Hai người làm việc tất nhiên nhanh hơn một người nhiều, đợi tới khi khoắng
sạch rương, Hoàng Thử muốn đi, nhưng thấy Cẩu Tử nháy mắt, một cái đầu
lâu từ động thò ra, Cẩu Tử cầm lấy cho vào rương, còn lấy xương cốt bày
hoàn chỉnh thành hình người, rồi cho một con chuột cực lớn vào đầu lâu,
lúc này mới đóng rương lại, cả năm cái rương đều làm thế. Hoàng Thử xóa
dấu chân, Cẩu Tử cầm hai cái xương chân in dấu lên mặt đất, sau đó cho
vào túi, đó là mô hình của Tôn Tư Mạc, dùng xong phải trả, nếu không bị
Lão đạo đánh chết.
Khi chui vào động, Cẩu Tử nổi tính nghịch ngợm, lấy một miếng bạch ngọc
bỏ vào tay một bộ xương khô, bảo Hoàng Thử chỉnh sao cho vừa vặn lộ ra
cái tay cầm bạch ngọc ở cửa động.
Khi mặt trời ở giữa trời, năm cỗ xe ngựa không có dấu hiệu chạy trên
quan đạo, mau chóng chui vào Tần Lĩnh, từ đó biến mất khỏi nhân gian.
Hai cái ống da châu đang đổ nước vào lăng mộ, đợi khi mặt trời sắp xuống núi, đám lão binh nhanh chóng rút nan trúc khỏi ống da, gấp lại, đặt
trong cái xe ngựa cũ kỹ.
Một cây hương lớn buộc vào sợi dây thừng, chỉ cần hương cháy tới thừng
đã thấm ướt dầu, dây cháy hết, tảng đá lớn rơi xuống sẽ đập gãy hai tây
cột đá cuối cùng, chỉ cần sụp một đoạn nhỏ sẽ dẫn tới phản ứng dây
chuyền, đều do gia thần Công Thâu Phổ tính toán, có thể nói không có sai sót gì được.
Xong xuôi toàn bộ rút lui.
Tiểu Thất của Lưu gia vội vàng xua đàn dê của mình đi đuổi Nhị Cẩu của
Hoàng gia, tức tối cầm ném một cục đá vào con dê đầu đàn phía trước thúc nó chạy nhanh hơn, Nhị Cẩu chăn ba con trâu trong nhà, có thể cưỡi lên
lưng trâu, không cần phải đi chân đất, thấy Nhị Cẩu sắp xuống dốc, Tiểu
Thất mừng rỡ phát hiện trâu của Nhị Cẩu không chịu nghe sai bảo nữa, mem theo suối nhỏ rồi quay về, bất kể Nhị Cẩu quát tháo thế nào cũng không
nghe.
Chỉ cần Nhị Cẩu bực mình là Tiểu Thất vui vẻ, cười khanh khách đi qua
bên cạnh Nhị Cẩu, còn chưa cười được bao lâu thì phát hiện dê nhà mình
cũng không nghe lời nữa, con dê đầu đàn ngửi ngửi mặt đất rồi theo trâu
của Nhị Cẩu quay đầu về, đầu đàn đi đâu, đàn dê theo đó, Tiểu Thất chạy
tới cầm sừng dê muốn quay đầu nó lại, kết quả con dê thường ngày rất
nghe lời nằm vật ra đất. Nhị Cẩu vừa xong còn tức giận, lúc này thì hết
rồi, đâu chỉ mỗi mình xui xẻo.
Cả hai không vui vẻ được nữa, bởi vì phiến có trước mắt luôn bị ma ám,
bất kể hai đứa mục đồng thúc dục đàn gia súc thế nào, bọn chúng cũng
không đi, hai đứa bé sợ lắm, nhưng không dám bỏ lại gia súc, đây là mạng sống nhà mình, không có chúng thì cũng đừng sống quay về nữa.
Khi hai đứa bé sợ hãi thì nghe thấy đằng xa doanh trại của người Thổ
Phồn nhốn nháo, đứng trên dốc nhìn xuống, chỉ thấy người Thổ Phồn cầm
đao chém lung tung, còn có kẻ quỳ ở mắt đất vái lạy. Hai đứa bé càng sợ
hãi, rõ ràng trúng tà rồi, Tiểu Thất cuống cuồng kéo sừng dê, Nhị Cẩu
lôi trâu về, trâu và dê đều không nghe lời. Thấy người Thổ Phồn cứ la
hét inh ỏi, Tiểu Thất nổi giận cầm một hòn đá ném vào doanh trại người
Thổ Phồn, biết là không ném tới chẳng qua là phát tiết một chút thôi.
Nào ngờ một loạt tiếng động rung chuyển trời đất vang lên, hai đứa bé sợ hãi ngồi bệt ra đất, chỉ thấy doanh trại người Thổ Phồn biến mất quá
nửa, mặt đất xuất hiện cái hố rất sâu.
- Tiểu Thất, ngươi ném chết người Thổ Phồn rồi.
Nhị Cẩu ngồi hồi lâu mới ngây ngốc nói được một câu:
- Không phải ta! Không phải ta!
Tiểu Thất sợ hãi mếu máo:
- Cẩu ca, không phải ta.
- Ta nhìn thấy ngươi ném đá.
Nhị Cẩu sùng bái nhìn Tiểu Thất, quá lợi hại một cục đá ném chết bao nhiêu người, về phải hỏi cho kỹ.
May là lúc này trâu dê đã bình thường trở lại, thấy trời đã tối, chẳng
cần ai đuổi cũng quay đầu về nhà, hai đứa bé run rẩy đi theo.
- Tiểu Thất, ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ không kể với ai hết, chúng
ta mau về nhà, nếu quan sai hỏi tới, đánh chết cũng không được nói, hiểu chưa?
Nhị Cẩu lớn tuổi hơn không ngừng căn dặn:
- Đánh chết ta cũng không nói.
Tiểu Thất vừa khóc vừa đáp, cả hai xua gia súc đi thật nhanh, chẳng bao lâu để lại một bãi cỏ bị dẫm be bét.
Cẩu Tử ngồi trên cành cây nhìn thấy vô số người bắt đầu lùng sục khắp
nơi, tung mình một cái tới cành cây khác, chẳng mấy chốc đã tới bên quan đạo, nhảy lên lưng ngựa buộc bên đường, giật dây cương, tới thẳng Trình gia.
Vân Diệp và Lão Ngưu cùng cha con Lão Trình uống rượu suốt cả đêm, tới
sáng mới say khướt nằm xuống, ai ngờ vừa mới ngủ được một lúc thì Đoàn
Hồng xuất hiện bên giường, không nói một lời, đưa hai ngón tay sờ mạch
cổ Vân Diệp, phát hiện Vân Diệp say thật rồi, sắc mặt rất cổ quái, lại
nắm tay Vân Diệp kiểm tra lại, không sai, đúng là uống say rồi, bị hắn
đụng chân đụng tay cũng chẳng có tri giác gì.
Thấy Tân Nguyệt ở bên cạnh mặt mày phẫn nộ, Đoàn Hồng vội xin lỗi:
- Phu nhân, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, muốn nô tài phải làm rõ hôm qua ở đâu, nô tài không dám qua loa.
Tân Nguyệt còn chưa nói đã nghe thấy giọng Lão Trình truyền tới:
- Cả ngày hôm qua Tiểu Diệp làm khách ở nhà lão phu, buối tối cùng bọn ta uống rượu suốt đêm, giờ mới ngủ, xảy ra chuyện gì?
Đoàn Hồng thi lễ:
- Công gia lên điện Vạn Dân sẽ biết, nếu cả ngày hôm qua Vân hầu làm
khách ở Trình phủ, vậy không có chuyện gì rồi, bệ hạ nghiêm lệnh không
cho tiết lộ việc này, xin công gia thứ tội.
Lão Trình tức thì vui vẻ cười lớn:
- Thế thì tốt, tên tiểu tử này cả ngày ở đây, ăn cơm uống rượu, chẳng
những y mà còn cả nhà y nữa, sao? Lúc này mà ta còn phải tới điện Vạn
Dân à? Có thể xin nghỉ thay ta không, nói Lão Trình bệnh rồi, tiện thể
nói Lão Ngưu, Tiểu Diệp cũng bệnh tuốt.
- Công gia, lúc này không tiện xin nghỉ, ngài và Ngưu công, cả vân hầu
cứ lên điện Vạn Dân một chuyến, bệ hạ ra lệnh, bất kể Vân hầu làm gì
cũng phải lập tức nhập cung.
Tân Nguyệt đang cho trượng phu uống canh dã rượu thì Trình Xử Mặc sáng
sớm vào cung trực quay về, lo lắng nhìn Vân Diệp, nói nhỏ với phụ thân
và Lão Ngưu:
- Giờ Dậu hôm qua, trong doanh trại sứ tiết Thổ Phồn xuất hiện ngũ quỷ
chuyển đồ, tiền tài mất hết, tiếp đó mặt đất sụp xuống, tòng lại chết
không ít hơn ba trăm người, đều bị chôn sống, đại tướng Thổ Phồn yêu cầu truy tìm hung thủ, nếu không sẽ dẫn đại quân hỏi tội.
Lão Trình, Lão Ngưu đưa mặt nhìn nhau, người Thổ Phồn hỏi tội có thể coi là đánh rắm, võ tướng khắp Đại Đường đang rảnh phát cuồng, có cơ hội
đánh nhau không dễ, bất kể đánh với ai cũng được, vậy nên mới có vụ thảm sát trong Thục chỉ vì cuộc nổi loạn bé tí.
Còn về chuyện trời nứt đấp sụt thì sao lại tìm Vân Diệp? Thằng bé này cả ngày hôm qua ở đây uống rượu chẳng đi đâu cả, bệ hạ cả nghĩ rồi.
Vân Diệp uống nửa bát canh dã rượu mới tỉnh lại, nôn ồng ộc một hồi mới
dễ chịu hơn một chút, được Tân Nguyệt mặc quan phục đưa lên xe, nàng
cũng đi theo hầu hạ.
Dọc đường cứ đi vài bước là Vân Diệp lại quỳ ở đuôi xe ngựa nôn, bất kể
Tân Nguyệt cho ăn gì cũng nôn sạch, có điều Vân Diệp càng nôn thê thảm
thì Đoàn Hồng càng vui sướng, say thật rồi, chỉ cần không dính vào
chuyện này là may, giờ khó chịu chút có là gì.
Khi Vân Diệp chân lảo đảo, mặt vàng vọt được thị vệ dìu vào điện Vạn
Dân, Lý Nhị giật mình, Vân Diệp chỉ còn nửa cái mạng thôi, đứng bật dậy
hỏi Đoàn Hồng:
- Lam Điền hầu bị làm sao? Ngã bệnh à? Đã tìm Tôn đạo trưởng khám cho chưa?
Đoàn Hồng vội nói:
- Bẩm bệ hạ Vân hầu không bệnh, chỉ vì say rượu nôn quá nhiều nên mới thế.