Về sau Hầu Quân Tập tạo phản hẳn là cũng liên quan tới tâm thái muốn hưởng lợi nhưng lại không muốn
bị thua thiệt, trên đời này chẳng có ai thành công một cách tùy tiện
được, không phải trả giá là không thể có.
Vân Diệp tự làm là vì đảm bảo tỉ lệ thành công của chuyện này, đảm bảo
áp sự việc xuống, hai là cho mọi người xem, cũng để Vi Thọ, Đỗ Duyên
thấy Vân Diệp là một hầu gia cũng căm ghét ác đồ như thế, mình là quan
địa phương càng có chung lòng thù địch với cái ác, thứ ba chẳng may
chuyện này có vỡ lở ra thì điều tra cũng đơn giản rõ ràng, chẳng có
quyền mưu gì hết, chỉ có một thiếu niên thiếu suy nghĩ một lòng giải nạn cho bằng hữu, tha thứ cũng dễ. Nếu nấp trong bóng tối ra chiêu, Lý Nhị khó tránh khỏi nghi ngờ, thế mới là đáng sợ. Hầu Quân Tập đủ trí tuệ,
nhưng chỉ số nhạy cảm quá ít.
Nếu như Lý Nhị hỏi, với tính tính sâu phòng xa của ông ta, không nắm
chắc sẽ không hỏi, một khi hỏi là đã nắm đủ chứng cứ. Như thế nếu còn
nói dối sẽ lộ nhược điểm của mình trước mặt ông ta. Cho nên chỉ cần Lý
Nhị hỏi tới, Vân Diệp thành thật khai báo hết, như thế mới thoát nạn
được.
Nhớ lại trên lịch sử, âm mưu tạo phản của Hầu Quân Tập bại lộ, Lý Nhị
hỏi hai lần, Hầu Quân Tập đều không thừa nhận, cho nên khi chuyện hoàn
toàn vỡ lỡ, chút tình nghĩa cuối cùng giữa bọn họ cũng hết, tử vong tất
nhiên sẽ giáng xuống.
- Lão phu dùng nắm đấm sắt quản lý Lạc Dương đã ba năm, Lạc Dương có
loại yêu ma quỷ quái gì sao lại không biết. Đám tiểu tử kia, đúng lúc
trước khi các ngươi tới một ngày lại xảy ra chuyện này, lão phu không
hoài nghi các ngươi thì hoài nghi ai? Trong nhà kẻ nào cũng toàn ngọa hổ tàng long, có một hai cao thủ thì có lạ gì. Mặc dù hắn dùng tóc che
mặt, làm người ta không nhìn rõ, nhưng chỉ cần tra trong số cao thủ dưới ba mươi nhà ba người các ngươi nhất định ra manh mối.
- Có điều Lưu thứ sử đã xác định việc này là hắc bang đánh nhau, vậy thì sự việc tới đây là dừng. Nếu như còn có sóng gió gì, lão phu sẽ trói ba các ngươi lại đưa tới phủ ở Trường An, hỏi xem trưởng bối dạy dỗ thế
nào.
Hầu Quân Tập nhìn ba đứa vãn bối đều nơm nớp lo sợ nghe ông ta giáo
huấn, không cãi bừa, lúc này mới hài lòng gật gù, giọng cũng trở nên
hiền hòa hơn:
- Tiểu Diệp, ngươi ở Ngọc Sơn thư viện, khi đi mang Kiệt Nhi theo cùng,
để nó bái làm môn hạ Ngọc Sơn tiên sinh học tập tiến bộ, các ngươi chỉ
bảo nhau, giúp đỡ nhau, để sống cho nên hồn người một chút, đừng có ngày nào cũng chơi bời phá phách. Các ngươi tới Thiếu Lâm tự dâng hương? Cái miếu có võ tăng, suốt ngày ăn thịt mà có linh khí à? Làm càn.
Ông ta dường như ngày nào cũng sống trong lửa giận, người khác phải chịu đựng cơn giận của ông ta, vừa rồi khi ông ta nói, Vân Diệp phát hiện
chân của Hầu Kiệt run run, có thể thấy ông ta ở trong nhà bá đạo thế
nào.
Hầu Quân Tập lại bảo với Trình Xử Mặc:
- Cha ngươi lần trước nhờ ta tìm ít bạch thủy tinh Tây Vực, ta tích góp
được một ít, khi đi thì mang theo. Chân Kiến Hổ có thương tích cũ, lão
phu sai người làm ít cao hổ cốt, rất có lợi cho sức khỏe, dùng nhiều vào để dưỡng thân, để cho Lão Ngưu vài hậu đại, cứ đơn truyền mãi, lại
không yên phận, làm người ta lo lắng.
Cả hai vội bái tạ, Hầu Quân Tâm vỗ vai tỏ y thân thiết, lại nói với Vân Diệp:
- Tới rồi thì ở thêm vài ngày với thẩm thẩm của ngươi, Liên Nhi muội tử
sắp xuất giá, trong lòng không thoải mái, khuyên bảo nó một chút. Lão
phu cứng quen rồi, không nói lời mềm mỏng được.
Thở dài một tiếng, Lão Hầu liền rời đi, bên ngoài cửa truyền vào tiếng
quát chuẩn bị ngựa, lại có tiếng phó dịch đáp lại, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Bốn người trong phòng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đột nhiên cười rộ
lên, vừa rồi khí thế của Lão Hầu quá áp ức, sát khi bao năm sắp biến
thành thực thể rồi, chỉ nhìn Vân Diệp một cái, y có cảm giác bị ong đốt
một cái.
Trình Xử Mặc mở rương quà ra, lấy một bộ mạt chược, kéo Ngưu Kiến Hổ ra
hậu viện đánh mạt chược với Hầu phu nhân, hắn biết Vân Diệp có việc phải an bài, nên không tính vào.
Trở về chỗ ở Vân Diệp mới bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh, trạch
viện bốn dãy, tọa lạc ở trên phố Ngọc Tuyền, đây là một cứ điểm thương
nghiệp trọng yếu của Vân gia, hàng hóa trong nhà từ nơi này vận chuyển
tới toàn quốc, đại nhi tử của Tiền Thông đã mười chín, bị phái tới đây
học tập làm sao thành một chưởng quầy hợp cách, nếu có ngộ tính, sẽ thay thế chưởng quầy nơi này.
Tân Nguyệt đang triệu tập các chưởng quầy họp, đó là thông lệ của Vân
gia, nữ nhân nắm việc làm ăn trong nhà, nam nhân không quản, đương nhiên nguyên nhân là vì Vân gia có một nam đinh.
Đứng ở dưới cây lựu nghe lão bà nói chuyện, giọng vang vang, hàn khí
khiếp người, bày ra trọn vẹn tư thái của thiếu nãi nãi. Đoán chừng dùng
cùng chiêu với Lão Hầu, trước tiên là cảnh cáo, sau đó mới cho mật ngọt. Chả muốn nghe, giọng nàng ban đêm nghe thích hơn. Lão Tiền và tổng
trướng phòng của Vân gia là Lão Hoắc một ngày xem sổ sách tám lần, thêm
vào Vân gia dùng kiểu ghi chép sổ sách mới, khả năng tham ô rất nhỏ.
Mà có tìm cũng chẳng ra, chỉ cần những chưởng quầy này cần mẫn làm tròn
hai mươi năm sẽ thành cung phụng của Vân gia, con cháu đời sau sẽ luôn
làm việc ở Vân gia, nếu như có tài sẽ được hầu gia đưa tới Ngọc Sơn thư
viện học, tương lai kiếm chút quan tước không phải là khó, vì điều này
ngươi bảo bọn họ làm không công hai mươi năm họ cũng vui lòng.
Từ thương cổ nhảy vọt lên làm quan gia, đó là chuyện ao ước của tất cả
thương nhân, bước vào thương gia mọi chuyện hết, đó không phải câu nói
đùa, mà là tiếng khóc đẫm máu của thương cổ đại đường.
Vân Diệp khẽ sờ quả lựu xanh, lựu đã to bằng nắm đấm trẻ con, hoa bên
trên còn chưa rụng hẳn, khô cong treo ở đó, chết không chịu rời.
Vân Diệp thích ăn lựu nhất, mỗi năm nãi nãi luôn chọn cho Vân Diệp lựu
to nhất ngon nhất, dùng dao nhỏ tách vỏ, men theo màng trắng, là quả lựu tự tách ra, rống cánh hoa nở rộ, đôi lúc Vân Diệp không ăn, chỉ thích
dùng dao cắt lựu, cuối cùng chỉ sướng Vượng Tài thường xuyên ở trong
phòng Vân Diệp.
Vân Diệp đang đợi Đơn Ưng trở về, trước khi Đơn Ưng vào thành giết Long
Tam, một quản sự của Vân gia đã xuất phát trước một bước, y muốn điều
tra rõ trong thành Lạc Dương có bao nhà vì Đơn Hùng Tín mà thành cô nhi
quả mẫu.
Hôm nay quản sự báo về làm tim y lạnh toát, tận hơn bốn trăm người, con
số này gấp Vân gia mười lần, năm xưa Đơn Hùng Tín tạo nghiệt quá lớn, cả đời này Đơn Ưng chẳng trả hết nợ.
Quả nhiên Đơn Ưng dũng mãnh vô địch cúi gằm mặt trở về, trái tim bị
trọng thương, dù sinh ra hắn đã là một tên ăn cướp thì lúc này cũng chấn động không nhẹ.
- Vân Diệp, có lẽ ta phải nợ ngươi rất lâu mới trả được, mong ngươi cho
ta vay thêm hai nghìn quan nữa, ta cần dùng gấp, ngày sau ngươi có yêu
cầu gì, ta quyết không nói hai lời.
Khiến Đơn Ưng phải cúi đầu còn khó hơn giết hắn, lời này phải qua một phen đấu tranh nội tâm mới nói ra.
- Tiểu Ưng, ngươi chịu mở miệng vay tiền ta làm ta rất vui, chứng tỏ
ngươi coi ta là huynh đệ mới chịu mở miệng, hai nghìn quan dễ thôi,
ngươi có thể lấy bất kỳ lúc nào. Nhưng ngươi sẽ tiếp tế cho bọn họ suốt
như vậy sao? Ngươi sẽ chết vì mệt.
- Vậy ta phải làm sao, ta chỉ biết giết lợn hoặc giết người, ngươi biết
không, tới hơn bốn trăm người, ta không có bản lĩnh nuôi hết được bọn
họ, đành đi bước nào hay bước đó.
Mắt Đơn Ưng biến thành màu đỏ, hảo hán giang hồ coi trọng có thù báo
thù, có oán báo oán, đầu rụng xuống chỉ như cái bát. Giờ hắn mới phát
hiện ra chết là chuyện rất dễ dàng, nuôi được hơn bốn trăm cái miệng há
mồm chờ ăn mới là điều gian nan nhất trên đời.
Hùng ưng còn chưa giang cánh bay đã bị đinh sắt ghim chặt xuống đất,