Vân Diệp một mình ngồi trong thư phòng lạnh lẽo, Thì Thì đã bị Tiểu Vũ lôi đi tâm sự với Tiểu Nha
trong phòng. Thẩm thẩm, cô cô, tỷ tỷ cũng đều bị nãi nãi dẫn theo, nếu
không phải Nhất Nương còn ở đây thì y cũng muốn đi cho xong.
Chắc Nhất Nương mải mê nói chuyện luyến ái nên đã quên chuẩn bị cơm mất
rồi, chuyện hôn sự của Nhuận Nương cũng đã định, Tần lão nhị hiện giờ
đang cuống cuồng chuẩn bị y phục cưới, rốt cuộc cũng có chút khí chất
khuê tú. Vài ngày trước còn ghé vào làm nũng với Vân Diệp, hỏi xem của
hồi môn được bao nhiêu. Vân Diệp nghe vậy mắng cho một trận, còn chưa
xuất giá đã tính mang tiền ra ngoài. Đồ cưới thì không có, cùng lắm được mang theo con lợn béo của Tiểu Nha, y đã chán ngấy đầu heo kia rồi.
Vân Diệp coi như không, vừa ăn vừa nghe Nhuận Nương khóc lóc ỉ ôi nói
không ai thương nàng. Bụm mặt cả ngày vẫn thấy ca ca thờ ơ liền bỏ tay
xuống, quả nhiên đến cả một giọt nước mắt cũng không có, giậm chân một
cái rồi oán hận chạy đi.
Ngày hôm trước Nhuận Nương còn tới đưa cơm, hôm nay ngay cả Nhuận Nương
cũng không thèm tới, thật làm Hầu gia mất mặt. Đang lúc y do dự xem có
nên gọi nha hoàn xuống bếp lấy cơm hay không thì Đại Nha đẩy cửa bước
vào, bưng theo cơm nước để lên bàn. Vừa nhìn qua đã thấy rất ngon mắt,
quả thật hơn xa những món ẩu thả hằng ngày Nhuận Nương vẫn làm.
Khích lệ Đại Nha vài câu xong y vội bê bát mì lên ăn lấy ăn để, tiểu nha đầu làm cơm càng ngày càng ngon, cũng tốt, bảo bối thế này cứ giữ bên
mình mấy năm đã rồi tính. Về phần Đan Ưng thì cho biến đi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ! Có đĩa lòng lợn mà muốn làm sính lễ cưới Đại
Nha, mỡ đấy mà húp.
Hài tử này quá hướng nội, bị tủi thân cũng chưa bao giờ nói. Lễ vật của
nàng cũng bị Tiểu Nha lừa lấy đi, hiện tại đồ trang sức chẳng có lấy một cái, người cứ như chú chim nhỏ đáng thương dễ bị xúc động, chỉ cần hơi
có chuyện là lại chạy đến trốn chỗ Vân Diệp. Ca ca có thể che chở cho
nàng mọi mưa gió, phu quân của nàng nhất định phải là nam tử hán đỉnh
thiên lập địa mới được, bằng không nàng không thể chịu nổi mưa gió bên
ngoài. Tính đi tính lại thì bên người cũng chỉ có Đan Ưng là thích hợp,
tên hỗn đản này một lời hứa đáng giá nghìn vàng, nếu như có thể bỏ được
tính lưu manh thì chắc chắn là một nhân tuyển tốt.
Nhìn ca ca đang ăn ngừng lại, nàng lại cho rằng cơm nàng làm không hợp
khẩu vị của ca ca. Nàng đẩy đĩa thịt dê về trước mặt Vân Diệp, gắp một
miếng lên cho y.
Lão tử mặc kệ cái gì hùng tâm tráng chí, ta là muốn một muội phu hoàn
mỹ. Nàng từ nhỏ đã phải chịu khổ, bây giờ mà còn phải chịu nữa thì thiên lý ở đâu? Đan Ưng, huấn luyện giờ mới bắt đầu, một thiếu niên mà lúc
nào cũng có suy nghĩ vào nhà cướp của thì cần phải có chế độ giáo dục
thích hợp.
Vân Diệp nghĩ thông suốt xong tâm tình lập tức tốt hẳn, khẩu vị đại
khai, ăn như rồng cuốn, cả người tinh thần toả sáng, quay đầu lại phát
hiện thấy Đại Nha có bộ dáng muốn nói lại thôi thì kỳ quái, hài tử này
chưa bao giờ đòi hỏi gì, cũng chưa bao giờ muốn đồ vật gì, hiếm khi mở
miệng mà lúc nào cũng chỉ nhu thuận nghe theo.
- Đại Nha, có cái gì còn không mau nói cho ca ca biết? Muốn một cây
trâm? Hay là vòng tay? Trên Tây thị có vải tốt, nếu như muội muốn ca ca
sẽ dẫn muội đi mua.
**********
- Ca ca, muội muốn đến trường.
Đại Nha ngẩng đầu nói một câu như đinh đóng cột, khiến cho Vân Diệp sợ
hãi. Đây chẳng phải là Trung Quốc 1400 năm sau, Đại Nha cũng không phải
bởi vì nghèo khó mà thất học, nàng có tiên sinh dạy, một lão nho râu
trắng bảy mươi tuổi.
- Không phải là muội đang học sao? Tụng Viễn tiên sinh dạy không hay
sao, đây là tiên sinh cực tốt ca ca mời riêng từ Trường An tới, không
phải muội rất thích học với Tụng Viễn tiên sinh sao?
- Tiên sinh nói muội thiên tư thông minh, tiên sinh đã không còn gì để
dạy muội, mấy ngày nay tiên sinh đã muốn thỉnh từ ca ca. Tiên sinh mà đi rồi thì muội chẳng còn ai dạy nữa. Ca ca, muội rất thích học, ca ca cho muội đến thư viện học nhé.
Đại Nha kéo kéo tay áo Vân Diệp ra chiều làm nũng, loại chuyện này trước đây chỉ có bọn Tiểu Nha làm vậy, Đại Nha chưa từng làm bao giờ.
- Được rồi, được rồi, ca ca máu lên não chậm, để ca ca ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện. Không phải còn đám Nhuận Nương, Tiểu Nha nữa hay sao? Lẽ nào Tụng Viễn tiên sinh cũng không còn cái gì dạy bọn chúng nữa?
Vân Diệp nói vậy trong lòng cảm thấy mất hứng, là một tiên sinh thì đệ
tử tốt hay kém cũng đều phải dạy, không thể lựa chọn như vậy được. Nếu
tiên sinh nào cũng chọn như thế thì chẳng phải tất cả học sinh kém phải
đi chăn dê sao, tiến bộ thế nào được.
- Nhuận Nương tỷ tỷ không đi học, Tiểu Nha thì chạy khắp nơi muội không
đuổi kịp, Tiểu Đông cả ngày nghĩ đến tiền, Tiểu Nam suốt ngày ăn uống,
Tiểu Tây, Tiểu Bắc theo các hộ vệ luyện võ, chỉ có một mình muội đi học.
Để đến trường, Đại Nha đành bấm bụng nói ra, thì ra là thế, chuyện này
chỉ sợ cũng do nãi nãi dung túng. Lão nhân gia không thích nữ hài tử đi
học, còn nói đi học mà làm gì, học xong vứt đấy chỉ phí công, hơn nữa
nếu học tốt về sau còn khiến nhà chồng khó xử. Chỉ cần biết chữ là tốt
rồi, làm được thơ thì coi như hợp cách, tôn tử của bà đã quá thông minh, nếu như nữ hài tử cũng thông minh như y thì sẽ khiến trời già đố kị,
nói không chừng sẽ giáng tai giáng nạn xuống. Cho nên mấy nha đầu chỉ
cần học viết thơ là được, còn lại thích làm gì thì làm. Riêng Đại Nha
thích học, cho nên mới kiên trì học, mãi đến khi Văn Phu Văn Tụng Viễn
tiên sinh không còn gì để dạy nữa mới thôi.
- Vân Tam, gọi mấy tiểu nương tử lên đây, ta có chuyện muốn hỏi.
Vân Diệp rất tức giận, vừa mới biết chữ thì đã giã đám không muốn học,
đây là sỉ nhục của Vân gia, chuyện khác đều có thể tha thứ, chỉ riêng
chuyện này không thể khoan dung. Một mẫu thân hiểu biết ảnh hưởng tới
hài tử của mình thế nào Vân Diệp rất rõ ràng, y không muốn các thế hệ
tiếp theo của Vân gia ngu dần đều đi, đến cuối cùng đều trở thành lũ
chăn dê, hậu quả như vậy thì thư viện y lập ra còn ý nghĩa gì?
Đám muội muội từng người lục tục đi đến, lúc đến còn cười cười nói nói,
đến khi nhìn thấy khuôn mặt Vân Diệp thì tất cả đều yên lặng, ngay cả
Tiểu Nha nghịch ngợm nhất cũng ngoan ngoãn không dám phát ra tiếng.
- Ai cho phép các muội bỏ học? Không phải ta đã nói rách mép rồi sao?
Sao cả đám các muội cứ chơi bời thế hả? Nhuận Nương, muội lớn nhất ở
đây, muội nói xem.
Bất tri bất giác, giọng của Vân Diệp trở nên ác liệt, đây là tình cảnh
đám muội muội chưa từng trải qua bao giờ. Trước đây ca ca đều nhẹ nhàng
nói chuyện, nhưng giờ thật khủng khiếp, làm bọn chúng nhất thời không
tiếp thụ được. Nhìn mấy muội muội đang nơm nớp lo sợ, nhất là Tiểu Nha
đã nước mắt lưng tròng, Vân Diệp thoáng mềm lòng, nhưng khi nghĩ đến hậu quả thì cũng đành phải quyết tâm truy vấn đến cùng.
- Ca ca, nãi nãi nói nữ hài tử không cần phải biết nhiều, có thể đọc được thư, viết thơ là đủ rồi.
Nhuận Nương đánh bạo nói.
Nãi nãi đã có tuổi, cho nên
suy nghĩ có chút cổ hủ. Có thể viết thơ, đọc thư? Như thế có khác gì đám hoang dã bỉ phu dốt đặc cán mai? Vân gia ta không có đồ bỏ đi, nữ hài
tử cũng phải tinh thông thi văn, thông hiểu thế sự. Lần này ta tha cho
các muội, từ sau này phải học cho tốt, không được chậm trễ, cứ cách ba
ngày ta sẽ kiểm tra bài các muội. Sau này Nhuận Nương không được chạy
loạn đến Tần gia, giờ lớn đùng rồi phải biết ý tứ. Tiểu Nha không được
lang thang ra chợ, Tiểu Tây Tiểu Bắc cũng không được luyện võ, phải học
xong trước rồi mới được học cái khác. Còn Tiểu Đông, ta mà thấy muội
loay hoay đếm tiền ta sẽ tịch thu, Tiểu Nam không được ham ăn, phải một
lòng cầu học. Lần này các muội làm sai, có khác nào bảo người làm ca ca
ta không quan tâm đến các muội?
Đến trường là đại sự cả đời, hiện tại nói với các muội cũng vô dụng, đợi tương lai các muội mới biết có học và vô học khác nhau thế nào. Các
muội sau này sẽ thành thê tử người ta, mẫu thân của các con muội. Nếu cả đám không hiểu lý lẽ, thì làm sao giúp chồng, dạy con? Làm sao chưởng
quản gia nghiệp, dẫu có gia tài vạn quan cũng tiêu được bao lâu? Nhớ kỹ, mặc kệ sau này các muội được gả cho ai, mặc kệ vào lúc nào, cũng phải
ghi nhớ tầm quan trọng của giáo dục, việc này liên quan đến tử tôn con
cháu, không thể qua loa, đã nhớ chưa?
Đám muội muội đều lí nhí đáp lại, thấy bọn chúng đã có biểu hiện, Vân
Diệp mới bớt giận, khuôn mặt cũng giãn ra. Tiểu Nha lúc này khóc oa oa
nhào vào lòng Vân Diệp, nấc nghẹn từng khúc. Mấy người còn lại cũng vây
lấy Vân Diệp rống lên, làm cho Đại Nha áy náy không thôi.
An ủi vỗ về mấy đứa nhỏ xong, Vân Diệp nói với Nhuận Nương:
- Mấy ngày nay muội cũng cần học cách quản gia, tẩu tẩu giờ không có ở
nhà, muội phải lo liệu cho tốt, phải chịu khó đi hỏi Tiền quản gia,
những chuyện này đều rất quan trọng. Ngoài ra việc học của mấy muội muội muội cũng phải để ý, thật ra với muội cũng có chút thua thiệt, bây giờ
còn có thời gian, có thể học được thì gắng mà học đi. Ngày hôm nay nếu
không phải Đại Nha đòi đi học, thì đời các muội coi như thảm rồi. Tính
ra gia chủ như ta cũng không đủ tư cách, lúc nào cũng mải việc thư viện, triều đình mà bỏ mặc các muội, là ca ca sai rồi.
- Ca ca là ca ca tốt nhất trên đời, chỉ tại bọn muội quá lười, không
muốn học chỉ muốn chơi. Từ nay về sau bọn muội sẽ không thế nữa, bọn
muội sẽ chăm chỉ học tập Tụng Viễn tiên sinh.
Nhuận Nương vừa khóc vừa nói.
Lúc này Văn Tụng Viễn với chòm râu bạc cũng thong thả bước đến, lão tiên sinh có một đặc điểm, đó là chưa bao giờ vội vàng cái gì, mặc kệ nhà
cháy cũng sẽ từ từ không chút hoang mang. Lão tiên sinh rất chú trọng
hàm dưỡng, theo lão Tiền nói, Văn Phu tiên sinh lúc nào cũng đầu tóc
chỉnh tề, dù không nhiều tóc lắm nhưng trông rất có tinh thần.
- Tụng Viễn tiên sinh, mấy ngày nay Vân mỗ đã chậm trễ, khiến việc học
của tiên sinh vô pháp tiến hành, là lỗi của tại hạ, mong tiên sinh chớ
trách tội. Mấy muội tử không nên thân cũng đã được tại hạ giáo huấn qua, mong tiên sinh không chấp bọn chúng vô tri mà dạy tiếp.
Văn Phu nhìn lướt qua mấy đứa đang khóc, vuốt râu nói:
- Dạy học là bổn phận của lão phu, nào dám chối từ, đương nhiên là tuân
lệnh Hầu gia. Chỉ là Đại Nha của quý phủ dù lão phu đã dốc hết sở học,
nhưng hài tử này thiên tư thông minh, có khả năng suy một ra ba, lão phu cảm thấy xấu hổ học thức nông cạn, không thể dạy thêm được nữa, tránh
uổng phí một tài năng.
Lão tiên sinh rất có hảo cảm với Vân gia, gia phong thuần phác, mấy tiểu nương tử mặc dù không thích học, nhưng cũng là những hảo hài tử có quy
củ, kính trọng với lão chỉ có tăng không giảm. Nữ tử đọc sách vốn không
cần thiết, nhưng Vân gia thế này đã là khó có được, cho nên lão cũng
chưa bao giờ hỏi vì sao bọn chúng không đi học.
- Từ nay về sau mong tiên sinh giáo dục nghiêm khắc, cứ coi như bọn
chúng là nam hài đến lớp, lão tiên sinh cứ thẳng tay mà làm, nếu sai cứ
dùng thước phạt, Vân gia sẽ không dị nghị. Nếu Đại Nha đã theo tiên sinh học tập, vậy xin tiên sinh viết thư tiến cử, tìm cho nó một tiên sinh
mới.
Văn Phu lão tiên sinh tất nhiên là gật gù lia lịa, nếu nữ hài cũng được
dạy như nam hài thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nên nhớ nữ hài tử sợ
nghiêm phạt hơn ham hài rất nhiều, nếu vậy việc dạy của lão cũng trở nên dễ hơn.
Đối với học vấn Vân Diệp cũng không có cách nào để phán đoán, đành mang
theo Đại Nha đến thư viện, tìm Lý Cương tiên sinh kiểm tra một phen, để
xem đã đạt đến trình độ nào. Chỉ trong ba năm, một tiểu cô nương đã đào
được kết kho học vấn của một lão nho sao? Vân Diệp có chút không tin.
Lý Cương cũng rất tò mò, có điều Vân gia lắm thứ yêu nghiệt, cho nên rất vui vẻ cùng với Ngọc Sơn tiên sinh kiểm tra Đại Nha tròn một canh giờ.
Cũng may Đại Nha rất quen thuộc Lý Cương và Ngọc Sơn tiên sinh, cho nên
mới tự nhiên trả lời được, nếu như là một tiên sinh khác, chỉ sợ nàng
xấu hổ đến một chữ cũng không thốt ra được.
Kiểm tra xong Vân Diệp đợi các lão tiên sinh đánh giá, ai dè Lý Cương run tay hỏi Vân Diệp:
- Yêu nghiệt thế này Vân gia ngươi còn có bao nhiêu? Nếu như còn đứa nào nhỏ hơn hai tuổi thì hứa gả cho tiểu tôn tử của ta được không?
- Ta không biết, đám còn lại đều ham chơi nên cũng chưa biết được. Nếu
như tiểu tôn tử nhà lão có bản lĩnh thì tự đến Vân gia mà tìm, ta cũng
không phản đối. Nhưng chắc là tiểu tôn tử của lão sẽ rất thảm với đám
thủ hạ của chúng thôi.
- Vậy quyết định như thế đi, tôn tử nhà ta cũng không phải hạng người
hời hợt, vài ngày nữa sẽ đến thư viện đọc sách. Nếu như thực sự có thể
dụ được nữ tử Vân gia ngươi lão phu không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Lão gia hỏa này hiện tại sống tự do tự tại, con trai Lý Thiếu thiên tính ngu dốt không chịu nổi, không phải là một người có thể kiếm ăn quan
trường. Có lão cha làm chỗ dựa, cứ thế ở Hà Bắc làm một Tư Mã. Vì Lý
Cương tuổi càng cao, Vân Diệp cũng vận dụng quan hệ quân đội điều hắn về Trường An nhậm chức, chức quan nhỏ của hắn cũng được tăng thêm một cấp. Đây là dặn dò của Lý Cương, con trai lão thế nào lão hắn biết rõ, làm
tiểu quan lục phẩm còn được, nếu như leo lên cao nhất định sẽ có chuyện. Vì vậy theo dặn dò của lão mà được xếp vào ti nông tự làm tán quan.
Lý Cương với con trai đã sớm tuyệt vọng, nhưng với tôn tử Lý An Nhân
càng thêm thương yêu. Năm nay tôn tử lão mới chỉ 11 tuổi, theo như Lý
Cương nói tôn tử có khả năng gặp rồi là không quên, chỉ có điều thực hư
không biết thế nào.
Ngọc Sơn cũng thích Đại Nha, được Đại Nha đỡ ra khỏi nhà thì vui vẻ ra
mặt, liên tục khen ngợi Vân gia lại có thêm một tài nữ uẩn thức, nói
trước đây là do Tân Nguyệt không ở bên người, chứ nếu không nhất định sẽ không thua Đại Nha, khiến cho Lý Cương, Vân Diệp cười ha ha, cùng nói
Ngọc Sơn tiên sinh chẳng qua là đang đố kị.
Nguyên Chương dạy xong đang uống trà, hỏi vì sao mấy người lại cười vui vẻ vậy, vừa thuận miệng hỏi Đại Nha mấy câu đã nói:
- Ca ca ngươi nếu không có dị nhân ta truyền học thức, thì dù xách giày cho ngươi cũng không xứng.
Mấy lão gia hỏa tuổi cao, đã sớm nhìn thấu thế gian nhân tình thế thái,
thích nhất là vui đùa với đám tiểu nhi, với đại sự triều đình đều mắt
điếc tai ngơ, cứ nhàn nhã tự tại mà sống, nghiên cứu một số học vấn bản
thân thích thú, hứng lên lại tùy tiện viết vài chữ, tự nhiên sẽ có đệ tử chỉnh lại thành sách. Đối với họ mà nói, vị của tân thư (sách mới) mới
là thứ họ thích nhất.
Trong thư viện đều là quái nhân nghiện đọc sách, hai năm trước còn muốn
lăn lộn giới sĩ đồ, nào ngờ ở thư viện chưa lâu đã quên chí nguyện ban
đầu mà yêu thích thư viện, cảm thấy quyền chức cũng không thể được người kính trọng như làm tiên sinh thư viện thế này.
May là Vân Diệp tìm được Hứa Kính Tông, tên gia hỏa thích quyền lợi này
đối với vô số văn kiện chờ phê duyệt rất thích thú, dù mệt mỏi cũng vui
vẻ. Cho nên nếu tự nhiên có ngày nhàn rỗi, lại không kìm được ý nghĩ bị
người khác tính toán.