Lý Nhị ngồi xuống chiếc ghế được Đoàn Hồng đưa tới, thở dài:
- Quả nhiên là như thế, trẫm chỉ buông lỏng vài năm mà không còn hiểu
biết vễ xã hội nữa, đúng là nên tới lúc học tập rồi, tiểu tử, cho ngươi
đắc ý vài ngày, sau khi trẫm hiểu rõ những biến hóa này, tới lúc đó tới
ngươi chịu tội.
- Trị thiên hạ chẳng qua là trị nhân mà thôi, các ngươi dù biến hóa trăm dạng cũng khó rời bản chất, nếu trẫm không có tâm lực biết và khống chế mọi chuyện trên đời thì trông coi tốt mấy kẻ các ngươi, để các ngươi
chăn con dân cho trẫm là đủ.
Mang trà cho Lý Nhị, nhìn ông ta khoan khoái uống trà, tựa hồ thực sự
hiếu ra gì đó rồi, Lý Thái khoác áo trên theo thói quen đứng sau lưng Lý Nhị, bị Lý Nhị kéo lại:
- Mụn nhọt trên người con chưa khỏi, đừng mặc y phục, để thân trần tốt
hơn, Hi Mạt Đế Á vì sao không hầu hạ con, không có chút giác ngộ nào của thê tử cả.
- Phụ hoàng, hài nhi và Hi Mạt Đế Á chỉ hợp tác sinh con thôi, hài nhi không nạp nàng làm phi tử.
Lý Nhị kinh ngạc tới không biết nói cái gì, ông ta chưa bao giờ nghe
thấy cái luận điệu hợp tác sinh con, đột nhiên đập lên sống lưng Vân
Diệp một phát, mắng:
- Toàn là do thứ khốn kiếp nhà ngươi gây ra, trước kia ngươi đi lệch
đường, làm Thanh Tước cũng học theo ngươi, đây mới là thiếu sót lớn nhất của trẫm, ngươi và con bé An Lan làm bậy làm bạ đã thành trò cười trên
đường phố Trường An.
Vân Diệp đau méo mặt, tức giận nhìn Lý Thái cười trộm, tên khốn kiếp này cố ý, biết chuyện bản thân khó nói liền lôi mình và Lý An Lan ra.
Lý Nhị tâm tình vừa mới tốt lên đã đen như đít nồi, thấy lưng Vân Diệp
đỏ rực không tiện đánh nữa, chỉnh áo bào đùng đùng nổi giận quát Đoàn
Hồng:
- Tức chết trẫm rồi, toàn đứa khốn kiếp, về cung.
Tiễn Lý Nhị ra khỏi cửa, Vân Diệp nói với Lý Thái:
- Cứ để thân trần đó, ta với ngươi đập nhau, ta tới Nhạc Châu phòng ngừa đủ thứ, không ngờ ngươi hạ độc thủ với ta, ngươi xem sống lưng của ta
đi, cái vết này dăm ba ngày không tan được.
- Toàn thân là mụn, ngươi nhẹ tay thôi, mủ vỡ ra không tốt.
Lý Thái miệng thì nói đáng thương lắm, nhưng tinh thần phấn chấn, hôm
nay dù thế nào coi như cũng giải quyết được chuyện của mình và Hi Mạt Đế Á rồi, Hi Mạt Đế Á muốn tự do, lại muốn có con kế thừa tâm nguyện, nay
đều đạt được, tất nhiên mọi người đều vui.
Mấy ngày qua Tân Nguyện dẫn Vân Thọ đi nhận chưởng quầy các ngươi bái
kiến, thằng bé phải ngồi ngay ngắn cho một đống ông già hành đại lễ, làm nó vô cùng buồn bực. Đây là lần đầu gặp mặt, các chưởng quầy phải dựa
theo lễ nghi chủ tớ thời cổ, rắc tối tới mức làm người ta hãi hùng. Vân
Diệp chỉ thò mặt ra một cái rồi mượn cớ bận công vụ bỏ đi, mang Vân Mộ,
Vân Lộ, Vân Hoan đi dạo phố. Vân Thọ vô cùng muốn được theo cha, nhưng
thấy ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, đành tiếp tục làm tượng bồ tát.
Cả ngày không thấy cha và đệ đệ muội muội đâu, tới khi trời sắp tối mới
thấy cha cõng Vân Lộ ngủ say về, bồn người đều lấm lem, hông cha còn có
một cái giỏ, không biết chứa cái gì.
- Không được phân tâm, ghi nhớ cho kỹ tên người, tương lai dùng tới, đều là lão nhân trong nhà, không cho con gọi tùy tiện Triệu Mộng Điền, sau
này phải gọi là Triệu gia gia, không được vì là gia chủ mà lên mặt, nhớ
chưa?
Vân Diệp vào cửa thấy hai mẹ con Tân Nguyệt ngồi trên giường xem danh
sách, Vân Diệp đặt Vân Lộ xuống, cởi giỏ, ném y phục bẩn lên người Tân
Nguyệt:
- Chính sự không làm suốt ngày tính toán vụn vặt, gọi Lão Triệu là Triệu Mộng Điền thì sao, tên cha mẹ đặt cho là để gọi.
Tân Nguyệt thu quần áo bẩn lại, ủy khuất nói:
- Bảo Thọ Nhi gọi chàng là Vân Diệp thử xem.
- Gọi thì gọi, cho nàng biết, những quy củ này làm con bất tri bất giác
cho rằng gia gia, thúc thúc, bá bá gì đó là không được làm trái. Thọ Nhi tương lai gánh vác nhà ta, ngang bướng mới là tính cách của trẻ nhỏ,
nàng xem có đại gia tộc nào đem trưởng tử giáo dục thành người thành
thực không? Còn không phải dạy toàn thứ tàn nhẫn, nhà ta không cần thế,
cũng không cần dạy con thiện lương, chỉ cần dạy con cách tự lập là được.
Tân Nguyệt thấy Vân Thọ sách cái giỏ cá ra ngoài rồi mới nói:
- Thiếp xuất thân tiểu môn họ, kiến thức nông cạn, chàng đừng giận, nhưng không dạy con như thế thì dạy thế nào?
- Trường Tôn Xung gửi đại nhi tử tới nhà thợ săn luyện dã tính, Trình Xử Mặc tử nhỏ sống trong quân doanh, những tướng lĩnh trên thảo nguyên
phân mục trường, bộ hạ ra, cho đám nhi tử mặc sắc chém giết nhau. Lão
sắc quỷ Lưu Hoằng Cơ để những đứa con khác tự do, nhưng với đứa cả vừa
mới tới đổ trường đã bị ông ta bẻ gãy một ngón tay. Những đứa bé đó lớn
lên chẳng đứa nào vừa hết, đều như sói cả, nàng định nuôi Thọ Nhi thành
cừu, để sau này cho chúng mặc sức xé xác à?
Mấy năm qua Vân Diệp dần dần hiểu được sự tàn khốc trong gia tộc lớn,
Trường Tôn Xung nói tới tuổi thơ của mình là chỉ biết nốc rượu thở dài,
Trình Xử Mặc chẳng nhớ được mấy chuyện khi nhỏ, chỉ nhớ không cưỡi ngựa
thì luyện võ.
Lão đại của Lưu Hoằng Cơ khi uống rượu với Vân Diệp dù có uống say quắc cần câu cũng chưa bao giờ làm việc gì quá đáng.
Kẻ nào cũng bị luyện thành thứ biến thái, Sài Lệnh Vũ xem như là kẻ kém
cỏi nhất trong đám trưởng tử, dù là thế năm xưa đối trận với cao thủ như Cầu Nhiệm Khách cũng chẳng hề sợ, con thứ dù gây chuyện lớn thế nào mọi người cũng cười một cái cho qua, nếu con trưởng làm chuyện mất mặt, cả
nhà không ngẩng đầu lên được. truyện copy từ tunghoanh.com
- Con chúng ta chỉ cần tự tin, tự lập, tự cường là được, biết khi nào
nên buông tay, khi nào nên tiến công, thậm chí phải biết khi nào nên
tranh hùng. Những thứ này ta không dạy được, nàng cũng không dạy được,
cần cô phụ dần dần rèn rũa, sau này bài học của con, nàng chỉ được hỏi
đã hoàn thành chưa, không được hỏi tiên sinh dạy cái gì.
Tân Nguyệt ngồi ngây trên giường, nhìn trượng phu đứng trong bóng tối
nói những lời mình không hiểu, chẳng biết phải ứng đối ra sao, Tân gia
chỉ là nhà trung đẳng lấy thi lễ truyền đời, cho rằng khiêm tốn, lễ độ,
uyên bác là tốt, không biết rằng rèn luyện cá tính mới là quan trọng
nhất.
Vân Diệp thở dài ngồi xuống ôm lấy Tân Nguyệt:
- Nếu như năm xưa ta không có dã tâm thì giờ nàng không phải chịu khổ
như thế, rõ ràng là con mình lại không có tư cách giáo dục, dù ai cũng
chẳng vui nổi, hiện Vân gia rất lớn, chúng ta gần như đã vứt bỏ thảo
nguyên, nhưng mục trường kia vẫn là của nhà ta. Nàng tính xem, thảo
nguyên, Lĩnh Nam, Nhạc Châu, Đăng Châu, Ích Châu lại còn cơ sở ta chuẩn
bị ở Nam Dương, quyền lợi của gia chủ e không nhỏ hơn của Cao Ly vương,
cả vạn người sống dựa vào nhà ta, sao có thể xem nhẹ.
- Nàng xem dấu tay trên lưng ta, là bệ hạ đánh đấy, không phải chỉ vì
chuyện của ta và An Lan, cũng là một loại cảnh báo, Vân gia ở Nhạc Châu
dù rất kiềm chế, song vẫn làm hoàng đế kiêng kỵ, trên đời này người
không có cảm giác an toàn nhất là hoàng đế, dù ông ta tin ngươi ra sao,
con mắt thứ ba của ông ta vẫn bắt chết trên người ngươi.
- Nàng nghĩ chiếc Đại Đế là món đồ chơi ta làm ra à? Ai cũng nói chiếc
Đại Đế hung mãnh vô song, không phải thần không khống chế được, thực ra
tin đồn này do ta cố ý truyền đi, hoàng đế chỉ có nắm ưu thế tuyệt đối
mới không để ý tới chút thủ đoạn nhỏ của chúng ta, không tin nàng đóng
chiếc Đại Đế thứ hai mà xem, dám chắc sấm sét sẽ bổ xuống nhà ta.
- Lần này về Trường An nhà ta không được làm gì cả, chỉ hưởng thụ, chỉ
xa hoa, để thiên hạ biết Vân gia đã mất đi ý chí tiến thủ, ta điên cuồng làm ra những thứ xa xỉ phẩm, đem hưởng thủ đẩy lên tối cao, như thế đám Thọ Nhi mới có không gian phát triển,