Nhắc tới đề tài này, Trường Tôn thị không vui lắm:
- Nếu như bổn cung nhớ không lầm thì ngươi còn một đứa con nữa đã ra đời, vì sao không nhắc tới nó?
Đứng ở góc độ nãi nãi, Vân Diệp lạnh nhạt với đứa con của Lý An Lan làm bà thấy mình bị tổn thương.
- Lý Dung sẽ thành nam tử đầu đội trời chân đạp đất, đợi tới năm tuổi, thần sẽ đón nó về đích thân dạy dỗ.
Đó là điều Vân Diệp xác định trước, mặt dù đứa bé này câu chuyện phức tạp, nhưng chỉ cần là cốt nhục của Vân gia, không có lý gì vứt bỏ, để đứa bé mang họ Lý đã là nhượng bộ lớn nhất của Vân Diệp rồi.
Trường Tôn thị ăn hết củ khoai tây kia, nhận lấy trà do Lý Thái đưa tới, súc miệng xong, tựa cười tựa không nói với Vân Diệp:
- Mon ngươi đủ trí tuệ đối phó với chuyện tương lai, Vân gia cũng có thể
coi là đại môn hộ, truyền ra trưởng thứ tranh nhau mất mặt lắm.
Bà trở về cung điện rồi, Vân Diệp xoa mặt, múc canh gà trong nồi ra hai
bát, đưa tới cho Tần Quỳnh, Úy Trì Cung, hai vị lão soái này, chỉ cần
nhận quân vụ là tuyệt đối không cẩu thả, cho dù biết không có quỷ hồn
cũng tuyệt đối không rời vị trí canh gác mình chọn.
Uống canh cực kỳ hào sảng, hai người đều làm một hơi hết sạch, vũ khí vẫn không rời tay.
Lý Thừa Càn vẫn ngồi cuối con đường nhỏ, đao đặt lên đùi, Vân Diệp chuyên
môn vớt cho hắn một cái đùi gà, để hắn ấm áp một chút, mặc giáp sắt lên
người tuyệt đối không thoải mái gì?
- Vừa rồi mẫu hậu ngươi tới, vì sao không nói gì?
Lý Thừa Càn ăn đùi gà đáp:
- Ta là người lớn rồi, suốt ngày quanh quẩn bên mẫu thân còn ra gì, đó là chuyện Thanh Trước mới làm.
Câu này làm Vân Diệp cứng họng, quyết định không để ý tới tên ngốc này nữa, mình không kiếm chỗ ngủ một giấc mới là thiếu trách nhiệm với bản thân.
Bất kể đêm dài bao lâu thế nào cũng tới lúc qua đi, ki ánh bình minh tới,
trên giáp trụ hai vị môn thần dính dầy sương, Lý Thừa Càn không ngừng đi qua đi lại trên đường nhỏ, hắn rất muốn biết phụ thân mình có khôi phục được như xưa không.
Trường Tôn thị dậy sớm nhìn thấy Vân Diệp có mình trong áo choàng, còn cả Lý Thái, Lý Khác, che miệng cười một
tiếng, đi tới cảm tạ Tần Quỳnh, Úy Trì Cung vất vả cả đêm.
Nheo mắt nhìn mặt trời đỏ mọc lên, hai vị lão soái cáo từ hoàng hậu, kéo tấm thân mỏi mệt rời cung.
Hôm qua Vân Diệp dùng than nung nóng một phiến đá cho nên cái lạnh không
thể tạo thành uy hiếp với y, chỉ là Lý Thái, Lý Khác chui vào, áo giáp
cứng đờ làm toàn thân y đau mỏi.
- Hôm qua bệ hạ ngủ rất ngon, hiện giờ còn chưa thức dậy, thái thượng hoàng cũng thế.
Nghe Trường Tôn thị nói vậy, Vân Diệp lập tức sai Lý Thừa Càn chuẩn bị cho
mình một cái xe ngựa, y muốn về nhà, không ngủ hai ngày hai đêm sẽ không dậy nữa.
Khám bệnh cho người khác cùng lắm là hao phí tâm lực,
khám bệnh cho người của Lý gia thì phải mạo hiểm tính mạng, lão khốn
Viên Thiên Cương, lợi dụng ta đâu dễ, lấy của lão một quyển Hoàng đình
kinh chẳng quá.
Trở về Ngọc Sơn, chiến tranh giữa Tân Nguyệt và
Na Mộ Nhật đã kết thúc với thắng lợi thuộc về Tân Nguyệt, tính khí của
một đại gia khuê tú có thai, một mục dương nữ như Na Mộ Nhật không thể
kháng cự được, ngoan ngoãn chổng mông lên cho Tân Nguyệt dùng chổi lông
gà quất mạnh mấy cái.
Đương nhiên không phải không có thu hoạch,
Tân Nguyệt đem trang sức mình không đeo chia cho Na Mộ Nhật một hộp,
đánh một cái cho một quả táo, trò này Tân Nguyệt chơi rất thuần thục.
Na Mộ Nhật ngốc nghếch nhìn thấy hộp trang sức không ngờ quên luôn mối hận vừa bị Tân Nguyệt đánh, ngây ngô hỏi Tân Nguyệt, nếu bị đánh thêm vài
cái nữa, liệu có thể cho nàng nhiều đồ trang sức hơn không?
Tân
Nguyệt trợn mắt tới toàn lòng trắng rồi, tự nhận phương thức dạy dỗ của
mình trước mặt Na Mộ Nhật vô trí không có tác dụng nào hết.
Thấy
không có trang sức nữa, Na Mộ Nhật cởi hết quần áo trước khi Vân Diệp
chuẩn bị đi ngủ, để vân Diệp thấy chứng cứ bị Tân Nguyệt đánh đập.
Phụ nữ bụng to không đánh được, chỉ
có thể dùng miệng nói vài câu, Tân Nguyệt nhìn hai người nằm trong chăn
ân ái vô cùng, nổi giận ngang ngược chui vào nằm giữa hai người, đảy Na
Mộ Nhật đã cởi trần truồng qua một bên, nói cái gì ban ngày đã làm bừa,
không sợ bị báo ứng.
Không khí gia đình thật hài hòa, Vân Diệp mệt mỏi cực độ tay bóp ngực Tân Nguyệt, hạnh phúc ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì đã là buổi tối rồi, ánh lửa màu quất hồng chiếu qua khe
hở, ấm áp dễ chịu, lười biếng mở mắt ra, nghe thấy Na Một Nhật và Tân
Nguyệt đang thì thầm trò chuyện.
- Trong nhà không chỉ có hai
người chúng ta, còn có một nữ nhân không biết xấu hổ nữa, ả còn dùng thứ thuốc đê tiện hạ độc phu quân, giờ đã sinh ra con rồi.
- Loại nữ nhân này không phải bị dìm chết sao? Hoạn Nương kể với muội đấy, vì sao không bị dìm chết?
- Ả là nữ nhi của hoàng đế, cả nhà đó không ai sạch sẽ hết, may mà ở rất
xa, phu quân cũng không ưa ả, nếu ở kinh thành thì không còn cách nào
sống nữa rồi.
- Đúng là phải đuổi đi thật xa, có xa hơn thảo nguyên không?
- Đương nhiên, muội chỉ cần một tháng là tới nhà được rồi, ả phải đi mất
ba tháng, muội là di nương trong nhà mở cửa bên đón vào, còn có cáo mệnh bát phẩm trên người, là nhị phu nhân đường đường chính chính của nhà
này. Ả tuy là công chúa, nhưng không có danh phận, còn mang danh quả
phụ, tới nhà ta, chó cũng chẳng thèm để ý.
- Vậy đứa bé thì phải
làm sao? Đó là con của phu quân, chúng ta có nên cướp lại không, trên
thảo nguyên nữ nhân mà nam nhân không cần sẽ không được mang con đi.
- Đứa bé đương nhiên là của Vân gia, nhà ta nhân đinh không vượng, chỉ có một nam nhân là phu quân, đứa bé trong bụng ta còn chưa biết là nam hay nữ, nữ nhân xấu đó thật có phúc, không ngờ ông trời cho ả một nhi tử,
đúng là mù mắt.
- Đứa bé trong bụng tỷ tỷ nhất định là nam hài,
mẹ muội khi sinh đệ đệ của muội, muội nói là nam hài, kết quả là sinh
nam hài thật.
- Ừ, ta cũng cảm giác là nam hài, muội phải cố
gắng, sinh thêm đứa nữ, gia nghiệp nhà ta rất lớn, một đứa bé không
chiếu cố được, tương lai đứa bé trong bụng ta có người giúp đỡ. Muội xử
lý chuyện hầu gia rồi về đi, như phu nhân của hầu gia không làm, lại đi
chăn cừu gì chứ, ở nhà để hạ nhân hầu hạ mà hưởng phúc.
- Muội cũng muốn có con, nhưng bụng không có động tĩnh gì cả.
- Con ngốc, muốn có con thì muội phải làm thế này ....
Không nghe tiếp nổi nữa, hai nữ nhân ở với nhau làm gì có lời hay ho, Na Mộ
Nhật là cô nương thảo nguyên thuần phác, hiện sắp bị Tân Nguyệt làm hư
rồi, đã biết ức hiếp nha hoàn rồi. Chỉ nhìn nha hoàn đấm chân cho nàng
là biết không dễ sống, vừa phải đấm mạnh, lại còn có tiết tấu, lại không được làm số trâm cắm đầy đầu nàng bị rung rơi xuống.
Tân Nguyệt nghe thấy tiếng thở mỗi lúc một mạnh của Vân Diệp là biết y đã dậy, lấy một cái khăn ướt lau mặt cho y.
- Lấy nước nóng làm ấm khăn, ấp lên mặt lần nữa, đem qua ngủ trong gió lạnh hai canh giờ, mặt tê cứng rồi.
Na Mộ Nhật nhảy xuống giường, quát tháo sai bảo chuẩn bị nước nóng và cơm, nha hoàn bị nàng sai như chong chóng.
Ngủ nửa ngày trời, mệt mỏi bị quét sạch, không cần thức ăn gì, chỉ cần một bát mỳ, ăn xong, thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Đi giày vào, loẹt xoẹt loẹt xoẹt rời phòng ngủ, về nhà còn chưa đi thỉnh an nãi nãi.
Nãi nãi đã không còn hứng trí ngồi xe ngựa đi tuần thị sản nghiệp Vân gia như hai năm trước nữa, hiện giờ rất có hứng thú với Phật tổ, chùa
miếu bốn xung quanh Trường An đều có dấu chân của bà, bố thí càng không
hề keo kiệt. Nhất là chùa Từ An trong thành Trường An, nghe nói Vân gia
lão nãi nãi cầu được một hầu gia ở đó, cho nên hai năm qua hương hỏa cực thịnh. Nếu như Phật tổ mà đáp ứng nguyện vọng của tất cả bọn họ, thì
hầu gia Đại Đường đã chạy nhông nhông ngoài đường nhiều hơn cả chó.
Lão nhân gia mỗi ngày đều niệm kinh vào buổi tối, quỳ trong Phật đường, gõ
mõ, đếm bảy hạt Phật châu mà Vân Diệp kiếm được ở chỗ Đạo Tín hòa
thượng, vẻ mặt thành kính, cũng toát lên vài phần từ bi.
Đợi nãi nãi niệm kinh xong, Vân Diệp đi vào lấy trong tay áo ra một quyển trục, đưa cho nãi nãi.
- Nãi nãi, đây là Hoàng đình kinh bảo bối của đạo gia, chính tay Vương Hi Chi biết, cả thế gian chỉ có một bộ, nãi nãi cất kỹ, đây là gia bảo của nhà ta.
Lão nãi nãi nhận lấy Hoàng đình kinh, sờ lên trụ ở Phật
đường, giữa trụ mở ra một cái hố, lão nãi nãi buộc Hoàng đình kinh lại,
cho vào cái hố, lại sờ một cái vào cột, cái cửa đóng vào, rất thần kỳ.
Thấy Vân Diệp tò mò, lão nãi nãi nói:
- Đó là tàng bảo các được nãi nãi mời Công Thâu tiên sinh chuyên môn chế
tác cho nhà ta, không sợ lửa, không sợ nước, là cơ quan tốt, dù trộm
cũng không tìm thấy cơ quan ở đâu.
Lắc đầu, lão nãi nãi hiện giờ
thu hết tranh vẽ hai năm trước của Vân Diệp, trong tàng bảo các chẳng có tiền tài, chỉ có bài tử thân phận của Vân gia, một ít giấy, thêm vào
Hoàng đình kinh vừa cho vào, bà cố chấp cho rằng đó mới là gốc rễ của
Vân gia.
Dìu nãi nãi về phòng ngủ, trò chuyện cùng bà một lúc rồi lui ra, tới phòng từng muội muội một lượt, giờ đều là đại cô nương rồi, không thể tùy tiện mở cửa xem nữa, chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ dặn dò
cẩn thận bếp lò trong phòng.
Đi tới tiền vện, phòng của Đơn Ưng
trống không, hắn đã về Lạc Dương, mấy trăm người già trẻ nhỏ đã đóng
đinh hắn vào Lạc Dương không nhúc nhích nổi, theo quản gia báo, mỗi ngày Đơn Ưng qua lại giữa công trường và xưởng diêm, không lúc nào nhàn nhã.
Lão Tiền cầm đèn lồng đi tuần, gặp được Vân Diệp dưới ánh trăng, chủ tớ hai người cùng đi dạo quanh phủ, trò chuyện.
- Trong nhà vẫn ổn cả chứ?
- Bẩm hầu gia, nhà ta xưa nay luôn yên ổn, chỉ là người phái đi hơi
nhiều, nhân thủ không đủ, nhất là hộ vệ, lần này sau khi phái tới chỗ
Đại công tử ở Lĩnh Nam, hộ vệ trong nhà ta giảm xuống chưa tới ba mươi
người, đặt ở những nơi trong yếu, còn nơi khác trong nhà không chiếu cố
xuể.
- Nhân thủ không đủ thì kiếm thêm, tuyển con cái nhà lương
thiện, biết gốc gác là đủ, đừng kiếm những kẻ võ công tốt, tính khí
không tốt.
- Hầu gia không biết, du hiệp muốn tới nhà ta nhiều
không kể siết, đám người đó chỉ tham tiền công của nhà ta, không kẻ nào
tốt đẹp cả, kiếm từ nhà các lão binh tốt hơn, còn là hậu sinh trong
trang chúng ta, tới nhà cũng dễ dạy bảo.
Lão Tiền hiện giờ nhãn quang rất cao, thanh danh du hiệp quá thối, cho rằng mang về làm nhục gia
phong Vân gia, ông ta tin tưởng nhất là lão binh mà Vân Diệp đem về,
cùng với người trong trang, luôn cho rằng người khác không xứng với
thanh danh thanh bạch của nhà mình.
- Vậy ngươi xem mà làm, qua xuân Nhị phu nhân sẽ về thảo nguyên, bên cạnh không có người nhà mình là không được, đừng để tới khi đó trong nhà
không có người để sai khiến.
- Hầu gia cứ yên tâm, ngày mai lão
nô sẽ đánh tiếng với các lão binh và trang hộ, nói lần này tuyển người
đi thảo nguyên, nếu không có ai báo danh, lão nô đi tìm những lão binh
giải ngũ khác, bọ họ tuy có tuổi, nhưng thân thủ cao, bọn họ chỉ cần
nghe nói nhà ta cần dùng người nhất định sẽ tới rất đông, chưa nói còn
một đám phụ binh đang đợi vào nhà ta.
- Năm nay giải trừ nô tịch bao nhiêu?
Nói tới chuyện này mặt Lão Tiền đầy kiêu ngạo:
- Hầu gia, đây là đại công đức phóng sinh, người khác nghe nói có chuyện
tốt này, nhất định đập vỡ đầu chui vào, ai ai cũng muốn làm người, không muốn làm nô lệ. Nhưng là ta lại trái ngược, lão nô mỗi năm cho mười hạn ngạch, hai ngày trước nói với các phó dịch, tới giờ chỉ có một người bả với lão nô muốn thoát tịch, chỉ vì con mình đọc sách không tệ, không
muốn lỡ tiền đồ của con, còn hỏi lão nô chỉ cho đứa bé thoát tịch được
không, vợ chồng hắn vãn muốn phục dịch trong nhà, bị lão nô mắt cho tối
mặt.
Nói tới đó cười khà khà khoái chí lắm.
Thế là tốt, trong
nhà không có chuyện gì cần Vân Diệp lo, nhà yên bình thì mới hưng vượng
được, không biết đám tài chủ trong thành Trường An có bị lừa đá vào đầu
hết rồi không, bách tính Đại Đường đơn thuần lương thiện, ngươi chỉ cần
cho bọn họ ít ân huệ, bọn họ sẽ nhớ cả đời, khi nguy hiểm sẽ dùng tính
mạng báo đáp ngươi, không có quan niệm thị phi. Cứ nhìn Đậu Yến Sơn thì
biết, tên này bây giờ vân tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, không biết
khoái hoạt nơi nào, đó là công của rất nhiều gia phó một dạ trung thành.
Đậu gia dù xuống dốc, vẫn cứ sống chết đi theo, nhân tâm như thế, dùng vàng cũng không đổi được.
Quản lý một ngôi nhà với quản lý một quốc gia khác biệt bao nhiêu? Câu "trị
đại quốc như phanh tiểu tiên" không hoàn chỉnh, tư tưởng chung chung đặt vào thế giới vi mô thì không thích hợp, cho nên chúng ta lại sáng tạo
ra câu thành ngữ lắm thầy thì nhiều ma.
*** trị nước lớn như nấu cá nhỏ. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Lịch sử Trung Quốc có rất nhiều tư tưởng trái ngược nhau, chúng ta đưa ra
một tư tưởng trứ danh hình như với mục đích duy nhất là lật đổ nó, có
người nói đó là thể hiện của sự tiến bộ, nhưng chúng ta thực sự đã hiểu
hoàn toàn nó chưa?
Tư tưởng tới từ đời sau của mình không được
người ta tiếp nhận, đi đâu cũng chạm vào tường, Vân Diệp liền biết không phải bách tính Đại Đường sai, mà là mình sai.
Mỗi chúng ta từ
khi sinh ra đều tìm kiếm nơi thuộc về mình, muốn tìm vị trí thích hợp
của bản thân trong bầy người, cái vị trí đó là để bản thân có thể sống
thoải mái hơn, kỳ thực chỉ là hình thức có hay không cũng được, thể xác
và tinh thần khoan khoái mới là quan trọng nhất, đó là nguyên nhân phó
dịch Vân gia đánh chết cũng không chịu thoát tịch.
Trong mắt bọn
họ lương dân bên ngoài ngay ăn uống cũng thành vấn đề, mình một ngày cơm ba bữa, còn có thịt, gia chủ cũng không gian dâm thê nữ của mình, không lấy tiền công của mình ăn chơi hưởng lạc, càng không bắt mình làm việc
vượt ngoài khả năng. Mặc dù tính khí của hầu gia không tốt, lại bại gia, nhưng hầu gia khi tức giận nhất cũng chỉ đá mấy cái mà thôi, mà ai chưa bị đá đâu.
Tên ngốc Vân Thập Bát cũng kiếm được việc quét dọn từ đường, khi lão nãi nãi cúng tế tổ tiên, hắn quét trần, làm lão tổ tông
trong nhà mình đầy bụi bặm, cả bài vị tổ tông cũng dính lớp bụi dày.
Ở nhà người khác đã bị đánh chết tươi rồi, lão nãi nãi chỉ niệm một câu A di đà phật, sai nha hoàn trong nhà dạy Vân Thập Bát rải nước rồi mới
quét, còn đem đồ cúng cho tên ngốc một ít.
Người có chút năng lực đều theo quản sự ra ngoài chạy khắp thế giới, kiếm ít tiền cho nhà,
ngốc một chút thì ở nhà làm việc. Nếu như có người đặc biệt thông minh
còn được hầu gia đưa tới thư viện, trừ phải làm việc ra thì không khác
gì những học sinh cao quý khác, đều được một tiên sinh dạy ra.