Tới Trình gia cũng không khác gì về nhà, trong trạch viện của Trình gia có
một viện tử để giành riêng cho Vân Diệp. Tân Nguyện, Na Mộ Nhật, Tiểu
Linh Đang đưa con tới tiểu viện gần hoa viên đó, quá quen rồi, giống như vãn bối từ ngoài về, thỉnh an trưởng bối xong là chạy hết.
Lão Trình thích người Vân gia là vì điểm ấy, cho nên thấy Vân Mộ cưỡi
chó lớn truy sát phó dịch chẳng hề phật ý, lại còn cười càng lớn.
Thanh Hà công chúa sau khi ra gặp Vân Diệp liền tới tiểu viện tìm Tân
Nguyệt, trên tay còn cầm một chồng sổ dầy, thấy Vân Diệp ngạc nhiên,
Trình phu nhân liền nói:
- Chuyện làm ăn trong nhà thẩm thẩm giao hết cho Đức Hiền xử lý, nó vừa
mới tiếp nhận, còn chưa quen, xem ra muốn tìm Tân Nguyệt thương lượng,
mọi người nói chuyện của nam nhân, thẩm thẩm đi xem hai đứa bé.
Trình phu nhân rời cửa, Lão Trình đuổi Xử Lượng, Xử Bật đi, hỏi nhỏ:
- Tiểu tử, lần này ngươi bắt được cá lớn, vì sao lại thả đi? Đừng đối
phó với lão phu, nếu không có nguyên nhân khác, ngươi nhất định sẽ hạ
sát thủ ngay lập tức, làm gì cho hắn cơ hội chạy trốn, nói ra xem.
Trình Xử Mặc cũng ghé đầu tới, Vân Diệp nói nhỏ:
- Tiểu chất vốn tưởng bọn chúng chỉ là một nhóm nhỏ thôi, định lần theo
bắt sạch, ai ngờ giao thủ mới biết thế lực của bọn chúng cực kỳ to lớn,
chúng ta không chọc vào nổi, trong nhà có bao người thế, đắc tội tới
cùng với chúng không lợi gì cả. Bá bá, ngàn vạn lần đừng xem thường bọn
chúng, chúng thủ đoạn tàn độc, hành sự không bị ràng buộc gì, nếu như
không phải tiểu chất kéo chúng vào lĩnh vực sở trường thì thắng thua thế nào chưa biết.
- Dùng sở trường đấu sở đoản, thế nên Hàn Triệt mới thất bại, bọn chúng
giỏi nhất là nấp trong bóng tối gây sóng gió, chứ không phải ra tranh
đấu với tiểu chất ở đạo thương cổ, buồn cười nhất là còn nhảy ra tổ chức quân đội, so tài với tướng quân chuyên nghiệp như tiểu chất, đúng là
chuốc lấy cái chết.
Lão Trình bĩu môi, với ông thì Vân Diệp là quân nhân nửa mùa, nhưng không nói, nghe y kể tiếp.
- Hai con chim ưng đã khiến mãnh tướng như Trường Tôn Xung thiếu điều
mất mạng, thủ đoạn như vậy không dùng, lại tự tìm đường chết. Bá bá, khi tiểu chất phát hiện thế lực của bọn chúng cực kỳ hùng mạnh, liền quyết
đoán bỏ tranh đấu vũ lực, lại làm cho Hàn Triệt một bữa sủi cảo, lấy lễ
đối xử với hắn, chôn cất huynh đệ của hắn, là muốn đem tranh đấu giới
hạn ở mức quân tử giao phong. Hàn Triệt đã nổi lên khỏi mặt nước, là kẻ
địch chúng ta hiểu nhất, nếu giết chết hắn, địch sẽ phái người khác tới, chúng ta không hay biết gì, như thế mới là đáng sợ nhất.
- Xử Mặc nhớ lấy, nếu phát hiện kẻ địch của ngươi là đám người kia, lập
tức rút lui. Ngàn vạn lần đừng tranh đấu gì với chúng, là huynh đệ ta
nói rõ ràng với ngươi, ngươi chơi không lại bọn chúng đâu.
Lão Trình trầm ngâm gật gù, thấy nhi tử còn không phục, tát luôn một cái, quát:
- Câu này chỉ huynh đệ mới nói với ngươi, Tiểu Diệp cả Trường Tôn Xung
cũng không nói, ngươi không nghe còn không phục cái gì? Bằng đầu óc của
ngươi mà đòi đi đấu với chúng, trước tiên sinh cho ta mấy đứa tôn tử mới được.
Vân Diệp thấy Trình Xử Mặc gật đầu rồi mới đem đầu đuôi câu chuyện kể
ra, Lão Trình nghe mà rùng mình, khi Vân Diệp kể dùng cầu gỗ dụ giết hai tên hàm nô, lau trán nói:
- Đó chính là Hoàng Cân lực sĩ, loại người này tổng cộng xuất hiện bốn
lần, thứ nhất là dùng chùy giết đại tướng nước Ngụy Tấn Bỉ, thứ hai là
tại Bác Lãng Sa dùng trùy đánh Tần Thủy Hoàng, lần thứ ba là trên tửu
yến Đồ Tuy, hắn bị người ta dùng chùy đập thành thịt nát ngay trước mặt
khách khứa, lần thứ tư, hắc, Tiểu Diệp, chính là chỗ ngươi, ba lần trước mỗi lần xuất hiện là thiên hạ đại loạn, chỉ có lần này là không có
tiếng vang nào.
- Lão phu biết Ngụy Thiên Ngọc, là kẻ có tài nhất trong đại tộc Tấn
Dương, thường khoe khoang về sức mạnh của mình, lời đồn hắn đọc thuộc
binh thư chiến sách, trong quân cũng có chút công tích, ai ngờ kết cục
thế này. Sửu Ngưu, đừng xem thường, Tiểu Diệp không được tự mãn, cẩn
thận mới là thượng sách, có thể không kết thù với chúng thì đừng két.
- Bệ hạ năm xưa phá trận ở dưới thành Lạc Dương nghe nói được dị nhân
tương trợ, không biết có liên quan tới chúng không, bệ hạ chưa bao giờ
nói tới. Khi đó bọn ta mới hàng, chỉ nghe loáng thoáng, Lão Ngưu thì
khác, ngươi tới nhà ông ta hỏi xem, có điều đoán chừng ông ta không nói
đâu, với lão phu mà ông ta cũng chẳng kể.
Ánh mắt mong đợi của Trình Xử Mặc bất kể thế nào cũng không che giấu
được, lực sĩ giết Tấn Bỉ, Trương Lương và một chùy kinh thiên ở Bác Lãng Sa, toàn câu chuyện anh hùng khiến mạch máu căng phồng, chỉ là lần này
người lực sĩ muốn giết là huynh đệ của mình, không khỏi có chút nuối
tiếc, là võ nhân, Trình Xử Mặc thích nhất mấy câu chuyện thế này.
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không làm chuyện thương thiên hại lý
để bị người ta nhắm vào, bá bá vừa rồi nói mấy kẻ đó chưa chắc là người
xấu, chỉ cần mới có người đi giết.
Trình Xử Mặc thu ánh mắt lại huých Vân Diệp:
- Lần sau có có gặp những lực sĩ đó nhớ gọi ta, ta muốn xem rốt cuộc là
loại dũng sĩ gì mới có thể làm ra chuyện kích động lòng người như thế.
- Đừng cớ mơ, ta nhìn thấy loại người đó là chạy ngay, nghe Lưu Phương
nói, những kẻ đó dũng mãnh tuyệt luân, hơn nữa dễ làm bị thương người
khác.
Lão Trình thở dài vỗ lưng Trình Xử Mặc:
- Trình gia không sinh ra đứa con như Tiểu Diệp, chỉ có loại như ta và
ngươi, biết rõ là nguy hiểm vẫn muốn xem. Đừng nói là Xử Mặc, lão phu
cũng muốn gặp hào kiệt như thế.
Tức thì ba người trầm mặc, theo đuổi tâm sự riêng.
Chuyện thần nhân có thể nói với Lão Trình, còn chuyện làm trộm thì khỏi, một khi Lão Trình biết là bị ăn chửi, nếu xách đao đi nói chuyện với
Lộc Đông Tán nhất định sẽ được Lão Trình ủng hộ hết mình, nhưng nấp
trong lòng đất trộm tiền tài của người ta thì dứt khoát Lão Trình sẽ
phản đối, dù năm xưa ông ta làm cướp.
Ở nơi cách phía đông Tế Liễu doanh chưa tới trăm trược, người Thổ Phồn
đang vui vẻ cười đùa ầm ĩ bên rừng cây, có hai người đang vật nhau, xung quanh hò reo cổ vũ, vò rượu chất đầy đất, nhiều người đã sắn áo da lên, lộ ra cái bụng đen xì, lớn tiếng cổ vũ.
Hoàng Thử lúc này ở dưới đất vô cùng bận rộn, người Thổ Phồn mang theo
thật nhiều tài bảo, hiếm có nhất đều là vàng, bạc thiên nhiên, còn mã
não với ngọc thạch, tặc nhãn trải qua nhiều năm rèn luyện nhìn ra đều là hàng thượng hạng, những thứ này đều tùy tiện bỏ trong túi da, lấy quá
thuận tiện.
Lão Giang và bảy tám lão binh đã chạy năm sáu chuyến rồi, chẳng những
mang tài bảo về, còn phải chất đầy đá vào túi da, bận rộn chút chẳng là
gì, nhưng khắp nơi là đầu lâu mở to mắt nhìn làm toàn thân người ta sởn
gai ốc, nếu ở trên mặt đất, các lão binh chẳng sợ người chết, nhưng ở
đây là dưới đất có thể nói là âm phủ, là địa bàn của người ta, tất nhiên là sợ, chỉ có mỗi Hoàng Thử là vô cùng hưởng thụ, mùi tanh thối trong
mộ làm hắn nhớ tới năm tháng huy hoàng xưa cũ.
Đổi sạch bảo bối trong túi, hiện giờ chỉ còn lại vài cái rương, khỏi cần nói cũng biết lễ vật trân quý nhất ở trong đó, nói không chừng là cống
phẩm dâng lên bệ hạ, nhưng hầu gia nói không để lại cho bọn chúng lấy
một sợi lông. Hoàng Thử cực thích câu này, cẩn thận từ trong động chui
ra, ngoài cửa có hộ vệ, cả gian phòng tối om, sờ rương, có khóa, chẳng
làm khó được Hoàng Thử, chỉ cần một que sắt là mở được, vừa mở rương ra
thì có một cái đầu người từ động thò lên, còn bịt mặt, làm Hoàng Thử
kinh hãi suýt kêu ra tiếng, nhưng bị người kia bịt mồm lại, kéo khăn che mặt xuống thì ra là Cẩu Tử.
Hai người ra hiệu rồi ai làm việc nấy, từng khối ngọc bích chật kín
rương, còn có rất nhiều tranh vẽ, hiện chẳng kịp xem, mang hết đi. Bạch
Ngọc cho vào giỏ nhìn thế nào cũng thấy thích, bên tranh khắc ầy hình cổ quái, như ác quỷ nhe nanh múa vuốt.
***
Tra wiki tiếng trung thì mới thấy ngũ quỷ có quá nhiều truyền thuyết, từ của TQ tới người Hồ, rồi Thổ Phồn đều có cách hiểu khác nhau về ngũ
quỷ, nên mình bỏ qua luôn, không chú thích nữa.