- Vân gia định mở một cái xưởng diêm ở Lạc Dương, cần rất nhiều phụ
nữ trẻ nhỏ làm diêm, rồi dán hộp giấy, tuy không thể thành phú hộ, nhưng ăn no mặc ấm thì không thành vấn đề, ngươi thấy sao?
Muốn để
những cô nhi quả phụ kia có cái ăn cái mặc, chỉ có cách khiến bọn họ tự
lực cánh sinh, Vân Diệp quyết định chế tạo ra diêm để bọn họ có một con
đường sống.
Diêm cũng không phải do Vân Diệp nghĩ ra, khi Bắc Tề
chiến bại, dưới tình huống ngay cả mồi lửa cũng khó khăn, những cung nữ
đã dùng hoàng lân, lưu huỳnh tạo ra que diêm đầu tiên trên thế giới.
Trên ( Bắc Tề lục nghệ chí) có miêu tả, chẳng qua không rõ ràng thôi,
Vân Diệp vốn chẳng để ý, không ngờ có tên học sinh tên là Kỷ Vũ Ninh tự
Mộ Thần lại làm ra diêm.
Khi đó hắn hớn hở chạy tới trước mặt Vân Diệp khoe diêm, Vân Diệp thiếu chút nữa bị hoàng lân hun cho ngất xỉu,
đè hắn lên bàn đánh cho một trận nhớ đời, sau đó nói với hắn, nếu có thể tách lưu huỳnh và hoàng lân ra mà diêm vẫn cháy được thì thư viện bỏ
hai trăm quan mua phát minh của hắn.
Sự thực chứng minh tiềm lực
của con người là vô tận, Kỷ Vũ Ninh sau khi bị hoàng lân hun cho hộc máu mũi đã chế ra que diêm an toàn đầu tiên, hắn bỏ hoàng lân, thay vào đó
là hồng lân, dùng lưu huỳnh và lân nghiền nát trộn vào nhau dính lên
que, sau đó quẹt vào giấy phết hồng lân, sẽ sinh ra lửa.
Nhìn Đơn Ưng mặt ngơ ngơ chả hiểu gì, Vân Diệp lấy trong lòng ra một cái hộp
nhỏ, lấy que diêm khẽ quẹt lên vỏ hợp, một đóa hoa lửa nhảy nhót trên
đầu cái que.
Vân Diệp phát hiện ra rất nhiều phát minh kỳ thực
đều là một giây lóe sáng trong đầu, ví dụ như diêm, đây là việc cần rất
nhiều nhân lực mới làm được, không cần kỹ xảo cao gì, cũng chẳng cần tài trí, chỉ cần chịu khổ là được, bách tính bình dân ít thiếu nhất là
người chịu khổ, với những người quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho
trời, thức khuya dậy sớm mà chẳng no bụng, làm diêm nói không chừng
chẳng phải là lao động.
Nghành nghề mới sáng tạo tài phú mới, đây mới là biện pháp tốt nhất giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc của những người cô quả đó.
Đơn Ưng nhận lấy diêm tự đánh một cái, lửa bùng lên, chiếu đôi mắt hắt sáng lấp lánh, sau đó hắn lấy trong lòng ra một chùy thủ tinh xảo, dùng hai
tay đưa cho Vân Diệp:
- Đây là di vật gia mẫu cho ta, ta chưa từng
rời nó, hôm nay coi như là thế chấp khoản vay của Đơn Ưng ta với Vân
gia, trả hết nợ, sẽ lấy lại con dao này.
Nói xong quay đầu đi, dùng nghị lực cực lớn mới buông được tay ra.
- Đương nhiên, ngươi vay của ta nhiều tiền như thế, không có chút gì thế chấp sao được.
Vân Diệp cầm lấy chủy thủ, ấn nút, con dao lập tức bắn ra một tấc, thân dao sáng bóng như xoa một lớp mỡ, rút dao ra, Vân Diệp tùy tiện múa vài
cái, rồi chém một cành cây nhỏ, dao vẫn nguyên vẹn, Đơn Ưng lại nhìn mà
lòng nhỏ máu.
Múa một bài đao pháp chẳng biết tên gọi là gì, Vân Diệp cho dao vào vỏ, thuận tay ném cho Đơn Ưng:
- Nhớ kỹ, con dao này hiện là của ta, chỉ giao cho ngươi bảo quản, đứng có làm mất.
Nói xong chẳng thèm nhìn bộ mặt vui mừng của Đơn Ưng, đi đón Tân Nguyệt vừa họp xong, thầm nghĩ, toàn đám nhà quê, coi con dao nát quan trọng hơn
mạng, nghĩ ai cũng muốn cướp bảo bối của ngươi, khác gì cái bánh mốc của ăn may với khúc xương của con chó, lão tử đây thèm vào, nợ Vân hầu này
đâu dễ trả như thế.
Đang bực tức Vân Diệp nhìn thấy Tân Nguyệt
tha thướt từ trong phòng đi ra, thời gian qua đủ thứ chuyện khiến nàng
gầy hơn, cằm thon lại, má không còn bầu bầu nữa, nhưng như thế lại bớt
chúi vẻ trẻ con càng thêm phần thành thục quyến rũ, đôi mắt to lúc nào
nhìn Vân Diệp cũng ướt át khiến tim y nhũn ra, vừa thấy nàng bất giác
tâm tình Vân Diệp cực tốt, đây là khúc xương của lão tử, kẻo nào dám
cướp ta lấy mạng kẻ đó.
Ở Lạc Dương ba ngày, Hầu phu nhân chuyên
môn mời Tân Nguyệt tới một nhà phú quý Tống gia xem thược dược mà hắn
đặc biệt trồng, thực ra chính là mẫu đơn, những năm đầu Đại Đường không
cầu kỳ lắm, cứ gọi chung là thược dược hết.
Thược dược nhà người
ta thì tháng tư tháng năm nở rộ, chỉ có thược dược nhà hắn là nở vào
tháng sáu, nghe nói còn có vài bồn hoa có thể nở một năm hai lần, rất là thần kỳ. Vừa mới về tới nhà Tân Nguyệt đã quấn lấy Vân Diệp đòi hoa mẫu đơn, còn nói hoa mẫu đơn màu tía nhà người ta xứng với nàng nhất, gài
lên nhất định sẽ rất đẹp. Tân Nguyệt là một nữ nhân rất tự kiềm chế,
chưa bao giờ đòi Vân Diệp cái này cái kia, thời gian qua nàng sao vậy?
Trở nên yếu đuối rồi à?
Có điều như thế mới đúng là tính cách người của Vân gia, cao nhã không học được, một lòng đặt ở những thứ thực tế.
Mắt thấy một hai ngày nữa kỳ hoa qua đi, những bóng hình xinh đẹp ấy sẽ
biến thành đất bùn, Tân Nguyệt cảm thấy đáng tiếc, cho rằng so với để nó rụng xuống tự nhiên, chẳng bằng đem cài lên đầu. Vân gia có một loại
nước giữ cho hoa tươi bốn năm ngày không tàn.
Tiểu Thu đi cùng
với Tân Nguyệt đã ám thị với chủ nhà mấy lần, Tống gia lại giả vờ không
hiểu, làm hai chủ phó rất mất mặt. Lão bà chưa từng xin gì đã lên tiếng, Vân Diệp cho rằng lão bà nói không sai, cho dù phải cướp y cũng cướp
về.
Gọi quản gia, kêu chưởng quầy, nghe Vân Diệp kể xong, Tiền
Thông và Bạch chưởng quầy đều tức giận vô cùng, thiếu phu nhân đã nói
rất muốn mấy bông thược dược kia, chuẩn bị đem về nhà ngâm nước thuốc
gài lên đầu, nhà kia không hiểu chuyện, không biết cắt xuống tặng cho
thiếu phu nhân, hoa nhà hắn được gài lên đầu thiếu phu nhân là nể mặt
hắn, chuyện này sao chấp nhận được, chưa thấy kẻ nào không hiểu chuyện
như thế, không hiểu lừa gạt thế nào được gia nghiệp lớn như vậy.
Quản gia còn chưa thông thuộc chuyện của Lạc Dương, chưởng quầy đã nổi giận
trước, căm phẫn chửi mắng Tống gia mù mắt, coi mấy cái chậu hoa nát quan trọng hơn mạng, ông ta sẽ đích thân tới Tống gia, hái hết hoa đẹp, để
thiếu phu nhân ngày ngày thay hoa gài, không để số thược dược kia thành
châu ngọc ném chỗ tối.
Tân Nguyệt cứ đứng đó gật đầu phụ họa, còn không ngừng khuyến khích chưởng quầy hái thật nhiều, mấy thứ màu vàng,
màu phấn cũng đẹp, tới khi đó cùng lão bà của Tiểu Ngưu, tiểu thiếp của
Tiểu Trình chia nhau gài.
Nhìn Bạch chưởng quầy dẫn mấy tên hộ vệ đằng đằng sát khí ra ngoài, Vân Diệp liền nói:
- Phu thê chúng ta đúng là trời sinh một đôi, phu quân ta chặt trà nhà
người ta, nương tử nàng hài hoa nhà người ta, thật là tuyệt vời, ha ha
ha. À phải, lão bà này, nàng không sợ người ta gọi hai chúng ta là đại
đạo hái hoa sao?
Tân Nguyệt che miệng cười:
- Phu quân là
Trường An tam hại tiếng tăm lẫy lừng, thiếp thân làm thê tử thanh danh
quá tốt không được, trên đời này chú trọng phu sướng phụ tùy.
Tân Nguyệt chun mũi một cái, vẻ tinh nghịch đáng yêu vô cùng, Vân Diệp chắp tay sau lưng nhìn cây lựu, thấy có vẻ vài ngày tới cũng không chín nổi, quay lại đủng đỉnh nói:
- Nàng đó, không biết nàng nóng vội như vậy
làm gì, chuyện trong nhà tương lai còn chẳng giao hết vào tay nàng sao?
Nãi nãi tuổi cao rồi, từ khi hai ta thành thân, lão nhân gia đã không
quản chuyện nhà nữa, để mặc cho nàng, hiện giờ mới tới đã bức bách Bạch
chưởng quầy như vậy là ý gì?
Tân Nguyệt ngượng ngùng vân vê khăn tay, nép tới gần Vân Diệp:
- Thiếp thân không ngại nãi nãi quản nhiều chuyện, lão nhân gia thương
thiếp như thế, chuyện trong nhà sớm muộn cũng giao cho thiếp, thiếp chỉ
lo tụt lại đằng sau, không được phu quân yêu thích nữa.
Vân Diệp ngạc nhiên:
- Tụt lại đằng sau ai, có ai ở trước nàng được?
- Phu quân không biết lợi ích trên thảo nguyên rất lớn, trâu bò vận
chuyển vào Quan Nội đã năm trăm con. Lông cừu phu quân nói cũng bắt đầu
vận chuyển rồi, mùa thu năm nay sẽ có đợt lông cừu đầu tiên chuyển về.
Công Thâu tiên sinh đang tính làm sao biến lông cừu thành sợi, cuối cùng dệt thành vài. Trước khi chúng ta đi Công Thâu tiên sinh phái người đưa tới một sấp, hiện giờ còn rất thô, lão tiên sinh nói chỉ cần tiếp tục
nghiên cứu sẽ biến thành chất vải mềm.
- Nhà mẹ đẻ thiếp thân
kinh doanh tơ lụa, thiếp thân sao không hiểu lợn nhuận trong đó, huống
hồ lông dê trừ phí vận chuyển và phí gia công thì không cần tiền vốn,
thiếp thân tính rồi, đây là khoản tiền lớn, tương lai thu lợi còn lớn
hơn trong nhà.
- Còn cả cô ả Lý An Lan đáng chết kia, phu quân
trải cho cô ta một con đường hoàng kim, toàn làm chuyện mua bán không
vốn. Chỉ thiếp thân đáng thương, Vân gia trang tử cần thanh danh, trong
thành Trường An cần thanh danh, chỉ cần đối xử với các trang hộ không
tốt một chút là phu quân nổi giận, nãi nãi cũng nổi giận. Phu quân nghĩ
mà xem khắp Trường An có trang hộ và người làm thuê nhà ai kiếm nhiều
tiền như thế, số đó chia vào vốn cả.
- Hai cái cô đó thì thật
sướng, một đi khắp thế giới nhặt lao động, cho ăn là đại đức. Cô còn lại thì dẫn luôn cả tướng sĩ đi làm cướp. Thiếp thân kinh doanh đàng hoàng
sao bì lại được bọn họ.
Vân Diệp nghe Tân Nguyệt tuôn ra một
tràng, mặt đỏ thành quan công rồi, từng câu từng chữ nói Vân Diệp thành
kẻ phụ bạc, đem chuyện tốt cho hết nữ nhân không ra gì ở ngoài, để lão
bà trong nhà chịu khổ.
- Nói lung tung gì đó, ta chỉ cưới một lão bà, chuyện không có đừng nói bừa, đó chỉ là hai nữ nhân không may mắn.
- Không may mắn? Không may mắn tới có con rồi, phòng lớn như thiếp lại
chẳng có gì, cái ả trên thảo nguyên kia mùa thu sẽ tới Trường An, cùng
là tìm chàng đòi con, phu quân mới là giỏi thật sự đó.
Nói xong còn lấy ra một phong thư huơ trước mặt y.
Vân Diệp cướp ngay lấy, thuận tay đánh mông Tân Nguyệt một cái, trừng mắt lên:
- Xem xem giờ chiều nàng thành không còn ra gì nữa, tới mức xem trộm thư của ta, không có quy củ.
Nếu như là chuyện khác thì Tân Nguyệt còn hơi sợ, nhưng nói tới chuyện nhà, nàng dám đơn thương độc mã đánh tới Lăng Tiêu bảo điện, mình còn chiếm
lễ, chỉ nói miệng thôi, không ngờ bị ăn đòn, vốn muốn khóc, lập tức
không khóc nữa, ngửa cổ thành góc bốn lăm độ nhìn trời không nói.
Không thèm để ý tới bà nương ngốc này, hai ngày qua chả hiểu sao trái tính
trái nết, vội rút thư ra, thảo nguyên mang hi vọng của Vân Diệp, có thể
lầm thảo nguyên và nội địa liên hệ chặt chẽ thành một cộng động lợi ích
hay không phải xem mỗi năm Na Mộ Nhật có thể cung ứng lượng lớn lông cừu hay không.
Na Mộ Nhật làm rất xuất sắc, trâu bò cừu dê tăng lên
nhiều, còn rất hiểu chuyện, không có việc gì cũng tặng cho quân doanh ít gia súc nàng nhặt được, đội xe Vân Diệp gửi tới thảo nguyên cũng chia
cho tướng sĩ biên quân một ít, cho nên rất được lòng người.
Còn các
tướng lĩnh đột nhiên phát hiện ra nhà mình có thêm một cái mục trường,
trên đó có mấy chục con cừu qua lại, nghe nói cùng là của mình, Na Mộ
Nhật chẳng qua là chăn thả hộ mà thôi. Còn về mục trường, mấy lão thô
kệch trong quân doanh dùng ngón tay lớn chỉ vào chỗ nhỏ nhất trên bản
đồ, phát hiện mục trường trước kia Lý Tịnh đại tướng quân phân cho Na Mộ Nhật đúng là to như thế, không tin ngươi cứ nhìn tuyến đường tay ta chỉ xem có đúng là giống với Đại tướng quân không? Giống! Tất cả các tướng
lĩnh khác đều gật đầu.
Người nhặt trâu bò đột nhiên nhiều lên, nhất là biên quân, có mấy lần nhặt được mấy trăm con gia súc ở chỗ Tiết Duyên Đà.
Đây hẳn là chủ ý của Hoạn Nương, một thiếu nữ bị dày vò biến thành lão phụ
trong vòng quyền mưu đã nở rộ toàn bộ trí tuệ của mình, chẳng trách bà
ta không muốn về Trung Nguyên, té ra là muốn thử năng lực của mình.
Vân Diệp bật cười, toàn những người cho chút ánh sáng là biến thành mặt trời, nhân tài trên thế giới này nhiều thật.
- Chàng cười cái gì? Lời của tiểu tình phụ hợp ý lắm hả?
Vân Diệp quay đầu đi, vừa rồi Tân Nguyệt còn làm cái bộ nhìn trời, giờ ghé vào vai y, mở to đôi mắt sáng liếc y rồi.
Nghiêng đầu chạm vào đầu nàng một cái, cất thư đi, nhẹ nhàng vòng tay qua eo
nàng, kéo nàng vào lòng, dưới lớp tơ lụa mỏng là da thịt mát lạnh, Tân
Nguyện vờ hầm hừ hờn dỗi hai tiếng rồi thôi, hai người ôm nhau đi dưới
cây thạch, đầu ngả vào vai Vân Diệp, tay vịn lên ngực y, như một tiểu
thư yếu đuổi cần dìu đỡ, thực ra đi kiểu này rất vướng, nhưng đây là
cách đi đường mà Tân Nguyệt thích nhất, đương nhiên là khi không có ai.
Việc Tân Nguyệt làm không sai, trong nhà muốn đoàn kết yên ổn thì không thể
thiếu một nữ chủ nhân mạnh mẽ, Tân Nguyệt tự coi mình là nữ chủ nhân,
đương nhiên nàng cũng là nữ chủ nhân chân chính.
Nữ chủ nhân
trước tiên phải khống chế phó dịch quan trọng trong nhà, ví như Bạch
chưởng quầy, hoa mẫu đơn chỉ là một cái cớ, Tân Nguyệt muốn Bạch chưởng
quầy đứng về phía nàng vô điệu kiện, Lão Bạch cũng lĩnh ngộ chính xác,
cho dù không lấy được hoa, chỉ mang về một cái lá thì Tân Nguyệt cũng
cao hứng khen ông ta làm việc đắc lực, không liên quan tới nhiệm vụ
thành bại, chỉ nhìn lập trường.
Ngoài sân có tiếng bước chân, một nặng một nhẹ, chẳng cần nói cũng biết là Ngưu Kiến Hổ, Trình Xử Mặc trở về, hai ngày hai đêm đánh mạt chược không ngừng nghỉ, chẳng biết bọn họ còn bao nhiêu tinh khí thàn mà tiêu phí.
Tân Nguyệt nhón chân
hôn lên má Vân Diệp một cái rồi chui ra khỏi lòng y, thoáng cái trở về
phòng của mình, Tiểu Thu thò đầu ra liếc nhìn Vân Diệp, cứ như Vân Diệp
ức hiếp Tân Nguyệt. Nở nụ cười tà ác với Tiểu Thu, liếm cánh môi, Tiểu
Thu rùng mình rụt ngay đầu trở về.
Hai con gấu mèo xuất hiện
trước mắt, miệng ngập ngụa hơi rượu, chẳng nói một lời, chỉ giơ tay lên
coi như chào hỏi. Ngưu thị, Cửu Y ra chia nhau đỡ lấy hai bọn họ về
phòng ngủ của mình.
- Diệp Tử, mai chúng ta đi thôi, ta không
muốn đánh mạt chược nữa, dù ta có đúc bằng thép cũng không chịu nổi Hầu
gia luân phiên ra trận. Đi ngay ngày mai.
Trình Xử Mặc mắt mơ màng vừa đi vừa nói:
Vượng Tài hiện giờ học khôn rồi, miệng ngậm ít cỏ tươi, Vân Diệp biết nó căn
bản không ăn, chỉ vờ thế cho Đơn Ưng xem. Mấy ngày qua Đơn Ưng bị đám cô quả kia làm sứt đầu mẻ trán, không còn tâm tư quản tới Vượng Tài nữa,
làm nó thừa cơ lợi dụng, tùi gấp dưới cổ bị Đơn Ưng thu rồi, các gia
đinh cũng không cho Vượng Tài ra ngoài, nó đành đi theo Vân Diệp.
Vân Diệp ăn cơm, nó đứng ngoài cửa sổ nhìn, không "nói" gì cả, chỉ nhìn,
nhìn cho Vân Diệp ăn không nổi, lời dặn của Đơn Ưng quên sạch, đem một
đĩa bánh đút hết cho nó, rồi cho nó một bát trà lạnh, Vân Diệp mới ăn
được. Lần nào cũng bị Tân Nguyệt trách, nói Vượng Tài bị Vân Diệp chiều
hư, nếu thành giống con lợn của Tiểu Nha thì sao? Lão bà lải nhải làm
người ta bực, quyết định dẫn Vượng Tài ra ngoài đi dạo, thuận tiện ngắm
đường phố Lạc Dương.
Tiền Nguyên chính là đại nhi tử của Tiền
Thông, thấy hầu gia muốn ra ngoài, gọi sáu hộ vệ, thêm vào bản thân và
Vân Tam, tiền hô hậu ủng đi theo Vân Diệp.