Đường Chuyên

Chương 46: Q.6 - Chương 46: Trí tuệ của Hầu Quân Tập




Phủ lưu thủ Lạc Dương chật kín quan viên đợi làm việc, ngựa xe nườm nượp, Vân Diệp nhìn thấy cả Đỗ Duyên, Vi Thọ trong số đó, đang kích động tranh cãi gì đó với một lão giả râu dài, thấy cảnh này Trình Xử Mặc quay đầu ngựa, đi thẳng tới hậu viện.

Trình Xử Mặc ở Hầu gia rất ngang ngược, đá lăn quay đám gác cửa, quát:

- Hầu Nhị, tên chết tiệt nhà ngươi chạy đi đâu rồi, ca ca tới Lạc Dương, ngươi không ra nghênh tiếp, ngứa da rồi à?

Tên gia đinh mặt mày hung tợn cầm gậy xông ra chuẩn bị đánh người, tới nơi lại quỳ xụp xuống:

- Trình thiếu gia thương xót, lão gia nhà tiểu nhân mấy ngày qua tính khí không tốt, Nhị thiếu gia nói vài câu mà giờ nằm trên giường không dậy nổi, thiếu gia làm thế khác nào lấy mạng tiểu nhân.

Không bao lâu sau một thiếu niên thanh tú chân tập tễnh được gia đinh đỡ tới hậu viện, mặt cười méo xẹo:

- Biết ba vị ca ca tới, nhưng đệ nói lỡ lời, bị cha đệ đánh một trận, không xuống giường được, không thể ra nghênh tiếp, các vị ca ca đừng trách.

Không đợi Vân Diệp nói lời khách khí, Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ cười dâm dật đi quanh thiếu niên kia ngó ngiêng:

- Tiểu Kiệt, mấy năm không gặp, thằng nhãi con đã lớn lên không ít, trước kia chỉ bị Hầu thúc đá, giờ ăn gia pháp rồi, tiến bộ quá.

Thiếu niên mười lăm tuổi kia bị chọc vào chỗ đau, đang định dùng cái giọng như vịt đực quang quác phản bác thì Trình Xử Mặc thô bạo kéo hắn sang một bên:

- Ai mà rảnh nghe ngươi nói nguyên nhân, ta tới bái kiến thẩm thẩm, từ khi nhà ngươi chuyển tới Lạc Dương, khi ta bị ăn đòn tới chỗ trốn cũng không có, nhớ thẩm thẩm vô cùng. Đứng đằng sau là Vân gia ca ca ngươi, nhìn kỹ, có chút bất kính nào, ca ca đánh ngươi tới thẩm thẩm cũng không nhận ra được, có điều không cần ta lo, ngươi sắp tới Ngọc Sơn thư viện đọc sách rồi, lúc đó sẽ biết sự lợi hại của y.

Ở Hầu gia, Trình Xử Mặc còn tùy tiện hơn ở nhà, nghênh ngang đi vào hậu viện, khiến đám nha hoàn hoảng hốt né tránh, vừa mới đi qua cổng vòm, một cái gậy đã phi thẳng vào mặt hắn.

Trình Xử Mặc cười ha hả, thuận tay bắt lấy cái gậy, nói vào bụi hoa:

- Liên Nhi muội tử, muội nấp cái gì, sắp gả tới Trường An làm thái tử thứ phi rồi, lần trước uống rượu với thái tử còn nói tới muội, trong lòng ta có thư của thái tử đấy, muội không ra ta không đưa.

Trước kia Vân Diệp luôn cho rằng lão bà đầu tiên của thái tử là thái tử phi, ai ngờ lại là thứ phi, cưới thái tử phi phải tuyên bố thiên địa, Tô Viện trưởng nữ của Tô Đản mới là thái tử phi thực sự, hôn sự này do thái thượng hoàng định đoạt, ngay cả Lý Nhị cũng không thể thay đổi.

Trình Xử Mặc đang trêu ghẹo Hầu Liên Nhi tới đắc ý thì một mỹ phụ cung trang từ đằng sau đi tới, bợp cho một cái vào gáy, miệng mắng:

- Cái thằng bé hư hỏng này không có quy củ gì cả, từ xa tới thăm thẩm thẩm, sao lại đi dây dưa với Liên Nhi, không biết nó sắp gả đi, không được gặp người khác à?

Trình Xử Mặc bị ăn đòn mà lòng vui vẻ, quay người lại quỳ xuống, cung kính thỉnh an. Chiêu này Vân Diệp cũng rất thành thạo, ở Ngưu gia, Trình gia, Tần gia đã quỳ vô số lần. Ở cái thời đại hiếu đạo cao hơn luật pháp này, đám Trình Xử Mặc thấy lão nãi nãi cũng khấu đầu bình bịch, không có lựa chọn khác, chỉ cần ngươi nhận là hậu bối thì không tránh được lễ nghi này, nhập gia thì tốt nhất là phải tùy tục, lúc này mà lấy cái thái độ của người đời sau nói cái gì mà nam nhân dưới gối có hoàng kim thì thuần túy là hạng bại não.

Thi lễ xong, Trình Xử Mặc cho tay vào lòng Vân Diệp lục lọi, lấy ra bốn năm cái bình nhỏ đẹp đẽ, nịnh nọt đi tới bên Hầu phu nhân:

- Thẩm thẩm, đây là nước hoa thịnh hành nhất ở thành Trường An, đây là mùi hoa lan, đây là mùi hoa mai, hoa quế là đậm nhất, mẹ cháu thì hay dùng hoa hồng, nói là hợp với mùi đó, thẩm thẩm thử xem.

Hầu phu nhân nhận lấy nước hoa, nhưng lại nói với Vân Diệp:

- Diệp ca nhi lần đầu tới, không quen đường thuộc lối như hai đứa chúng, tới đây cứ coi như về nhà đi, đừng câu nệ, đợi nhà ta tới kinh thành, ta sẽ đích thân tới nhà bái kiến lão phu nhân. Nước hoa này ta thu lại, Liên Nhi muội tử của cháu sắp xuất giá, sẽ dùng tới.

- Thẩm thẩm khách khí quá, cái đó Liên Nhi muội tử cũng có, gia tổ mẫu đã chuẩn bị rồi, có ở trong danh sách lễ vật, nước hoa không nên dùng tạp, dùng một loại là được. Cái này là để tặng thẩm thẩm, mỗi loại lấy một ít, người thử đi, thích loại nào chưởng quầy Vân gia ở Lạc Dương sẽ đưa tới. Mai chuyết kinh tới bái phỏng, thẩm thẩm cứ nói cho nàng là được.

Hầu phu nhân được nghe tới danh tiếng nước hoa từ lâu, chỉ là ở Lạc Dương quá ít, Vân gia không chịu bán nhiều, mỗi năm quà năm mới Vân gia tặng đều có nước hoa, phẩm chất ngày càng tốt, là lễ vật Hầu phu nhân thích nhất, cầm lấy nước hoa mỉm cười tới hậu đường thử, trước khi đi còn tát Trình Xử Mặc một cái.

Cơm nước đã chuẩn bị sẵn sàng, Hầu Kiệt tiếp rượu các ca ca, rượu cũng là rượu của Vân gia, lúc này Trình Xử Mặc mới nhớ ra hỏi vì sao Hầu Kiệt bị ăn đòn. Nói tới chuyện này mặt Hầu Kiệt nhăn như cái bị, cẩn thận nhích mông mới nói:

- Hôm nay các ca ca vào thành, chắc là cũng biết chuyện hôm qua, có một vị cao thủ tuyệt đỉnh tới Lạc Dương, một mình một đao đánh từ cửa tây sang cửa đông, tổng cộng dùng nửa canh giờ, giết sạch Thủy Long Bang, khi đi còn mang theo đầu của Long Tam. Lạc Dương chấn động, lòng người hoảng loạn, tiểu đệ không phục, không nể mặt Hầu gia gì hết, chuẩn bị mang gia tướng đi bắt kẻ đó về quy án, còn chưa ra tới cổng đã bị cha đệ đánh hai mươi gậy, nói đệ không biết tự lượng sức, không biết sống chết, phạt đệ ở nhà hối lỗi.

Ba người nghe xong đồng loạt giơ ngón cái tán dương tên ngốc không biết sống chết này, Hầu Kiệt cười khan nuốt con ruồi lớn này vào bụng.

Hầu Quân Tập tới, không đợi ba người thi lễ đã ngồi chễm chệ ở ghế đầu, uống liền ba chén, mặt màu đỏ sậm không rõ hỉ nộ, mắt như điện không ngừng quét qua ba người, dừng ở trên mặt Vân Diệp lâu nhất. Trầm tư một lúc, gắp thức ăn cho vào miệng, chắc là không vừa mồm, lại nhổ ra, uống thêm chén rượu nữa, cúi thấp người hỏi nhỏ:

- Chuyện này là ai trong số ba đứa làm?

Ba người Vân Diệp nhìn nhau, rất ăn ý cùng lắc đầu.

Hầu Quân Tập xé một cái đùi gà, cho vào miệng một lúc lấy ra chỉ còn mỗi xương, ném xương lên bàn, nhìn ba người Vân Diệp:

- Đám tiểu tử, trả lời như thế là đúng, trước mặt bệ hạ tốt nhất cũng trả lời như thế, đây gọi là thà bị người ta biết, chớ để người ta thấy. Mấy tên vô lại tội ác chồng chất, chết có đáng gì, giết thì giết, con cháu tương môn tương lai phải giết người, thứ người hại trẻ con, lão phu gặp được cũng giết.

- Vân tiểu tử, hai ta gặp nhau lần đầu, nhìn một cái biết ngay ngươi không phải thứ tốt đẹp, Kiệt Nhi, nên thân cận với Diệp ca nhi nhiều vào, trong tướng môn có một kẻ bụng đầy mưu mô không phải dễ. Chủ ý ngươi đưa cho Vi Thọ, Đỗ Duyên hay lắm, chuyện tày trời mà thành hắc bang ẩu đả. Tiểu tử, muốn dẹp chuyện này thì không cần tự mình ra tay, tùy tiện kiếm ai đó nói với họ là đủ, ngươi là hầu tước, phải tị hiềm.

Hầu Quân Tập đúng là không ổn, Vân Diệp thầm cảm thán, nếu là Lý Tịnh, Trình Giảo Kim sớm đã nhìn ra vì sao Vân Diệp phải đích thân ra trận, chỉ có Hầu Quân Tập nông cạn cho rằng nên trốn trong chỗ tối ra chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.