Tân Nguyệt cười ha ha, đây mới là mục đích của nàng.
- Thật ra nam nhân có hài nhi đều từng uống, chuyện này với bọn thiếp
chẳng phải bí mật gì, chỉ có các chàng coi là bí mật, buồn cười quá đi.
Tân Nguyệt mặc kệ Vân Diệp xụ mặt, cười dài chạy ra ngoài. Có thể khiến
phu quân bối rối Tân Nguyệt chắc chắn sẽ làm, đây cũng là cách thuần phu của nàng.
Hạm đội rẽ từ Trường Giang vào thủy khẩu, Sùng Minh đảo đã có dáng dấp
đảo nhỏ, diện tích khoảng 40, 50 mẫu. Vân Diệp nhớ lại chỗ này hẳn phải
là đảo lớn, giờ có thể chứng kiến địa lý thay đổi thật là cơ hội hiếm
có. Trong thời gian ngắn, hải đảo từ 1 mẫu biến thành 2 mẫu, rồi đến 10
mẫu sẽ khiến người giật mình. Nhưng từ 10 vạn mẫu đến 10 vạn lẻ 1 mẫu
thì sẽ chẳng có ai nhận ra.
Mọi chuyện trên đời cũng vậy, sở dĩ người Đại Đường cảm thấy cuộc sống
thay đổi quá lớn, chính là do trước đây họ quá nghèo. Một bữa cơm trước
đây có bánh bao không nhân đã cám ơn trời đất, hiện tại mâm cơm chất đầy bánh không ăn xuể thật khiến bọn họ lúng túng, đó là cảnh tượng chưa
bao giờ có.
Cả năm Trinh Quán thứ hai nhập vào cũng chỉ 200 vạn quan, chút tiền ấy
sao có thể chống đỡ một đế quốc khổng lồ? Hiện tại tiền tồn của tiền
trang Đại Đường chắc chắn không dưới 10 triệu mai ngân tệ, chứ đừng nói
tới quốc khố khổng lồ của Lý Nhị. Hộ bộ thượng thư ngồi ôm đống tiền thì như choáng váng, không còn tính nổi chuyện gì. Lý Nhị ngươi cũng phải
cho dân chúng kiếm tiền chứ, chẳng phải đều nói hoàng đế là sâu mọt sao, Lý Nhị ngươi chỉ cần phát huy một chút bản sắc là được. Lão bà ngươi
kiếm tiền nhiều nhất thế giới, có xí nghiệp dệt lớn nhất vận hành được 4 năm, chẳng phải tiền đã chất đầy khố phòng hay sao? Chỉ cần ngươi muốn
dùng, dân chúng chẳng ai nói gì nữa.
Dân gian đang thiếu tiền, giá trị hàng hóa đã vượt hơn lượng tiền lưu
thông, đây là trách nhiệm của quan phủ. Cửa nhà còn toàn là đất, không
thấy cái gì gọi là đường, dân chúng vẫn nghèo như trước đây, thế này sao có thể gọi là thịnh thế? Mới ăn no đã thỏa mãn rồi?
Uất Trì Bảo Lâm đang liều mạng đào hà đạo, định cho mực nước ngang với
đại hải, như vậy hải thuyền có thể thông suốt một đường từ Đông Hải đến
Trường An. Nếu như hải mậu làm xong, sao phải khổ Mã Chu nhuộm máu Sơn
Đông? Cứ để thổ tài chủ trồng trọt là được, với giá lương thực ngày càng thấp, cứ cho bọn họ liều mạng trồng vài năm, quy luật thị trường sẽ
khiến họ tự giao thổ địa ra. Chưa từng nghe khu trồng nông nghiệp lại có thể so giàu có với khu công nghiệp.
Chỉ cần ngươi khiến nhân khẩu Sơn Đông vào hết khu công nghiệp, đám thổ
tài chủ này chỉ còn nước ôm đất mà khóc. Hiện tại Trung Nguyên thổ địa
màu mỡ nhiều vô kể, thổ địa rất đáng giá sao?
Ngoài giết người chẳng lẽ không có biện pháp ôn hòa nào khác? Đều cùng
tổ tông, lại giết chóc làm cho người người hận? Trên tay chỉ có búa,
ngoài đập thì biết làm gì? Cho nên giờ là lúc phải thay đổi công cụ
thôi.
Tháng 8 Trường Giang sóng cuộn trào, nhưng gió từ biển thổi vào lục địa
vẫn đẩy hạm đội chậm rãi lên thượng du. Không có thời gian dừng lại ở
Dương Châu, ngược dòng 2000 dặm cũng không dễ dàng, hơn nữa Vân Diệp còn nhận được tin hoàng đế đã lên Kim Ngưu cổ đạo, sau khi đến Hán Trung sẽ xuôi dòng từ Hán Thủy đến Nhạc Châu. Lý Nhị muốn khi đến đó, Vân Diệp
đã mang Đại Đế tới chờ ở Vân Mộng trạch.
Chẳng những không dừng ở Dương Châu, mà tất cả các thành thị đều không
thể dừng, phải ngày đêm kiêm trình mới mong đến nơi trước khi Lý Nhị tới Nhạc Châu.
Vốn khi hoàng đế xuất hành thì lễ nghi cực kỳ phiền phức, nhưng lần này
hắn bỏ tất cả tiểu tiết, lưu Thái tử giám quốc, tự mình dẫn hoàng hậu
cùng một số phi tần đi, hộ tống là lục vệ trong thập lục vệ, thật ra đây là lần đầu tiên Lý Nhị tuần du Lưỡng Hồ.
Nói đến Đại Đế kiểm tra thủy quân chẳng qua chỉ là cái cớ, hơn nửa văn
võ cả triều đều biết hoàng đế bắt đầu nhìn về phương nam. Hiện nay
phương bắc đại định, Man tộc gần nhất cũng ở bắc Hắc Thủy, còn người Đột Quyết sót lại muốn đánh bất ngờ lần nữa, thì phải đột phá ít nhất 3
phòng tuyến, huống chi bọn họ hiện giờ đang tính học theo người Hung nô, chính là đi về phía tây tìm chỗ an thân.
Hiện tại sứ thần Tây Đột Quyết đang ở Trường An, hy vọng được tài trợ
của Đại Đường để bọn họ có lực Tây chinh. Bọn họ cam kết đất Bắc Hải sẽ
không bao giờ xuất hiện người Đột Quyết nữa.
Lần này viễn chinh không chỉ có Tây Đột Quyết, mà còn có Tiết Diên Đà
cực độ suy yếu, Thổ Cốc Hồn thoi thóp trên thảo nguyên, cộng thêm Hồi
Hột vốn bị Hầu Quân Tập đại khai sát giới, bọn họ định tổ thành một chi
quân đội đi tây phương thử vận khí.
Nghe nói La Mã ở viễn tây đã sụp đổ, chư hầu đang nội chiến, lúc này là lúc nên đi xa kiếm chỗ an cư cho tộc nhân.
Thực lực người Đột Quyết so với thế lực tây phương mạnh hơn, nhưng so
với các vương triều Trung Nguyên khi ổn định thì kém xa. Sự thật đẫm máu chứng minh, những lúc Trung Nguyên ổn định như thế, các tộc thảo nguyên đều không thể chiến thắng. Nếu đã phải ở chung với một hàng xóm độc ác
như vậy, không bằng sớm ngày dọn nhà là hơn.
Bọn họ tin chắc nếu bọn họ đi, bọn họ sẽ được Đại Đường trợ giúp hết
thảy. Đại trưởng lão Thổ Cốc Hồn coi như là người quen thuộc quốc tình
Đại Đường nhất, kiên định ở lại Trường An, chờ được hoàng đế Đại Đường
triệu kiến.
Sứ tiết ở lại Trường An không chỉ có bọn họ, Đại tướng Lộc Đông Tán của
Thổ Phồn mang nhiều lễ vật, một lòng thành khẩn tới Đại Đường, chỉ mong
có thể thay Tán Phổ Tùng Tán Can Bố cầu thân với một công chúa.
(Tán Phổ: vua Thổ Phồn)
Liêu Đông tam quốc còn có sứ tiết Uy quốc cũng đang ở Trường An. Hồng lư tự sau khi an bài chỗ ăn ở cho bọn chúng thì mặc kệ. Vinh Hoa nữ không
cam lòng nên ngày ngày mang theo thuộc chức tới bái hội huân quý Đại
Đường. Bởi vì nghèo khổ, lễ vật duy nhất các nàng có thể mang ra chính
là đồ thêu của mình.
Có lẽ các nàng kiên trì giành được tôn kính của quan lại Đại Đường, chưa từng có ai cự tuyệt lễ vật của họ, cũng không có ai từ chối gặp Vinh
Hoa nữ mặt. Mỗi lần gặp mặt, Vinh Hoa nữ dốc hết tâm can kể lể khổ nạn
của Cao Ly, đến chỗ thương tâm, không ít cao quan cũng phải lã chã lệ
rơi.
Nàng còn tới Quốc tử giám, Hoằng Văn quán bày tỏ, chỉ có Ngọc Sơn thư
viện cự tuyệt thỉnh cầu của nàng không chút lưu tình. Vinh Hoa nữ đang ở bên ngoài Ngọc Sơn thư viện, đang kể cho từng đệ tử, tiên sinh nàng gặp về nỗi khổ chiến tranh của Cao Ly.
Ai cũng đồng tình với Vinh Hoa nữ, một số phu nhân còn mở một lần bán
hàng từ thiện, tất cả tiền tài thu được đều giao cho Vinh Hoa nữ, hy
vọng nàng có thể sử dụng số tiền này mua ít lương thực cho cơ dân Cao
Ly. Lương thực Đại Đường nhiều không ăn hết, tiền kia cũng có thể mua
thật nhiều lương thực.
Vinh Hoa nữ còn tới thăm những tù binh sửa đường, đoàn sứ tiết ngày đêm
gấp rút, mang theo phục sức và đồ ăn Cao Ly đến cho những tù binh kia,
nói cho bọn họ biết Cao Ly không quên họ, chỉ cần chiến tranh kết thúc,
nàng nhất định sẽ yêu cầu Đại Đường thả bọn họ về.
Vô số tù binh quỳ dưới váy nàng, hôn giầy nàng, đáng tiếc gặp nhau xong, bọn họ vẫn phải làm lụng dưới sự quản thúc của roi da. Ngoại trừ tâm
linh được chút an ủi, thì tình cảnh bọn họ không có bất cứ cải thiện gì.
Đoàn sứ tiết kia thi thố thủ đoạn khắp thành Trường An, trong hoàn cảnh
như vậy, Lý Nhị bắt đầu lần nam tuần đầu tiên của mình, thực hiện một
chuyến du lịch cho thoải mái thân tâm.
Hạm đội vẫn lướt trên mặt sông, khi không có gió chỉ có dựa vào mái chèo
lớn cùng súc vật kéo hai bên bờ. Nếu qua những nơi hiểm yếu, chỉ còn một đám cởi trần kéo thuyền tiến lên.
Đại Đế thì khác, bộ phận đuôi thuyền có hai guồng nước rất lớn quay vào
trong nước. Súc vật trên thuyền dùng sức kéo bánh xe xoay tròn. Mặc dù
đi lại chậm chạp nhưng lại giống như người khổng lồ, căn bản không phải
là thứ người kéo thuyền có thể kéo được.
Vân Diệp nhìn Công Chúa giống như bò già đi trong nước thì lòng đầy oán
niệm, cái gì mà thư viện cái gì có thể biến bình trà thành máy hơi nước? Một đám người nghiên cứu đã ba năm, đến giờ máy hơi nước cũng chỉ đẩy
được cái thuyền như bé châu chấu chạy tới lui hai lượt, hơn nữa cũng
không có ứng dụng thực tế.
Đáng chết, đáng ra Đại Đế phải là loại phun khói dầy đặc giống như Ma
thần giáng thế, chứ không phải giống bây giờ, mỗi khi không gió thì
chẳng khác nào cụ già tập tễnh.
- Vân hầu yêu cầu quá cao, tốc độ ngược dòng thế này còn chưa hài lòng
sao? Không có gió thì biết làm thế nào? Hai cái bánh xe nước kia khiến
cho lão phu giật mình, giờ đã qua Ngạc Châu, sắp đến Giang Hạ, chúng ta
đến Hán Thủy chờ bệ hạ là tốt nhất.
Trương Lượng rất thích ăn chuối tiêu, một nải chuối to loáng cái đã chén sạch.
Thấy Vân Diệp nhìn đống vỏ chuối, Trương Lượng cười ha ha nói:
- Lão phu cả đời sống phương bắc, rất thích quả ngon phương nam. Chuối
trên thuyền đã bị ta và các huynh đệ chén sạch. Chẳng qua lão phu thấy
lạ, sao ngươi lại có thể giữ chuối ba tháng không hỏng? Lão phu từng ướp lạnh, nhưng đều bị hỏng hết.
Vân Diệp cười không nói, dẫn Trương Lượng ra khoang sau. Thấy cây quả
khắp phòng, Trương Lượng mừng phát điên, mình chẳng qua mang chút hoa
quả ăn dọc đường, Vân Diệp lại có thể trồng cả cây trên thuyền. Nhìn
trái cây chất đống trên trong thùng gỗ, trừ chắp tay bội phục ra, Trương Lượng không còn biết nói gì.
- Trương Công, đây tốn rất nhiều công sức của ta đó. Hai năm trước trồng vải trong chậu chính là vì ngày này. Ai cũng nói quýt trồng ở Giang Nam mới là quýt, còn trồng ở Giang Bắc sẽ là quất, đây là cách nói sai lầm, chỉ cần thỏa mãn điều kiện sinh trưởng, phương bắc cũng có thể trồng
được chuối tiêu, chẳng qua giá thành cao không đáng làm thôi.
- Lão đệ xa hoa như vậy không sợ những tên hộ tống bên bệ hạ tru tréo lên sao?
Trương Lượng vẫn cảm thấy vô cùng quá mức, lão cho trước đây lão bị
người nói xa hoa vô độ thật quá oan cho lão. Mấy ngày nay ở với Vân
Diệp, trừ không có người đẹp, còn lại hưởng thụ gần như là cực phẩm nhân gian. Ăn chuối mà thôi, cần thiết phải trồng cả cây trên thuyền thế này không?
- Trương công, những thứ này đều do ta tự bỏ tiền, ngài xem, cây chuối
ta trả tiền cho nông gia, vậy nông gia không thiệt, trồng thì ta trả cho quả nông, nên cũng không nợ quả nông. Vận chuyển ta cũng trả tiền cho
kiệu phu, người kéo thuyền các nơi, cho nên cũng không có thiếu nợ bọn
họ. Về phần tiền của ta thì do ta quang minh chính đại kiếm được, cho
nên cũng không thua thiệt quốc gia. Nếu ta không thiếu nợ ai, ngược lại
nhiều người còn có lợi, vậy ngài bảo sao ta phải sợ những tên đó tru
tréo?
- Không ổn, không ổn, vô cùng không ổn, tiết kiệm mới là thượng sách.
Coi như là ngươi tiêu tiền ngươi kiếm được, nhưng những người đó cũng sẽ mượn cớ công kích ngươi, năm xưa lão phu cũng là như vậy, ngươi không
thể không đề phòng.
Vân Diệp cười không đáp, tiếp tục dẫn Trương Lượng đi về phía sau. Trên
Công Chúa chẳng những có cây ăn quả, mà còn có các loại đặc sản Lĩnh
Nam. Con cua to phun bong bóng trong khe nước, tôm hùm giương nanh múa
vuốt nhảy liên hồi. Vân Diệp bới một thứ đen đen từ trong một cái rương
ra nói với Trương Lượng:
- Đây là một loại nấm, gọi là trư củng khuẩn, nấu bằng than củi là ngon
nhất. Đáng tiếc còn có một loại gọi là long ngư sấu cốt, ăn xong hương
lưu trên môi ba ngày không hết, có điều khó bắt vô cùng. Nếu như không
phải lo bệ hạ ăn xong nghiện, tạo nghiệt cho bách tính Lĩnh Nam, thì ta
sẽ không bỏ qua nó.
- Trương Công, ngài xem đám sò biển này, miệng đang há chứng tỏ còn sống.
Vân Diệp nói xong thì cầm cành cây chọc chọc, đám sò biển kia rối rít khép miệng, động tác vô cùng chỉnh tề.
- Con cá mập này dùng làm gì?
Trương Lượng ngẩng đầu nhìn, thấy một con cá mập to lớn bơi trong bể
nước đang trố mắt nhìn mình thì sợ hết hồn, lùi lại một quãng mới dám
dừng lại hỏi Vân Diệp.
- Cái này là cho Ngụy Trưng, lão hại ta phải lén lút ở Lĩnh Nam ba năm,
thù này sao có thể không báo? Vì mặt mũi bệ hạ, không gì tốt hơn là lấy
cá mập làm lễ vật.
- Ha ha ha, lão Ngụy thảm rồi, lễ vật người khác nhất định đều là thiện vật, chỉ có lão là cá mập, thật là thú vị.
- Trương Công hiểu lầm, ta chỉ là báo cho Ngụy Trưng, người lão đang đối mặt giống thế nào.
- Ngươi so mình với cá mập?
- Ha ha, Trương công, hai người chúng ta chính là hai con mập lớn hung mãnh nhất trong đại dương này.
Trường Giang ở Giang Hạ vì Hán Thủy hội nhập mà tạo thành một đoạn
ngoặt. Hạm đội đến lúc nghênh tiếp có thể mượn gió mà biến từ đội hình
cá chết thành hùng dũng, Đại Đế vững vàng đậu bên sông, gió bình nguyên
thổi mạnh khiến Hoàng đế ngũ trảo kim long kỳ trên đỉnh thuyền bay phấp
phới.
Thủy thủ đứng tất trên boong, kính cẩn chờ thuyền đội hoàng đế từ Hán
Thủy ra. Thuyền nhỏ phía trước không ngừng truyền tin về, Vân Diệp nhìn
cờ hiệu thì biết hoàng đế còn 10 dặm nữa là tới.
Lý Hiếu Cung dẫn một nhóm tới trước, lão già này thay hoàng đế đi tiền
trạm, thuận tiện khống chế hạm đội. Vì chủ soái là Vân Diệp, nên hoàng
đế đến ngoài 10 dặm mới có đại tướng đến, nếu là người khác thì ngoài
300 dặm đã có đại tướng đến tiếp quản rồi.
Bởi vì phải diện kiến hoàng đế, Lý Thái, Vân Diệp, Trương Lượng đều phải mũ giáp đầy đủ, ngồi thuyền nhỏ tới Hán Thủy nghênh tiếp hoàng đế. 3
dặm chính là cự ly xa nhất lĩnh quân đại tướng tiếp giá, lễ tiết ắt
không thể thiếu.
Lý Hiếu Cung mặt lạnh băng như không thấy 3 người bọn y, giơ lệnh bài
phất tay một cái rồi dẫn đội thuyền áp sát hạm đội, vô số long tương vệ
nhảy lên thuyền, nhanh chóng khống chế hạm đội để ngừa sinh biến. Lúc
này Lý Hiếu Cung mới là thống soái tối cao ở đây, phải đến khi hoàng đế
hạ lệnh giao quân quyền, Lý Hiếu Cung mới giao lại cho Vân Diệp.
Các đời hoàng đế đều rất coi trọng quân quyền, có thể thấy điều đó qua
các thủ tục rườm rà hiện tại. Bốn mươi tên thủy thủ vẩy mái chèo đưa Lý
Thái, Vân Diệp, Trương Lượng tới Hán Thủy. Hán Thủy vốn nhỏ hơn Trường
Giang, Hoàng Hà rất nhiều, nhưng hiện nay lượng mưa Hán Trung dư thừa,
khiến nó trở lên lớn hơn nhiều. Không trách hoàng đế chọn lúc này, bởi
chỉ có lúc này Hán Thủy mới chịu nổi đại thuyền.
Mông đồng long chu lướt trên mặt sông, hai bờ kỵ binh liên miên không
dứt. Tiếng kèn vang lên không ngừng, tất cả hướng về phía thượng du Hán
Thủy mà đi.
(Mông đồng long chu: chiến thuyền hình rồng)
Đi qua vô số chiến thuyền, lâu thuyền, Ngũ nha đại hạm giống quái thú đã xuất hiện trước mắt. Thoạt nhìn thuyền này cao hơn Đại Đế, hai bên nhô
ra 5 phách can to lớn, chính là vũ khí chủ chiến của đại thuyền. Phách
can có thể đập nát thuyền địch, ngoài ra trên thuyền còn rất nhiều nỗ
pháo, khiến nó không còn giống như ban đầu.
- Diệp tử, không cho phép ngươi tính để đập nát chiếc thuyền này mất bao lâu, dù thoạt nhìn mất mặt, nhưng đó cũng là thuyền của phụ hoàng,
không thể có ý niệm đại bất kính trong đầu.
Lý Thái quay đầu nói với Vân Diệp.