Vân Cửu rất có tiếng trong thư viện, các lão tiên sinh của thư viện cũng khen không ngớt miệng.
Vân Cửu tiền đồ như gấm đó hầu gia muốn thoát tịch cho hắn, để hắn không
mang cái tiện tịch phó dịch bị người ta cười nhạo nữa, ân tình này, con
cháu đời sau cũng không trả hết, hắn lại không muốn, quỳ trước cửa phòng lão nãi nãi cả ngày, sống chết không chịu thoát tịch. Hầu gia tức giận
đá vào lưng hắn mấy cái, nói là thứ bùn nhão không trát được lên tường,
chỉ mặt hắn nói, thích làm phó dịch thì đi nuôi lợn, lợn mà không béo
tới mông chảy mỡ thì đừng làm việc khác.
Người thông minh đúng là người thông minh, chưa tới hai ngày Vân Cửu đã đem con lợn của Bát
nương tử Tiểu Nha tới trước mặt hầu gia, chỉ mông con lợn bảo mình làm
được rồi, muốn hầu gia cho làm việc khác, ví dụ theo Nhị phu nhân lên
thảo nguyên là việc rất hợp với hắn.
Hầu gia thiếu chút nữa thì rơi cả ấm trà xuống đất, mông lợn đúng là chảy mỡ, hắn có thể nuôi lợn tới mức độ này sao?
Hết cách, người Vân gia chú trọng nói lời giữ lấy lời, bất kể làm sao hắn
làm được, hầu gia liền đưa Vân Cửu tới tìm đại danh sĩ Hứa Kính Tông học tập âm mưu quỷ kế, làm sao để càng trở nên xấu xa hơn, đó là sự trừng
phạt của hầu gia với Vân Cửu.
- Phu quân, Vân Cửu thực sự có thể nuôi lợn tới mức mông chảy mỡ à?
Tân Nguyệt rất tò mò vấn đề này, con lợn của Tiểu Nha đã nuôi ba năm rồi,
trông phải tới năm trăm cân, nhưng béo tới đâu cũng không tới mức mông
chảy mỡ được.
Na Mộ Nhật thấy không thể, nàng là chuyên gia nuôi
cừu, biết đây không phải điều hợp tình hợp lý, liền đỡ Tân Nguyệt ngày
càng đi lại bất tiện nói vào, cho rằng phu quân bị người ta lừa.
- Nữ nhân gia đàng hoàng mà suốt ngày đem cái từ mông với đít đeo trên
miệng không biết xấu hổ, Vân Cửu chỉ bày cái trò vặt, tuy chẳng đáng
nói, nhưng cũng hợp lý, là loại xấu xa, cho hắn theo Hứa Kính Tông học
làm sao xấu xa hơn, với nhà ta chỉ có lợi không có hại. Trong nhà có
người tốt, cũng phải có người xấu, trước kia nhà ta thua thiệt vì toàn
là người tốt. Để hắn lên thảo nguyên giúp Na Mộ Nhật vài năm, rèn luyện
xong rồi về Trường An, ta muốn xem xem tên tiểu tử này sẽ biến thành
loại người gì.
Tân Nguyệt bực tức lấy khăn tay phất trước mặt Vân Diệp:
- Phu quân còn chưa nói hắn bày mưu ma chước quỷ gì, vì sao con lợn đó lại chảy mỡ.
- Tên tiểu tử thối đó nhét mỡ lợn vào đít Hàm Hàm, tưởng ta không nhìn
ra? Loại chủ ý thất đức như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được, đúng là truyền thừa cùng mạch với Hứa Kính Tông, không dạy dỗ cho tốt thật đáng tiếc.
Vừa mới nói xong thì Tân Nguyệt đã nguy rồi, người nhũn đi, Na Mộ Nhật ôm
không nổi, Vân Diệp bế nàng lên, chưa thấy ai cười thành mức độ thế này.
Tay ôm chân Tân Nguyệt, muốn đỡ cái bà nương khùng cười nhũn người ra lên
giường, tay đột nhiên thấy ướt đẫm, Vân Diệp thất kinh, vỡ ối rồi.
- Người đâu, phu nhân sắp sinh rồi, ổn bà, mau đi tìm ổn bà.
Vân Diệp nhẹ nhàng đặt thẳng chân Vân Diệp lên cáng luôn chuẩn bị sẵn trong phòng, Na Mộ Nhật ở đầu còn lại, khiêng Tân Nguyệt tới phòng đẻ.
*** Bà đỡ.
Phòng đẻ ở phía bắc, gian phòng hấp thu đầy đủ tinh hoa của mặt trời, cả gian phòng được dùng rượu mạnh lau tới năm sáu lần, ga trải giường là vải
mới, đun nước sôi, phơi khô dưới mặt trời. Ổn bà mới bà bà giỏi nhất
trong chu vi trăm dặm quanh đây, không mời người có tướng phúc, chỉ mời
người có tài nghệ cao. Danh sách ổn bà ở chỗ quan gia vị Vân Diệp và Tân Nguyệt lật gần nát rồi mới chọn ra được ba người, là nhân vật có tiếng
chuyên môn đỡ đẻ cho hào môn đại hộ, đôi khi trong cung khó sinh, cũng
mời tới giúp.
Mới đầu người ta không muốn tới, xem thường Vân gia là hộ nhỏ, thấy mất
gia, mà cái danh Trường An tam hại của Vân Diệp đâu phải để gọi xuông.
Mẫy hộ vệ xông tới, đặt lão bà bà lên cáng khiêng đi, còn lại thì cho hết
đồ đỡ đẻ của lão bà bà vào bao, nhét cả người lẫn đồ vào xe ngựa, định
về vân gia. Đại nhi tử lão bà bà làm chưởng cố ở hình bộ vừa định ra
ngăn cản thì Vân Diệp quất cho một roi vào mặt:
- Nếu như mọi chuyện thuận lợi thì đảm bảo ngươi thỏa mãn tiền tài, nếu có gì không may thì chuẩn bị dọn xác đi.
Đại nhi tử tất nhiên biết danh tiếng Vân Diệp hơn lão bà bà, không dám ngăn cản chỉ biết cầu phúc hết thảy thuận lợi.
Tân Nguyệt vào phòng đẻ, nửa ngày trời không thấy động tĩnh, Vân Diệp như
kiến bò chảo nóng, lão nãi nãi cũng đứng ngồi không yên, cùng Vân Diệp
người đi lòng vòng phía đông người dậm chân đằng tây, nóng ruột vô cùng, toàn bộ lớn nhỏ trong nhà đều đứng trong sân nghển cổ nhìn vào phòng,
phòng che rèm kín mịt, càng lo.
Đã phái khoái mã báo cho Ngọc Sơn tiên sinh, Trình gia, Ngưu gia rồi, Vân Diệp không đi được Tiền Thông
phóng ngựa nước kiệu đi tìm Tôn Tư Mạc, không có lão nhân gia tọa trấn,
thực sự không yên tâm.
Tiểu Thu vén rèm đi ra, nàng là nha hoàn
thiếp thân của Tân Nguyệt, tuy đã hứa gả cho người ta, nhưng lúc này
không thể thiếu được, nàng hiểu tính khí Tân Nguyệt nhất.
Cả nhà vây tới hỏi dồn dập, Tiểu Thu ngượng ngùng nói với lão nãi nãi:
- Phu nhân hiện vẫn chưa có động tĩnh gì, ổn bà nói cần chút thời gian, phu nhân muốn ăn mía.
- Không sinh con cho tử tế ăn mía cái gì, sinh xong con, nãi nãi mua toàn bộ mía của Trường An cho nó ăn đủ thì thôi.
Nói thì nói thế lập tức có phó dịch chân tay nhanh nhẹn chạy đi mua mía cho Tân Nguyệt, trong nhà sợ mấy nha đầu ăn hại răng, cho nên không có.
Ngọc Sơn Tiên sinh hối hả chạy tới, vừa qua cửa đã lớn tiếng hỏi đã sinh chưa.
- Không phải Tôn tiên sinh nói còn hai mươi ngày nữa mới sinh sao? Sao lại sinh bây giờ, có phải bị ngã không?
Vân Diệp lắc đầu, nói với ông ta hôm nay Tân Nguyệt cười quá tợn, không biết chỗ nào không ổn, nước ối đã vỡ, sắp sinh rồi.
Ông già chỉ biết ngồi trên ghế thở dốc, nữ nhân sinh con là tới Quỷ Môn
quan, ổn bà khoe khoang nói mình đỡ đẻ một trăm đứa, mới hỏng năm sáu
đứa, đó là thành tích ghê gớm lắm rồi.
Nghe câu này Vân Diệp muốn cầm dao chém ổn bà, nếu ở đời sau, đỡ đẻ một trăm, sự cố năm sáu đứa
thì bị người thân sản phụ băm thành thịt vụn, còn mặt mũi mà khoe
khoang.
Nhưng sự thực là như thế, thành tích của bà ta đúng là
rất đáng nể, quan phủ cũng có ghi chép, thời buổi này sinh con là đại
sự, có tiền tìm ổn bà kỹ thuật cao, không có tiền sinh còn do quan gia
tìm ổn bà cho, ổn bà không được từ chối. Mỗi khi sinh ra một đứa bé đều
nghiêm khắc ghi vào hồ sơ, nếu không may chết non cũng ghi chép lại,
chuyện lừa gạt giả dối gần nhưu không thể, vì tăng trưởng nhân khẩu là
chỉ tiêu thăng tiến của quan viên.
Nếu như tùy ý phá thai như ở
hậu thế sẽ bị xử phạt cực nghiêm, tội ngang giết người, nhất là thời sơ
Đường, nhân đinh ít ỏi, Lý Tình cực kỳ căm ghét hành vi này, tuy nói trẻ chưa sinh ra chưa phải là một sinh mệnh, nhưng Lý Nhị thà nghiêm chứ
không nới lỏng.
Mía được tước xong được đưa vào, đứng ở sân cũng
nghe thấy tiếng nàng nhai mía rào rạo, rất khỏe, chuyện này cho Vân Diệp lòng tin cực lớn, từ khi Tân Nguyệt mang thai đã cực kỳ chú ý, bụng to
lên càng không thiếu vận động, ăn cơm cũng không phải chỉ biết dùng đồ
đại bổ , cân bằng thuốc và đồ ăn vẫn phải làm, lo quá thừa dinh dưỡng
làm đứa bé quá lớn, hại cho cả tính mạng mẹ con.
Lão Tôn ở gần, chẳng mấy chốc là tới, với lão nhân gia thì không phải kỵ húy gì hết, vào phòng đẻ một lúc sau đi ra.
Nói với Vân Diệp:
- Con bé Tân Nguyệt này thân thể khỏe mạnh lắm, tuy sinh con sớm một thời gian cũng không sao, mạnh rất khỏe, lát nữa sẽ sinh thôi, nóng ruột cái gì?