữu, có lời chỉ nói được với lão bà, có lời trừ quỷ thần không thể nói với ai, Vân Diệp thấy hôm nay mình
nói hơi nhiều, lời không nên nói cũng nói mất rồi, sau này Tân Nguyệt
muốn thoải mái không dễ dàng, đây vốn là trách nhiệm của mình mới đúng.
Tân Nguyệt ôm gối, lưng tựa lưng vào trượng phu nằm trên giường, nàng
không biết phải nói cái gì, trước kia thấy trượng phu suốt ngày cười
cười đùa đùa vẫn làm cả nhà hưng vượng phát đạt, giờ mới phát hiện ra
nhiều chuyện không thể nói, nói ra đều là máu và nước mắt.
Quý phụ trong thành Trường An đều hâm mộ Tân Nguyệt có trượng phu tốt
tính, chẳng những tốt tính mà còn đường hoàng, tới giờ trong nhà mới có
ba nữ nhân, còn về chuyện phong lưu với công chúa, trong giới quý phụ đã thành một câu chuyện đẹp, cưới công chúa không phải chuyện hay, cưới về làm chủ phụ là hết đường sống, nhưng tư thông với công chúa là chuyện
cực tốt, có thể hưởng sái hoàng gia, lại không phải chịu tội của hoàng
gia. Huống hồ Vân Diệp có cơ hội cưới công chúa về, nhưng lại chọn Tân
Nguyệt làm chính thê, Vân Diệp chiều chuộng Tân Nguyệt vô cùng, không
quý phụ nào không ao ước phu quân mình cũng thế.
Tân Nguyệt dựa đầu vào vai phu quân, hưởng thụ giây phút ấm áp, chỉ có
những lúc thế này nàng mới thấy trái tim tương thông với phu quân.
Ả xấu xa Na Mộ Nhật thắp nến lên rồi. Na Mộ Nhật vô tội bị Tân Nguyệt đè ra giường đánh mấy cái thật mạnh vào mông, lúc này mới sắp xếp món ăn
trên mầm hầu hạ phu quân ăn cơm.
Na Một Nhật quan sát y phục của Tân Nguyệt và phu quân, đều chỉnh tề,
vậy hai người làm gì trong căn nhà tối đen? Nàng rất muốn biết.
……
Lý Trì cầm khay cơm của mình bi phẫn nhìn con gấu mèo ôm chân mình không chịu đi, gấu mèo là phải ở trong rừng trúc bẻ trúc ăn, chứ không phải
ôm chân mình ngẩng đầu đòi ăn bánh ngọt.
Kẻ ngốc cũng biết hiện giờ đồ ăn của thư viện khác xa trước kia, nghe
học trưởng đã tốt nghiệp kể một phần thịt kho trước kia không những ăn
thỏa thuê, còn có thể cho vào ống trúc mang về cho lão phụ ăn. Hiện thịt kho vẫn ngon, nhưng bé tẹo, trong nồi khoai tay bới mòn mắt mới tìm ra
được miếng thịt, bánh ngọt cũng thế, nghe nói trước kia mỗi học sinh
được một miếng lớn, giờ chỉ còn bé như nắm đấm.
Lý Trì là người mềm lòng, chưa bao giờ biết từ chối người khác, sữa đã
cho một con gấu mèo nhỏ béo ú, vừa rồi lại không cẩn thận để nó nhìn
thấy cái bán ngọt phết mứt quả. Ông trời ơi, cả tuần mới có một lần ăn
bánh ngọt, chờ đợi lâu lắm rồi, Lý Trì thích đồ ngọt, không muốn cho gấu mèo, nhưng con gấu ngốc vẫn ôm chân mình keo không ngớt, còn lấy cái
đầu tròn tròn dụi vào đùi Lý Trì, dáng vẻ đáng thương.
Khi mắt Lý Trì chạm vào đôi mắt đen lay láy của nó thì chỉ còn biết thở
dài, cầm dĩa đặt bánh ngọt lên lá trúc, con gấu mèo lập tức buông chân
hắn ra, nằm ăn bánh ngọt.
Lý Trì kiếm một cái bàn đặt khay xuống bắt đầu ăn cơm, món khoai tây nấu miến chết tiệt, dình vào nhau như nước mũi, nỗ lực không liên tưởng tới thứ kia, trộn với cơm cho vào mồm, dù sao cũng phải ăn no phải không?
Trường An, Lũng Hữu đều thừa thãi khoai tây, nên cũng nhiều miến, năm
nay khoai tây lại được mùa, giá rẻ kinh người, nên thư viện mua rất
nhiều khoai tây làm món chính cho học sinh, loáng thoáng có tin thư viện bớt xén tiền cơm của học sinh, Lý Trị cũng biết có học sinh đang thu
thập tài liệu đem hậu cẩn thư viện lên công đường.
Giữ lấy quyền lợi ăn thịt của mình, đó là khẩu hiệu học sinh đưa ra,
quyền tự do đã bị thư viện tước đoạt, quyền lựa chọn đã bị triều đình
tước đoạt, quyền yêu đương khỏi nhắc tới, đám học sinh kích động bảo vệ
quyền lợi cuối cùng của mình.
Trương Gián Chi vội vội vàng vàng cầm khay chạy tới, ngồi đối diện với
Lý Trì, con gấu mèo nhìn thấy bánh ngọt trong đĩa của Trương Gián Chi
lại kêu lên ôm lấy đùi Trương Gián Chi, nhưng hắn không phải Lý Trị, đá
con gấu mèo lăn vào rừng.
Trương Gián Chi sắp tốt nghiệp, được ngầm định làm chúc quan của Tấn
vương phủ, Lý Trì năm nay mười một tuổi sang năm sẽ mở phủ, chúc quan
thân cận nhất đều là do nó tự chọn, Trương Gián Chi là Lan Lăng lựa chọn cho nó, thiếu niên bần cùng này qua bốn năm rèn luyện đã thành nhân
tài, phong cách làm việc cực kỳ cứng rắn, là quản lý hội học sinh, trước nay nổi tiếng vì ra mặt vì học sinh.
Thấy khay cơm be bét của Lý Trì, liền đặt bánh ngọt sang, vị chủ nhân
tương lai này của mình rất thông tuệ, tâm địa cực tốt, chỉ là tính cách
quá mềm yếu, có điều là một vị vương gia, tính cách này cực tốt.
Lý Trì muốn từ chối, Trương Gián Chi nói:
- Điện hạ ăn đi, ta ở nhà bếp phụ giúp bốn năm, món ăn gì cũng qua miệng rồi, điện hạ biết thông lệ của nhà bếp đó, luôn có chút hao tổn, thực
ra là hao tổn trong bụng đầu bếp, bánh vừa ra lò là ta đã ăn rồi, nên
điện hạ cứ ăn đi. Khoai tây nấu miến hôm nay là do Lưu Béo làm, hắn bỏ
qua công đoạn khoai tây đảo mỡ, nên biến thành thứ dinh dính thế này.
Lý Nhị bỏ món miến khoai tây đi, súc miệng, thưởng thức bánh ngọt.
- Điện hạ, chuyện hội học sinh đối đầu với hậu cần thư viện người đừng
tham gia, ta cũng không tham gia. Đám Thành Lương, Duyên Phong cũng được ta dặn dò rồi, không được tham dự, cái gì mà thư viện bớt xén tiền ăn
của học sinh chứ, chuyện này do quân lệnh của bệ hạ, bệ hạ cho rằng học
sinh sống quá sung sướng, lo tương lai không thể tới chỗ nghèo khó chịu
khổ, nên giảm bớt chi phí, được ăn như bây giờ là nhờ thư viện trợ cấp,
ta giúp trong bếp, mấy chuyện này sao không biết. Nếu như không phải Lý
Cương tiên sinh hiền hòa, mà là Nguyên Chương tiên sinh tính nóng như
lửa, ghét ác như thù thì đám Bàng Ngọc Hải nhất định sẽ khốn đốn, đoán
chừng thư viện lại sắp có thêm mấy tòa giả sơn rồi.
Lý Trì ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng mới nói:
- Mạnh Tương huynh, ngươi đã biết lý do này vì sao không nói cho đám
Bàng Ngọc Hai, chúng ta là học sinh, lợi ích nhất trí, khoanh tay ngồi
nhìn họ gặp xui xẻo không phải hành vi của quân tử.
Trương Gián Chi đứng dậy chắp tay nói:
- Điện hạ có tâm tư này, ta dù cả đời ra sức vì điện hạ cũng đủ rồi, ta
đã nói với Bàng Ngọc Hải, thậm chí đứa hắn danh sách mua sắm của nhà
bếp, hắn vẫn không tin.
- Điện hạ, kỳ thực Bàng Ngọc Hải không quan tâm thư viện có bớt xén tiền ăn không, Nguyên Chương, Ngọc Sơn, Ly Thạch, Kim Trúc có phải vị nào
không tín đức ngời ngời, bị nghi ngờ thế này thật vô lý, nhưng Bàng Ngọc Hải vẫn kiên trì, hắn không quan tâm tới thắng bại, chỉ quan tâm tới
thân phận thủ lĩnh học sình, vì điều này, hắn nguyện đi đắp giả sơn để
học sinh tin phục, chẳng qua là một loại thủ đoạn để hắn củng cố địa vị, không cần nhắc tới.
- Thư viện từ khi thành lập tới nay chỉ khai trừ một học sinh, đó chính
là Mã Chu, cả nhà Hầu Kiệt vì phản loạn mà bị giam trong Đại lý tự, Đại
lý tự khanh mấy lần yêu cầu thư viện đuổi Hầu Kiệt, đều bị thư viện từ
chối, Lý Cương tiên sinh nói Hầu Kiệt không thể phản nghịch, nay vào
ngục là do cha liên lụy thôi, Nguyên Chương tiên sinh thậm chí đích thân tới Đại lý tự thăm Hầu Kiệt, còn cởi y phục hắn xem có bị tra tấn bức
cung không, còn nói đợi bệ hạ về, thư viện sẽ kêu oan cho hắn.