Lý Nhị đi nhanh tới, nghẹn giọng nói với hai vị lão soái:
- Ái khanh cần gì phải thế, trẫm chỉ có chút bệnh nhẹ, sao có thể làm phiền hai vị ái khanh thế này.
Tần Quỳnh trầm giọng nói:
- Nay thiên hạ vạn dân ở trên người bệ hạ, đại tướng quân sắp chinh phạt nơi không chịu thần phục, bệ hạ tâm thần bất an là đại kỵ, đại môn này
do lão thần thủ vệ, không tin có thứ ma quỷ nào dám bước vào một bước.
Úy Trì Cung cũng cười khùng khục:
- Thần và Lão Tần đời này giết người như ngóe, nếu có oan hồn đòi mạng
thật, sớm đã thành đống xương khô, hiện giờ chẳng phải mỗi bữa mười cân
thịt, sống khoan khoái sao. Bệ hạ là chủ soái, mấy năm qua quá nhân từ,
thứ gì cũng dám mò tới, sống còn bị chúng ta băm thành tám mảnh, chết
rồi chẳng lẽ không làm gì nuổi.
- Lão Tần, sức ông yếu, lát nữa chúng tới nhiều, ông trông trận là được, để Vân tiểu tử dựng vạc dầu, lão phu chém một tên, ông rán một tên, mùa đông lạnh buốt thế này nhắm rượu rất tốt.
- Úy Trì, khanh quên trẫm cũng là hảo hán chém giết trên chiến trận,
không phải hạng chỉ ăn cháo nát không nuốt nổi thịt, đêm nay trẫm ngủ
cho thật khoai khoái, mai chúng ta thảo luật xem dẹp yên thiên hạ thế
nào, ha ha ha.
Lý Nhị không khách sáo nữa, cười sảng khoái vào cung điện, ngay cả canh
hạt sen mà Vân Diệp chuẩn bị cũng không ăn, chuẩn bị đi chém giết với ma quỷ trong mơ.
Trường Tôn thị khom người thi lễ với Tần Quỳnh, Úy Trì Cung, cười duyên
dáng vào cung điện, hoàn toàn không thấy vẻ tiều tụy trước đó.
Lý Thừa Càn không biết từ lúc nào cũng mặc giáp trụ, tay cầm hoành đao
đứng dưới bậc thềm, Lý Thái, Lý Khác cũng không chịu thua kém, ai nấy
mặc giáp vào. Lý Thái còn nói với Úy Trì Cung:
- Ủy Trì thúc thúc, lát nữa đừng giết hết ma quỷ, để lại một đứa cho tiểu chất luyện tay.
Tần Quỳnh, Uy Trì Cung cùng cười vang, khen hay, còn nói hổ phụ không sinh khuyển tử.
Vân Diệp kệ đám điên đó, kéo chặt áo choàng dày, gọi cung nhân khiêng
tới mấy cái lò, trên đặt lưới sắt, đêm lạnh thế này, không làm chút đồ
nướng thì thật có lỗi với bản thân.
Tự tay động thủ, không cần đầu bếp giúp, tất cả cánh gà trong bếp hoàng
cung đều bị chặt xuống, thịt dê được thái thành lát mỏng, đậu hũ cắt
thành miếng lớn, chọn ít rau thích hợp, khoai tây lấy bảy tám củ, lát
nữa nướng khoai tây cũng lạ lựa chọn không tệ. Ba bốn con cá trọng lượng vừa đủ, ớt và hoa tiêu xào cả chảo, nước luộc gà trong bếp đổ đầy nồi
lớn rồi mới hăm hở đánh về Thái Cực cung.
Lý Nhị không cần có người giết quỷ, chỉ cần có đủ lòng tin, cho dù trong hoàn cảnh khủng bố, có tiếng cười truyền ra cũng tăng thêm cho con
người ta dũng khí vô cùng.
Ông ta nằm trên giường ấm, đắp chăn giày, Trường Tôn thị ôm lấy người,
nghe thấy tiếng cười nói ngoài cửa điện, khóe miệng cũng nhếch lên,
loáng thoáng nghe thấy Lý Thái cướp cánh gà với Vân Diệp chẳng hề có
chút không vui nào, chỉ thấy êm đềm, thì thầm bên tai Trường Tôn thị:
- Quan Âm tỷ tỷ, trẫm có hoàng hậu như nàng, có thần tử như Lão Tần, Lão Úy Trì, có đứa con như Càn Nhi, Thanh Tước, Khác Nhi, có vãn bối như
Vân Diệp, ông trời đãi trẫm không bạc.
Trường Tôn thị hôn lên trán Lý Nhị, khẽ vỗ má ông ta không nói, Lý Nhị
rất muốn ra tham gia cuộc tụ hội ngoài cung điện, vì ông ta ngửi thấy
mùi ớt cay xé, nhưng lúc này mệt mỏi như hồng thủ ập tới nhấn chìm ông
ta, chỉ nghe thấy tiếng Úy Trì Cung chửi bới Lý Khác, vì sao? Hình như
khoai tây chín bị cướp mắt, bị Lý Khác cướp?
Lý Nhị ngủ rồi, ngáy như sấm, Tần Quỳnh ra hiệu mấy người nhỏ tiếng xuống, sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của Lý Nhị.
Vân Diệp cướp lấy một miếng thịt dê, nói với Lão Tần:
- Bá bá, không sao đâu, trong cung quá vắng vẻ, bệ hạ cần nghe những âm thanh tới từ nhân gian.
Sáu người ngoài cung điện biết chẳng có quỷ quái nào tới hết, lý do duy
nhất cho sự tồn tại của mình là để hoàng đế yên tâm, nên cãi nhau càng
lúc càng tợn.
Trường Tôn thị ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện đã canh ba rồi, trượng
phu vẫn ngủ say, không hề có dấu hiệu bị ác mộng, ngồi dậy khoác áo,
cung nữ nhẹ nhàng khoác áo choàng lên cho bà, đẩy cửa ra, chỉ thấy Tần
Quỳnh vẫn đứng nghiêm trước cửa đại điện, binh khí không rời tay, mặc dù bên cạnh có hai vò rượu, nhưng ánh mắt sáng quắc vẫn quét bốn phía.
Ở bên trái Úy Trì Cung ngồi đặt đít lên một vò rượu, tay cầm một cái
chân dê, đang nướng trên lò, tay cầm dao xẻo từng miếng một, ăn ngon
lành.
Lý Thừa Càn ngồi trên mặt đất, mặt bị ánh lửa chiếu hồng rực, bất giác
Trường Tôn thị phát hiện trưởng tử của mình đã có lông tơ đen đen trên
môi, nó đã trưởng thành rồi.
Tần Quỳnh, Úy Trì Cung gật đầu với hoàng hậu, không hề động đậy, Lý Thái đi tới kéo tay mẫu thân, đặt một của khoai tay nướng cháy vàng vào tay
mẫu thân, nói:
- Mẫu hậu, khoai tây nướng ngon lắm, mẫu hậu thử đi, hài nhi sẽ nướng cho người thêm thứ khác.
Vân Diệp nhe răng cười với Trường Tôn thị:
- Bệ hạ ngủ say rồi chứ ạ, sau này bệ hạ sẽ không bị ác mộng dày vò nữa, chỉ cần qua được ải này, với hùng tài đại lược của bệ hạ, thịnh thế
xuất hiện không phải giấc mơ.
- Làm ngươi nhọc lòng rồi, thời gian qua hoàng gia có lỗi với ngươi, để
một bậc tuấn tài bụng đầy tài hoa dạy học ở thư viện, đúng là tài lớn
dùng vào việc nhỏ.
- Nương nương nói thế là sai rồi, thời gian qua yên bình, thực ra là thứ thần khao khát nhất, thần không có hùng tâm tráng chí, chỉ muốn sống
thật bình an vui vẻ cả đời là được. Hành quân đánh trận, chăm lo thiên
hạ không phải là sở trường của thần. Ngày hôm trước bệ hạ còn bảo nếu
cho thần một châu có thể làm nó giàu có như Vân gia trang được hay
không? Vi thần đáp là không thể, phải tự biết mình, cai quản một nước,
một đạo, một châu, một huyện với một nhà là hai chuyện hoàn toàn khác
nhau. Nếu nương nương muốn nhìn thấy thần bị chém đầu thị chúng thì cứ
giao trọng trách cho thần.
Trường Tôn thị bóc khoai tây cắn một miếng, thoải mái khép mắt lại, ăn xong mới nói:
- Ngươi là con sâu lười, năm nay mới mười tám mười chín, học cái gì cũng không muộn, với sự thông minh của ngươi, học gì mà chẳng được.
- Nương nương, người thông minh có một khuyết điểm, rất trí mạng, khi
gặp nguy cơ, người thông minh thường lựa chọn né tránh, do thông minh,
rất có khả năng sẽ tránh được. Không giống người tầm trung khác, biết
không tránh được, đành đưa đầu ra đỡ, một lần, hai lần, nhiều lần tạo
thành tính cách kiên nghị vững vàng, đó mới là phẩm tính của người làm
đại sự nên có, người thông minh luôn né tránh, trốn tránh nhiều, không
có dũng khí vượt khó vươn lên nữa, chỉ cần một lần không tránh được là
có hậu quả tai hại.
- Ngươi nói rất có lý, một người trải qua gian khổ vươn lên, đúng là
mạnh mẽ hơn người đơn thuần dựa vào chút thông minh vặt, nhưng đạo lý
đó dùng ở trên người của ngươi không thích hợp, nếu như thông minh tới
mức giải quyết được mọi vấn đề thì bản thân hắn đã hùng mạnh rồi, không
cần cần cù, đó là vấn đề về thiên phú, ví dụ như ngươi và Thanh Tước.
Vân Diệp không tiếp lời, chỉ ngẩng đầu lên nhìn trời, sương mù ẩm lạnh
đã bốc lên, có bụi tuyết lác đác rơi xuống, không phải tuyết, nhìn qua
làn sương mù mong mỏng, ánh trăng biến thành màu tím quỷ dị.
- Một tháng nữa thôi, hài nhi của thần sẽ xuất hiện trên thế giới này,
làm cha mẹ, thần phải tạo ra không gian thích hợp cho nó bình an trưởng
thành, trên thế giới này, thần coi trọng nhất là sinh mệnh, không chuyện gì làm lay động người ta hơn một miếng thịt nho nhỏ biến thành nam tử
cường tráng.