Hi Mạt Đế Á ngăn Lý Thái, đỡ hắn ngồi lên giường ngửa đầu hắn lên, hai tay xoa thái dương hỏi:
- Thế này có dễ chịu không?
- Mặc kệ ta, đây là tâm bệnh không chữa được, cùng lắm là không lên
thuyền nữa. Ta hỏi nàng Huy nhi và Tiểu Tước sao mà khóc? Chuyện này
không thể qua loa. Ta luôn cảm thấy Vân Diệp nói vớ vẩn, cái gì hài tử
sinh ra không tranh dinh dưỡng từ mẫu thân. Nhìn hai đứa nó mà xem, Huy
nhi càng ngày càng cường tráng, còn Tiểu Tước lại càng ngày càng ốm,
buồn chết ta.
Hi Mạt Đế Á che miệng cười:
- Đó là do Huy nhi lớn nhanh hơn Tiểu Tước nhi mà thôi, Tôn tiên sinh đã xem rồi, nói Tiểu Tước sinh ra non yếu, nhưng cũng là hài tử đủ tháng,
sẽ bình an lớn lên.
- Nhưng bọn chúng đang khóc.
- Là do Tiểu Tước đi tè, khóc làm ca ca cũng dậy theo, cho nên hai đứa
cùng nhau khóc. Chàng nằm qua một bên để thiếp cho Tiểu Tước bú.
Lý Thái nằm sang bên nhìn Tiểu Tước đang bú hăng say, bèn nắm lấy tay để động viên cho nữ nhi.
- Bú nhiều vào, nhiều hơn nữa cho ta, mẫu thân ngươi rất to, đủ sữa cho huynh muội các ngươi bú.
Vừa nói vừa nuốt ực một miếng thật to.
Hi Mạt Đế Á xấu hổ đẩy đầu Lý Thái quay đi, nhưng hắn cứ quay lại, không chớp mắt nhìn Tiểu Tước bú, Hi Mạt Đế Á cũng không che nữa, mặc hắn
muốn nhìn gì thì nhìn.
- Lúc nhỏ ta cũng tham lam như vậy, Hi Mạt Đế Á, mẫu hậu ta dưỡng dục
bảy huynh đệ tỷ muội ta đều chỉ bằng sữa của người chứ không nhờ người
khác. Vậy mà lần này ta đi ba năm không về phụng dưỡng mẫu thân, thực là bất hiếu. Chúng ta vì tránh phụ hoàng và đại ca phân tranh mà tới Lĩnh
Nam, lại quên mất mẫu hậu cô đơn, để người một mình ở Trường An chịu dày vò, đáng ra ta phải dũng cảm thêm một chút.
- Chàng cũng muốn tí à?
Hi Mạt Đế Á đặt Tiểu Tước xuống nôi, quay đầu thương cảm hỏi.
- Không.
Lý Thái dứt khoát, nhưng có chút xấu hổ.
Hi Mạt Đế Á a lên rồi vào phòng trong tiếp tục cho Lý Huy cho bú. Lý Thái ở ngoài đến gần nôi đẩy nhẹ, lúc này đầu cũng đã đỡ.
Hồi lâu, Hi Mạt Đế Á mới ra, đặt một chén nhỏ lên đầu giường, rồi ôm
Tiểu Tước ra ngoài phơi nắng, Vân Diệp từng nói, hài tử yếu ớt cần phải
phơi nắng nhiều mới tốt.
Lý Thái vào phòng thấy Lý Huy mập mạp đang ngủ say, còn nhũ nương đang
ngồi trên ghế trông nên hắn rón rén đi ra. Nghển cổ nhìn ra ngoài xong
mới vào xem chén chất lỏng màu sữa.
Vểnh tai nghe bốn phía không có động tĩnh, hắn chấm ngón tay mút một ít
chất lỏng kia, vị hơi ngọt mà lại rất quen, hình như đã nếm qua đâu đó.
Nghi vấn này vừa xuất hiện hắn đã mỉm cười, đương nhiên là uống qua, mùi vị này đã khắc sâu tận xương tủy sao có thể quên. Hắn bưng chén uống
hết, lấy tay quệt khóe miệng rồi vội ra khỏi khoang thuyền.
Mùi vị còn đang vương trong cổ làm tinh thần tỉnh táo, hắn bỏ đai lưng đang buộc trên đầu đi, cảm giác đau đớn đã biến mất.
- Đầu của ngươi hết đau rồi?
Vân Diệp vừa từ Công Chúa chạy sang thăm hắn.
- Không, hết rồi. Giờ gật đầu cũng không còn cảm giác đau nữa, tâm bệnh
phải có tâm dược, vừa rồi còn đau dữ dội, giờ chẳng còn cảm thấy gì.
Lý Thái thoải mái đắc ý nói với Vân Diệp.
- Nước dừa có hiệu quả tốt vậy sao? Thiếp làm cho chàng chén nữa.
Hi Mạt Đế Á mừng rỡ, đặt Tiểu Tước vào tay Lý Thái định đi.
- Vừa rồi là nước dừa?
Giọng của Lý Thái có chút lạc đi.
- Thế chàng nghĩ là gì?
Hi Mạt Đế Á mặt chợt đỏ, ôm hài tử từ tay Lý Thái đi vội vào khoang thuyền.
Lý Thái xấu hổ quay đầu định diệt khẩu đã thấy Vân Diệp theo dây thừng
vội vàng lẩn về chiếc Công Chúa, y cười sặc sụa mà không sợ rớt xuống
biển làm mồi cho cá.
Từ hôm đó, Lý Thái thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt lạ
lùng. Thị nữ bưng một chén canh hạnh nhân tới nói Hà phu nhân vừa nấu
xong để vương gia hạ sốt, Lý Thái không thèm nghĩ ngợi đã ném xuống
biển, may mà hắn còn lý trí chứ không thị nữ lúc này cũng đang mò cá mất rồi. Bưng canh thì im lặng mà bưng là được, còn hô to lên làm gì? Rõ
ràng trong lòng đang cười khoái trá, còn giả bộ đoan trang, bực mình.
- Điện hạ, lão phu đặc ý tới bắt mạch cho ngài.
Tôn Tư Mạc bắt cổ tay Lý Thái nhắm mắt trầm tư, rồi hỏi nhỏ:
- Điện hạ ngoài nóng tính một chút thì không việc gì, chẳng lẽ sữa thực
sự chữa được tâm tật? Điện hạ xin đừng giấu diếm, đây là đại sự tạo phúc vạn dân, thỉnh điện hạ mô tả sự biến hóa khi uống sữa, lão đạo phải ghi lại ngày sau còn tra cứu.
- Ta không uống sữa, ta uống nước dừa.
Lý Thái nổi giận rống lên rồi trốn biệt trong phòng, ác danh cuồng ma
uống sữa thật đau đầu. Tên Vân Diệp mồm rộng chắc đã nói cho Tân Nguyệt, rồi Tân Nguyệt nói cho Na Nhật Mộ. Giời ạ, Na Nhật Mộ mà biết thì cả
hạm đội cũng biết, bắt nàng ta giữ bí mật khác nào bắt chó trồng chuối,
nhất là ở trên thuyền.
Bởi vì trên Công Chúa từ thủy thủ đến tướng quân đều là người nhà của
nàng, thuyền trưởng là Đông Ngư, thủy thủ trưởng là Nhân Hùng, đang học
làm thuyền trưởng là Cẩu Tử.
Thủy thủ trên thuyền ngoài việc chính thì có rất nhiều tài lẻ, điều
khiển vũ khí là gia tướng, tìm thủy đạo là đệ tử phu quân. Đầu bếp mập
mạp trên bờ có thể làm điểm tâm tinh xảo, dưới thuyền cũng có thể làm mỹ vị cho nhiều người. Tòa cự hạm này chính là một Vân phủ thu nhỏ, cái
thiếu cũng chỉ là biển hiệu mà thôi.
Lúc này trời về chiều, cảnh mặt trời lăn trên biển là đẹp nhất, rực rỡ
mà an tường. Đám nha hoàn dựa vào mép thuyền lén nhìn đám thủy thủ cởi
trần. Tiểu Nha giả chết nằm thẳng cẳng trên ghế, Tân Nguyệt thì đang tận tình giảng giải lễ nghi hoàng gia bên cạnh, không biết Tiểu Nha có nghe được gì hay không. Đông, Nam, Tây, Bắc thì đang bên lão nãi nãi bàn về
phu quân tương lai.
Vân Mộ dẫn đại cẩu chạy tới chạy lui, thích nhất trò ném khối gỗ sặc sỡ
từ thuyền xuống biển, rồi mau chóng cầm sa lậu toán mộc khối chạy tới
đuôi thuyền. Đây là thứ giúp tính toán tốc độ hải lưu, là do Địch Nhân
Kiệt không thể chịu nổi tính hỏi đến cùng của Vân Mộ cho nàng để đổi lấy yên tĩnh.
Vượng Tài đứng lì trước cửa sổ uy hiếp đầu bếp, nó chỉ đi khi được cho
rau cải. Và nó luôn thắng, vừa tản bộ trên boong vừa nhai cải bép bép,
móng sắt làm khoang thuyền vừa đánh bóng hỏng hết, làm mã phu khổ sở
theo sau giải quyết hậu quả.
Vân Diệp vẽ rùa càng thuần thục, giờ cho dù bịt mắt cũng vẽ rất sống
động. Vừa đặt bút xuống, Tân Nguyệt vẻ mặt nịnh nọt tới bên:
- Ây da, phu quân vẽ rùa thực quá giống, con nhỏ đang bò trên con lớn
mới đẹp làm sao, tình phụ tử toát ra từ bức họa, thật là tranh tốt hiếm
thấy. Để thiếp đóng khung treo trong thư phòng cho thêm chút nhã khí.
- Bớt nịnh đi, rõ ràng là mẫu tử sao lại thành phụ tử, không biết thì đừng nói không lại bị chê cười.
Vân Diệp cười rót trà uống, chuẩn bị đi nghỉ.
Tân Nguyệt dựa vào người trượng phu nháy mắt hỏi nhỏ:
- Thanh Tước thật sự uống sữa Hi Mạt Đế Á? Việc này nhất định chàng
biết. Hôm đó vội về từ chiếc Thanh Tước cười đến không thở nổi, hỏi
chàng cười cái gì mà không chịu nói. Nếu không có Tôn tiên sinh đến tiểu thuyền bắt mạch cho nãi nãi, chúng thiếp cũng không biết, chàng nói
chút đi.
Vân Diệp không động, tiếp tục uống trà. Loại chuyện này không thể nói
khắp nơi, tự mình biết là được rồi. Chỉ cần y không nói, đám Tân Nguyệt
có biết từ chỗ khác thì Lý Thái cũng không thể trách y.
- Thật ra chàng năm xưa cũng từng uống, sau đó còn giận dỗi.