Bây giờ còn chưa thể nói với Ngụy Trưng, biểu hiện của người này so với lịch sử ghi lại có khác
biệt, nếu như nói vài lời uyên bác quá trớn, chỉ sợ bản thân phải mang
tiếng sói đội lốt cừu, thành kẻ vô lương tâm bị nghìn đời phỉ nhổ.
Điền Phúc vác cày đi ngang qua ruộng ngô Vân Diệp đang đứng, buông cày
nhìn kỹ từng cây, lật lá nhìn xuống không thấy có sâu mới yên tâm vỗ
tay. Đang định đi thì ngẩng đầu thấy mây đen phía núi, liền mượn cái
cuốc của Vân Diệp đang đứng cạnh lều cuốc vài cái, tạo thành một dẫn
thủy câu (cái lạch) đơn giản, rồi nói với Vân Diệp:
- Hầu gia, sắp mưa to rồi, trong ruộng không có dẫn thủy câu không được, hoa mầu không thể chịu được ngập úng, nên làm thêm nhiều dẫn thủy câu.
- Lão Điền, ngươi với hoa mầu rất có kinh nghiệm, ngươi cứ xem rồi tự
làm, hai năm tới ta đều trồng thứ này, có nó ta sẽ không phải trồng hạt
kê nữa, sản lượng cũng có thêm một chút. Hiện tại là ruộng giống, ngươi
chú ý chăm sóc cho tốt. Ngụy công tới rồi, ta phải đi thay trang phục
thôi.
Nông hộ của Vân gia cùng Vân Diệp nói chuyện rất tùy ý, y cũng thích
cách nói chuyện này, rõ ràng có thể đứng nói thì không cần hạ thấp lưng
làm gì. Nói chuyện như vậy không nói tới mệt mỏi, mà còn không nghe được lời thật.
Điền Phúc dường như không nhìn thấy Ngụy Trưng cũng đang chân đất ngồi
xổm trên bờ ruộng nhìn cây ngô, với vẻ yêu quý dùng tay xoa lên mặt lá
thô ráp, đại khái đối với loại cây mới này tràn ngập hy vọng. Vân gia
cho mỗi nhà vài củ khoai tây, nhà nào cũng coi như bảo bối, cất tận
trong hầm. Năm nay lại chọn ruộng đất tốt nhất trồng xuống, còn hai
tháng nữa là thu hoạch, nghe nói thứ này một mẫu có thể thu được vài
chục gánh lương thực. Vì để khoai tây không bị người khác trộm đi, hộ vệ của Vân gia cùng nông hộ thay nhau trực đêm, kẻ nào dám trộm bảo bối
đánh chết không cần hỏi.
- Hầu gia, nghe lão nhân trên thôn trang nói, mỗi mẫu ngô cũng có thể
thu được hơn 10 gánh? Cây này lớn lên sản lượng so với loại cây nhỏ kia
nhất định sẽ không thấp hơn.
- Mơ à, khoai tây là rau cũng là lương, cho nên sản lượng cao cũng không lạ. Nhưng ngô thuần túy là lương, ta thấy một mẫu được 5, 6 gánh đã là
rất tốt rồi. Nghe nói có loại sản lượng 10 gánh nhưng cũng không biết là loại nào? Ta học không tới, thấy 5, 6 gánh so với lúa mạch là có lời,
thấy đủ rồi, sang năm lại tiếp tục trồng như vậy. Về phần trồng thế nào
cho tốt thì các ngươi tự tìm cách, hỏi một người không làm ruộng như ta
làm gì?
Các cuộc nói chuyện với nông hộ chính là như vậy, sự tình nói rõ ràng
xong thì câu chuyện cũng kết thúc. Điền Phúc vác cày từ biệt Vân Diệp
rồi sải bước về nhà, từ đầu tới cuối không để ý đến Ngụy Trưng.
Ngụy Trưng ngồi ở chỗ kia nghe Vân Diệp nói chuyện với nông hộ, thấy mây đen phủ đầu cũng không sốt ruột, cười ha ha chờ hai người nói chuyện
xong, bản thân chạy tới ruộng ngô nghiên cứu, quay đầu lại hỏi Vân Diệp:
- Vân hầu còn bảo bối thế này sao không hiến cho triều đình?
- Dẹp đi, hiến khoai tây mới được một tiểu tước vị mà các ông đã hận
không thể đem ta ăn sống nuốt tươi rồi. Khoai tây đã được 4 năm, ngoại
trừ vài đại hộ có được một ít, còn lại cũng có thấy đâu? Chờ các ông phổ biến không biết đến khi nào mới có thịt bò xào khoai tây ăn. Thà cứ để
cho ta tự trồng, đến khi được nhiều rồi dâng lên bệ hạ sau, như vậy cũng chẳng khác gì. Mà ta cảnh cáo các ông, hai thứ này không thể để lọt ra
khỏi lãnh thổ Đại Đường, bằng không từ nay về sau đừng mong ta làm ra
thứ gì tốt cho triều đình, nói cho ông biết, lúa ba vụ sang năm nhất
định sẽ được thu hoạch, đến lúc đó các ông hãy mở to mắt mà xem, nơi
Lĩnh Nam các ông coi chướng mắt sẽ trở thành đất lành. Chuyện này ta
cũng chỉ nói với ông, nếu đổi là người khác ta cũng mặc kệ.
Có vài thứ cũng cần phải nói rõ với Ngụy Trưng, giao lưu giữa người với
người rất quan trọng, rất nhiều hiểu lầm chính là do không giao lưu tốt
gây ra. Trong mắt Ngụy Trưng, Vân Diệp chính là một tên điên cuồng vơ
vét của cải, cũng nên cho y biết một số bố trí của bản thân.
- Vào năm Trinh Quán thứ hai, cả triều đều nói Phùng Áng muốn phản, chỉ
có lão phu phản đối tất cả, phân trần cho hắn. Quả nhiên chưa đầy hai
tháng sau, hắn sai con vào triều cho thấy cõi lòng, Lĩnh Nam liền không
động đao binh, bình yên vô sự. Hiện nay Vân hầu làm lớn, không biết có
kích động đến Phùng Áng chăng?
Về chuyện cây trồng Ngụy Trưng cũng không nhiều lời, khoai tây bị hoàng
đế giấu dùng riêng, Trưởng Tôn cũng giấu kín, phỏng chừng thái tử cũng
không biết, chỉ cần là nữ nhân đều thích giấu đồ tốt, Trưởng Tôn cũng
vậy. Hôm nay lão thật vất vả mới tìm được Vân Diệp, tự nhiên muốn nói
mọi chuyện rõ ràng, vì vậy dọc theo bờ ruộng, hai người vừa đi vừa trao
đổi.
- Hiện tại Phùng Áng tự thân khó bảo toàn, hắn có tư cách gì tạo phản?
Ba nghìn lão binh nhập Lĩnh Nam làm giàu, nếu ai dám ngăn cản sẽ trở
thành tử địch, càng không nói phía sau còn vô số huân quý thèm thuồng?
Cho dù xảy ra sự tình gì, lão Ngụy, lão có tin hay không, những lão binh có thể phát ra sức chiến đấu gấp chục lần nếu có đầy đủ tiền tài. Mỗi
người đều được trang bị đến tận răng, trang bị hoàn mỹ đến ta cũng phải
đố kị. Mà Tôn tiên sinh còn phân phối thuốc hay để chống muỗi, sốt rét,
đó là tồn tại vô địch, không cần lão quan tâm. Gia quyến Hồng Thành và
của những lão binh này đều tại Trường An, không có khả năng tạo phản,
mỗi người chỉ cần kiếm chác đủ ở Lĩnh Nam là sẽ trở về hưởng phúc. Sau
đó chúng ta lại tiếp tục phái tốp khác tới, cứ như vậy không chừng sau
ba năm, Phùng Áng có khi đã tị nạn về Trường An.
- Lấy lợi đuổi người, nhất là lấy đại lợi đuổi người, thật ra Vân hầu
ngươi quen thuộc vô cùng. Nghe nói ngươi hứa cho bọn hắn mỗi người ba
trăm quan, vì ba trăm quan này lão phu còn có tâm tư sát nhân huống chi
bọn họ. Ba năm như vậy, Lĩnh Nam nhất định sẽ thành nhân gian địa ngục.
- Có ba phần lợi ích người sẽ động tâm, có 10 phần thì người sẽ coi
thường pháp luật, mà lợi ích gấp ba một mạng người có tính là gì? Hơn
nữa cho tới bây giờ Lĩnh Nam cũng không hoàn toàn thuộc sở hữu triều
đình, không dùng uy làm sao quản thúc? Các tướng sĩ đi tận các nơi xa
xôi, kiếm tài phú từ các nơi thiếu văn minh có gì là không được? Giữ bọn họ lại mà gây họa cho bách tính Trung Nguyên sao.
Trên thực tế Ngụy Trưng cũng không phải là người tốt đẹp gì, sau một lúc nói chuyện với Vân Diệp thì bắt đầu nói tới lợi ích. Hình tượng cao
nhân ưu quốc ưu dân vừa rồi đã biến mất không còn sót lại chút gì. Ngẫm
lại cũng đúng, trên lịch sử lão chính là người chủ trương lập uy với đối ngoại tộc trước, lão cũng không coi ngoại tộc là người đúng nghĩa. Chỉ
cần không động đến bách tính nhà mình, thì lão cũng mặc kệ tài phú này
có dính máu hay không.
Đàm phán rất thuận lợi, sau khi Ngụy Trưng được Vân Diệp hứa hẹn sẽ
không đùa giỡn quan văn thì liền có ý dừng lại, không cần hứa hẹn phiền
phức của thương hộ nữa mà ngay tại trong mưa chắp tay mà đi, còn ra vẻ
nuối tiếc điều gì.
Đứng dưới mua to, lão Trang bật cây dù cho Vân Diệp, y đứng trên núi
nhìn về phía Ngụy Trưng đang phấp phới áo tơi dần biến mất, nụ cười có
chút âm hiểm. Lão Trang thấy vậy bèn quay đầu đi, lão thật không muốn
thấy điệu cười đáng sợ của Hầu gia mình hằng kính trọng, không khỏi cảm
thấy bi ai thay cho Ngụy Trưng vừa rời đi, trêu ai không trêu lại đi
trêu Hầu gia, Hầu gia là người có thể trêu chọc được sao? Bệ hạ còn phải ăn quả đắng, huống chi là ngươi.