Hai tháng trôi qua, Trường
An vẫn tiêu điều như trước. Ngoại trừ Tây Thị vẫn còn Hồ cơ gắng gượng
rao hàng, còn lại các giọng tạp âm khác cũng ít đi nhiều. Nhìn hàng hóa
chồng chất như núi cùng đà đội đến cuồn cuộn không dứt, trên mặt Hồ
thương không còn thấy vẻ tươi cười như ngày xưa, y phục của Hồ cơ cũng
càng ngày càng thiếu vải, vòng eo xoay càng lúc càng nhiều, nhưng đáng
tiếc huân quý đại hộ đều ngăn cấm con cháu không được đến thanh lâu tập
thị.
Siêu thị Tiện Nghi phường hiện tại không còn phần của Vân Diệp, cũng
không còn phần của lão Hà. Lão luôn đi theo Vân Diệp, khi Vân Diệp rút 3 phần cổ phần ra thì lão Hà cũng không hề nghĩ ngợi mà bán 2 phần của
mình cho người khác. Huân quý Trường An có rất nhiều người cầm tiền chờ
đợi, 5 phần này bị bán tán loạn, đều chia thành từng nửa phần để bán,
cho nên giá cả cũng cao hơn nhiều. Ai cũng muốn giành cho tử tôn mình
một cách kiếm tiền vĩnh cửu, vì vậy Tiện Nghi phường trở thành một lựa
chọn tốt nhất.
Mua đồ mà không tự mình đi thì vứt, Tiện Nghi phường cái gì cũng có,
khoảng cách lại gần, hàng hóa cũng tốt, không cần phải mất công đi xa.
Các cổ đông khi mua còn được giảm giá, so với bên ngoài lợi hơn rất
nhiều. Cầm hàng hóa đến cuối tháng mới kết toán một thể, khấu trừ đi
tiền lãi, đến mỗi ngày nào đó khi cuối tháng, gia chủ hoặc đương gia phu nhân chỉ việc ở nhà chờ quản sự tới cửa, nhà mình một tháng dùng bao
nhiêu, tốn bao nhiêu đều có khoản tường tận để tra, có thể ngăn quản sự
giở trò. Mức sống trong nhà vì thế cao lên, mà chi phí lại giảm tối
thiểu một thành.
Ở những nhà đó, sau khi các đương gia phu nhân phát hiện công năng này,
thì phàm là những đồ có thể mua được ở Tiện Nghi phường thì tuyệt đối
không mua bên ngoài. Chưởng quỹ Tiện Nghi phường lại còn hết sức giảm
giá cho các đại hộ, chỉ cần tiêu đến một hạn mức nào đó, thì đến cuối
tháng sẽ có hoá đơn đưa tới tận cửa, nhận được những lời bình phẩm tốt
đẹp của các đại hộ.
Đại cổ đông của Tiện Nghi phường là một nữ nhân gọi là Minh Nguyệt. Nàng chưa bao giờ quản sự tình, chỉ là mỗi tháng may ra được năm ngày ngồi
xe ngựa vòng quanh Trường An một vòng, xem xét toàn bộ các cửa hàng một
lần. Sau đó dẫn theo các xe ngựa chở vàng hoặc bạc cùng hồi cung, chú ý
là cùng hồi cung. Hiện tại nếu như các huân quý Trường An còn không biết Minh Nguyệt chính là thiếp thân tỳ nữ của Hoàng hậu nương nương thì quả thật sẽ bị người cười cho thối mũi.
Cuộc sống hằng ngày bên ngoài cũng khó khăn với các cửa hàng. Giá lương
đã rớt xuống một mức nguy hiểm. Lúc này Hoàng hậu nương nương đại từ đại bi muốn chuẩn bị lương thực cho những năm không may bị tai họa, đã từ
nội phủ duyệt phần lớn tiền bạc, thu mua lương thực khắp thành Trường
An. Mặc kệ là lúa mạch hay là cây đậu, hạt kê cũng thu mua tất. Giá cả
cao hơn mặt bằng toàn thành. Nhưng các lương thương lại gào khóc, nguyên nhân chỉ vì nương nương chỉ lấy lương thực của nông hộ, mà không muốn
lấy lương thực của thương nhân bọn họ. Trước đây nông hộ bị lương thương chèn ép, lúc này được Hoàng hậu nương nương thu mua, bèn khuân hết
lương thực dư nhà mình bán cho hoàng hậu.
Khi Hoàng hậu nương nương che lụa mỏng ngồi trên chiếc xe ngựa nhỏ đi
tới kho lúa, hoàng đế bệ hạ cũng hạ ý chỉ, mệnh lệnh châu phủ thiên hạ
ngoại trừ những nơi gặp tai đang phải cứu tế, còn lại tất cả các nơi đều phải dùng giá cao hơn thị trường một thành để thu mua lương thực dư của bách tính, không được làm hại nông hộ. Về phần thương nhân thánh chỉ
không nhắc đến, cho nên cũng không thuộc phạm vi trợ giúp của quan phủ.
- Nương nương, năm nay lương thực thu mua tổng được 173 vạn gánh, lương
thực dư của Quan Trung phỏng chừng đều ở chỗ này. Mặc kệ là lúa mạch,
cây đậu, hạt kê đều là loại tốt nhất.
Quan viên quản khố cầm một cái đâm thật dài, tiện tay đâm vào một bao
lương, sau khi rút ra thì đưa cho cung nữ dâng lên cho hoàng hậu nhìn
rõ.
Cái đâm đâm vào, Trưởng Tôn đem lương thực từ đâm đổ ra bàn, lấy tay
trải đều ra xem. Hạt lúa mạch thì to chắc, nhặt mấy hạt cho vào miệng
nhai thì có vị rất tốt, không bị mốc meo, cũng không có mùi lạ, đích
thật là lương thực tốt.
Trường Tôn đứng lên vén lụa mỏng, nhìn kho lúa đầy ắp có chút xuất thần, trong mộng nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc có thể chỉ dựa vào nội phủ mà có thể thu mua được toàn bộ lương thực dư của Quan Trung. Trong nhà
có lương vạn sự không hoảng, bách tính không bị tổn thất, còn kẻ nào vì
lần này mà sống hay chết thì cũng mặc, ai đi quản hắn, uống máu bách
tính nhiều năm như vậy, không nôn ra chút coi sao được.
Đại Đường vẫn là hình thức đại gia tộc tự cấp tự túc thật lớn như cũ,
quân giới có Quân Khí giám, thuyền cầu có Tương Tác giám, chỉ cần tiền
lương có đủ, thiên hạ liền không còn đại sự gì.
Vân Diệp nói muốn tẩy bài một lần nữa, không biết tẩy bài là ý gì, nói
chung chính là muốn chỉnh đốn thương nhân lần nữa, đuổi thế lực của đại
gia tộc khỏi thương nhân.
Đã đến cuối tháng chín, Trường An rất nhiều thương nhân từng muốn thắt
cổ bỗng nhiên cao hứng hẳn lên, vài hôm trước đã bắt đầu giảm bớt sự phụ thuộc vào các đại gia tộc. Những kẻ rút lui rất nhanh chóng, có chút
không biết xấu hổ còn mang cổ phần danh nghĩa tính thành tiền muốn rút
ra.
Có một cao nhân tên là Hoàng Chí Ân mở cửa hàng gọi là tiền trang, nghe
nói bối cảnh cực lớn, tiền tài nhiều vô số kể, thấy tình cảnh hiện tại
của thương nhân thì không đành lòng nhìn bọn họ cửa nát nhà tan, cho nên quyết định mang tiền của mình ra cho thương hộ vay để quay vòng. Chỉ
cần là thương gia đều có thể cầm đồ đi thế chấp lấy tiền mặt về, làm ăn
không dây dưa, không rắc rối, nghe nói lợi tức cũng không cao, có chuyện tốt như vậy sao? Không phải là lừa đảo chứ?
Tào chưởng quỹ của Cẩm Phong hào thật sự không cố được nữa. Đới gia đã
rút cổ phần ra, mặc kệ Tào gia sống chết mà vét sạch số tiền dùng để
chuẩn bị nhập hàng, còn nhẫn tâm lấy nốt tài sản Tào gia nhiều năm dành
dụm, đến mức Tào gia nhẵn như chùi mới chịu thôi.
Hiện tại cũng sắp vào đông, chính là lúc Cẩm Phong hào ma bố (vải bố)
sinh ý tăng mạnh. Cũng sắp đến lúc thu ma bố, nhưng cửa hàng không kiếm
đâu ra tiền, nếu như năm nay không chịu nổi thì Cẩm Phong hào sẽ phá
sản, thê nhi của bản thân nói không chừng sẽ bị quan phủ cho làm nô lệ.
Hiện tại chỉ cần có người rót vốn vào Cẩm Phong hào, thì có là ác quỷ
Tào chưởng quỹ cũng nhận.
Lão Tào cắn răng nói với đám thương nhân đang vây xung quanh xem:
- Chư vị chưởng quỹ, Tào gia ta không chống nổi nữa, giờ dù là quỷ môn
quan lão Tào ta cũng phải xông vào một lần, coi như là người đi trước mở đường. Thời đại này không còn đường sống cho chúng ta nữa rồi.
Các chưởng quỹ đang đứng xem đều khom người thi lễ, nhìn Tào chưởng quỹ
vẻ mặt bi phẫn đi vào đại môn tráng lệ kia. Lão không cầu Cẩm Phong hào
có thể có được kết cục tốt gì, chỉ cầu cho bản thân và thê nhi có thể
tránh được một kiếp là tốt lắm rồi.
Mới vừa vào đại môn liền có thanh y tiểu nhị tiến lên nghênh đón, đưa
lão vào một tòa thiên phòng (nhà bên). Qua cửa sổ, lão có thể thấy trong đại sảnh có rất nhiều quầy hàng, phía sau từng quầy đều có một tiên
sinh kế toán, có vài người là người quen, chỉ là hiện tại đều toàn thân
thanh y, ngồi sau quầy uống trà chờ khách hàng tới cửa. Phía trên quầy
giăng đầy thiết tuyến (dây sắt), còn có một cái kẹp trúc, bên trên có
vài trang giấy không biết là để làm gì. Trên bàn còn có thứ gì quái
quái, một chuỗi hạt châu khung vuông chia làm hai, cũng không biết ý
nghĩa thế nào. Sự vắng vẻ quỷ dị khiến cho trong đầu lão Tào nghĩ tới
việc bỏ chạy.
Hoạt kế bưng cho lão chút nước trà đặc xanh biếc, khiến tâm tình lão
thoáng cái an tĩnh lại. Đây là thứ chỉ Vân gia mới có, lão đã từng thấy
qua. Chưởng quỹ của Thụy Nguyên hào cũng có lui tới Vân gia, được Vân
phủ biếu tặng một ống trúc rộng một tấc, dài nửa thước. Lão Mã từ lúc
nhận được đã khoe mọi người một lần, nhưng chỉ cho mọi người ngửi mùi mà không cho ai uống.