Diễn kịch với kẻ không biết diễn kịch rất mệt, lão già này cả đời ỷ sức trâu khuất phục người khác, giờ khóc lóc hớt lẻo không phải con người của
ông ta, thậm chí ông ta còn chẳng phải trung thần vì một ý chỉ của hoàng đế mà chạy mấy trăm dặm tìm người, không rõ thì hỏi thẳng, đàm phán
được thì đàm phán, không thì từ chối.
Lý Thái cũng phát hiện ra vấn đề, dọc đường đừng nói lưu dân, tới người
đói bụng cũng chẳng có, sao lại sống thê thảm đến thế, nơi này thậm chí
còn giàu có hơn đại bộ phận những nơi mình thấy trên đường.
- Nếu hầu gia đã có lòng hối cải thì lão phu cũng không quá đáng nữa,
tuổi cao rồi, không chịu được vất vả, do khuyển tử Trí Đái nói với Ngụy
vương, Vân hầu, lão phu đi nghỉ chốc lát.
Vân Diệp trơ mắt nhìn lão già giờ trò vô lại bỏ đi, Phùng Trí Đái xấu hổ khom người xin lỗi:
- Gia phụ tuổi cao, tâm tư khác xưa, mong điện hạ lượng thứ.
- Phụ thân ngươi muốn cái gì, ngươi nói đi, cô vương đang tò mò đây.
- Điện hạ, Phùng gia sinh ra bên bờ biển, chỉ mong khi Vân hầu kinh lược biển khơi, có thể cho Phùng gia theo đuôi được không?
Phùng Trí Đái mỉm cười đề xuất yêu cầu.
Không đi đâu được nữa, Phùng gia thấy khuếch trương trên đất liền vô
vọng rồi, liền nhắm ra biển, ông ta có ba mươi nhi tử, Vân Diệp tuy giết chết hai, nhưng vẫn còn quá nhiều, với nền tảng của gia tộc tăm năm,
nếu ra biển, vùng biển này sớm muộn cũng trở thành đồ trong túi Phùng
gia.
Hiện giờ Phùng gia thiếu thuyền và thủy quân, bọn họ quanh năm trên
biển, nhưng chỉ có thể bắt cá và mò trai trong vịnh, muốn Vân Diệp ra
biển mang theo bọn họ, Vân Diệp có thể khẳng định bọn họ sẽ bán mạng,
Phùng gia không tranh hơn thua nhất thời, muốn chuyển tầm nhìn từ đất
liền ra biển?
- Diệp Tử, Phùng Áng muốn ra biển, sao ngươi có vẻ không vui?
Lý Thái không hiểu sao Vân Diệp lại gọi mình ra ngoài lều, sức lực luôn
có hạn, nếu Phùng gia hướng ra biển, vậy giáp sĩ ở Mai Lĩnh có thể giảm
thiểu, nhưng nhìn phản ứng của Vân Diệp có vẻ càng lo lắng hơn.
- Cái này khó quyết được, Thanh Tước, sở dĩ ta mạo hiểm đưa ngươi ra
biển là để ngươi thấy biển giàu có ra sao, tổ tiên chúng ta đời đời sống ở cao nguyên đất vàng, vô cùng quyến luyến đất đai, đất không trồng
được cây cũng trồng, vô cùng trân trọng từng tất đất, lại chẳng nhìn
thấy biển khơi vô bờ.
- Phùng gia có người, có tiền, hiện chỉ thiếu năng lực đóng thuyền, lâu
ngày sẽ thành hệ thống riêng, không có lợi cho con cháu khống chế biển
khơi.
Lý Thái cười mà không nói, qua bên đường đái một bãi trở về bảo Vân Diệp:
- Diệp Tử, ta phát hiện ra một khuyết điểm của ngươi, ngươi hứa không giận ta mới nói.
- Khuyết điểm gì mà làm ngươi không nhịn nổi tiểu tiện? Ta rửa tai lắng nghe đây.
Lý Thái hơi do dự:
- Ta phát hiện ngươi không giống hầu tước, mà giống chưởng quầy tiệm tạp hóa.
Vân Diệp ngớ ra một lúc ra hiệu cho hắn nói hết.
- Ngươi thiếu phóng khoáng, vừa rồi khi đi đái ta nhớ lại những việc
ngươi làm, phát hiện ngươi vô cùng nhỏ nhặt, kém đại ca ta xa, đừng nói
tới phụ hoàng ta.
- Thiên hạ này nói là của Lý gia ta, không bằng nói là của người toàn
thiên hạ, phụ hoàng ta chỉ là người lèo lái, lấy hoàng gia so với thuyền lớn, nói "nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền", tức là không thể chiếm hết mọi cái lợi của thiên hạ.
- Lực lượng quốc gia có hạn, phụ hoàng ta chỉ bố trí lực lượng nhắm vào
mối nguy hiểm, thứ quan trọng nhất. Còn các việc khác cần huân quý và
bách tính Đại Đường hoàn thành.
- Ngươi quá lo lắng về Phùng gia rồi, Lý gia chẳng ngại tương lai có
thêm một đối thủ, chuyện cần hiện giờ họ làm chỉ cần không trái quốc
pháp, không có lòng dạ khác, vì sao chúng ta không cho họ một lối ra?
Huống hồ lối ra này còn chưa chắc chắn, phải cần Phùng gia lấy mạng khai phá.
- Diệp Tử, Phùng gia là thần tử Đại Đường, ích lợi bách tính được hưởng
thì họ cũng có, cuối thời Tùy, Phùng gia kiên trì không chịu chia đất,
không tự lập, giữ gìn sự toàn vẹn của quốc gia, dẹp được một hồi đao
binh, công tích này phong vương cũng không quá.
- Ta không hiểu sao ngươi cứ nói là nghĩ cho con cháu, ngươi chắc chắn
suy nghĩ mình là đúng? Ngươi chắc thứ ngươi cho là thứ con cháu ngươi
muốn? Con đường mà cha ta an bài cho ta mà ta còn chẳng muốn đi, huống
hồ là con cháu!
- Tài phú trên thế giới này chúng ta lấy mãi không hết, không thể làm
mọi chuyện cho con cháu được, chúng ta làm việc mình nên làm, tận trách
là được.
- Nếu con cháu oán trách chúng ta không để lại cho chúng đủ đất đai, tài phú thì kệ chúng tới mộ chúng ta oán trách, loại con cháu vô dụng như
thế nếu ta ở trong mộ mà biết sẽ nhảy ra bóp chết, loại vô dụng, giữ làm gì? Không thể để bọn chúng nằm trên công lao của tổ tông ngồi ăn chờ
chết.
- Nếu như con cháu vô dụng làm mất biển, mất đại lục, mất Trường An, mất mộ tổ thì cũng đáng đời, nếu như khi ấy mộ của Lý Thái ta bị đào, xác
bị lôi ra thì cũng đáng đời, ta làm ma cũng không trách ai.
- Diệp Tử, mở rộng cõi lòng ra, Phùng gia không phải là kẻ địch, nếu
chúng ta cứ nghi kỵ, đề phòng thì không làm được gì hết. Ngụy Trưng luôn nghi ngờ đề phòng ngươi, ngươi hẳn hiểu cảm giác này?
- Phùng gia có thể chịu đựng tỷ tỷ ta vào Lĩnh Nam, có thể chịu đựng
ngươi tung hoành Lĩnh Nam, chịu để cho triều đình chia năm xẻ bảy là
trung thành lớn nhất rồi.
- Kẻ ở trên không thể chỉ biết yêu cầu thuộc hạ hi sinh, mà phải báo
đáp, có qua có lại mới thành ân tình. Cổ nhân đã nói " Quân chi thị thần như thủ túc, tắc thần thị quân như phúc tâm ; quân chi thị thần như
khuyển mã, tắc thần thị quân như quốc nhân ; quân chi thị thần như thổ
giới, tắc thần thị quân như khấu cừu", Phùng gia tự lập hay không nằm ở
thái độ của Trường An, chứ không phải vì họ chiếm lĩnh bao nhiêu biển.
- Ngươi nói biển khơi rộng lớn hơn lục địa nhiều, vậy để Phùng gia đi
chiếm lĩnh, xem họ chiếm lĩnh được bao nhiêu, ba mươi nhi tử, hơn vạn nô tỳ chỉ là trò cười ở Đại Đường, còn chẳng đông bằng Vân gia trang tử,
có đáng là gì.
- Ta không tin thành tâm đối đãi Phùng gia, Phùng gia lại phản bội, dù
phản bội là sự phản bội vô sỉ, chuyện lật nhào chỉ là chớp mắt mà thôi.
Những lời của Lý Thái làm Vân Diệp đỏ mặt tía tai, vái dài, Lý Thái nói
quá đúng, bản chất tiểu thị dân của mình bộc lộ hoàn toàn rồi, lòng dạ
bao nhiêu làm chuyện lớn bấy nhiêu, khí phách thế nào tương lai thế đó,
đấy vốn là chân lý, đến khỉ ở sơn cốc còn đồng tâm ném đá, mình lại luôn tính tới chuyện xấu nhất.
Sau lưng vang lên tiếng cười lớn, Phùng Áng đeo cung lớn từ sau đại thụ đi ra, lớn tiếng nói:
- Lão phu phục rồi, phục rồi, Lý gia ngồi trên thiên hạ là xứng đáng, có vương gia như ngươi, giang sơm ba đời chẳng cần lo, nghe nói đại ca
ngươi còn ưu tú hơn, đó là phúc của Lý gia, con cháu giỏi nhất của Phùng gia là Trí Đái mà còn thua cả cả con khỉ Vân Diệp, đành theo sau ăn
phân thôi. Lý Thái, nói với phụ thân ngươi, từ nay Phùng gia một lòng
trung thành với ông ta, muốn con cháu Phùng gia cũng trung thành thì con cháu Lý gia hãy lấy ra khí phách quân chủ, chỉ cần có khí phách, Phùng
gia đời đời làm thần tử cũng có sao.
Cảnh mất mặt nhất bị người ta nhìn thấy, huống hồ Lý Dung còn thò đầu ra nhìn, mặt Vân Diệp lúc xanh lúc trắng, định phát tác thì Phùng Áng nói:
- Vân Diệp, ngươi chớ không phục, tuy ngươi trí kế vô song, thủ đoạn vô
tận, thậm chí có bản lĩnh giết sạch Lĩnh Nam, nhưng lão phu không phục
ngươi, ngươi là kẻ tàn nhẫn nhất lão phu gặp, người khác có giới hạn,
còn ngươi thì không, lấy cả Lĩnh Nam ra uy hiếp lão phu là thứ nhất, làm lão phu sợ nhất là ngọn lửa trong mắt ngươi, nếu lão phu thực sự làm
hại tới Lý Dung, ta thấy ngươi thực sự sẽ khiến toàn bộ Lĩnh Nam chết
theo.
- Nhưng dù thế lão phu vẫn coi thường ngươi, ngươi chưa bao giờ tin
người khác, ha ha ha, e là lúc trên giường với lão bà cũng đề phòng.
- Lão phu nghe chuyện ở Trường An rồi, hành vi của ngươi càng làm lão
phu khinh thường, thích thái tử thì đứng bên thái tử, lật nhào hoàng đế
có gì to tát, thấy không báo đáp được ân tình hoàng đế thì theo hoàng đế khống chế thái tử là được, thất bại thì cùng lắm là mất đầu, chạy cái
gì, đại trượng phu ân oán phân minh, hành sự lỗi lạc, làm việc rườm rà,
đâu giống hán tử năm xích.
- Ngươi làm thần lại bất trung, làm bạn lại bất nghĩa, tự tư tự lại, nhỏ nhen tính kế người khác, đâu phải anh hùng hảo hán.
Vân Diệp mặt tái nhợt, y phát hiện mình rất muốn hộc máu, cảm giác bị
người ta lột trần truồng ném lên đường Chu Tước là thế, chẳng trách Lệnh Hồ Đức Phấn bị mình làm tức hộc máu, hộc máu đúng là cách hay để hóa
giải hổ thẹn.
Mắt vô tình nhìn thấy Phùng Trí Đái, phát hiện hình như hắn rất hi vọng
mình tức chết, giận dữ hổ thẹn lui đi như thủy triều, chớp mắt bình tĩnh lại, mẹ nó, tất cả chuyện này hôm nay đều trong mưu kế của người ta,
ngay cả phản ứng của tên chó má Lý Thái cũng lường trước được, đúng là
ghê gớm.
- Phùng Áng, vừa rồi ông mắng ta bao nhiêu câu, Phùng gia sẽ phải lấy
bấy nhiêu mạng bù vào, ta làm việc không tới lượt ông chỉ trích, muốn ra biển phát triển đúng là chủ ý rất hay, Phùng gia hưng vượng là có thể
dự đoán. Nhưng kết cục lắm mồm là thế, ông từ từ mà đếm đi, con cháu
phùng gia vì ông sướng mồm nhất thời phải trả giá đắt, có lẽ là một tấm
hải đồ sai, có lẽ là bãi đá ngầm, có lẽ là một hòn đảo có bộ tộc ăn thịt người.
- Biển khơi không đơn giản như ông nghĩ, không phải là ông mang vài cái
thuyền là có thể chạy khắp nơi, bệnh vàng da, máu xấu, thong thả lấy
mạng con cháu Phùng gia nộp đủ học phí rồi hẵng nói chuyện tung hoành
biển khơi.
Con người sống trên đời này phải kiên trì đường đi của mình, nếu như
mười tám tuổi quyết định làm người tốt, vậy cả đời hãy làm người tốt,
cuối cùng ngươi sẽ có báo ứng tốt. Nếu như quyết định làm người xấu, vậy hãy đi tới cùng, người tốt thành xấu, người xấu thành tốt đều bị người
ta coi thường.
Chúng ta thường nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng, vứt bỏ đồ đao biến
thành phật, vấn đề là ai tin ngươi thành người tốt? Người tốt thành kẻ
xấu thì người ta dễ tin, vì chúng ta sống ở thời đại con người không
ngại dùng tâm tư ác độc nhất suy đoán người khác, trong thời đại đó,
pháp luật là tiêu chuẩn đánh giá duy nhất.
Vân Diệp không quen hoàn cảnh Đại Đường, dù tới đây mười năm rồi, y vẫn
là người ngoài, vẫn làm theo quy tắc hậu thế, xem ra dùng ở đây không
được.
Thanh danh tốt của Vân gia do Vân nãi nãi, Tân Nguyệt cùng đám Tiểu Nha
kiếm được, Vân Diệp là tên bại gia tử, là tên ác ôn sùng bái lợi ích,
toàn bộ Trường An đều đánh giá y như thế.
Tâm thái "tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu" chỉ
thánh nhân mới có, hiện thực chẳng làm được, một kẻ bắn đại bác cũng
chẳng liên quan gì như Phùng Áng cũng có thể chỉ mặt mình chửi mắng,
chẳng phải vì ông ta cao thượng, mà vì ông ta chiếm cứ đại nghĩa, Vân
Diệp chỉ có thể nghe mà không thể phản bác, muốn phản kích chỉ có một
cách là tiếp tục làm kẻ hẹp hòi trả thù, ngươi chửi ta, ta báo thù,
không thèm giải thích, không thèm tha thứ. Bức tường đại nghĩa chỉ có vô sỉ mới khoét được.
(Người thấu hiểu tâm tình ta, nói rằng ta phiền muộn. Người không thấu tâm tình ta nói ta còn mong cầu điều chi?)
Phùng Trí Đái rất muốn đàm phán cùng Vân Diệp, giữa đại gia tộc với nhau không thể vì ân oán cá nhân mà làm hỏng, hắn cho rằng Vân Diệp suy nghĩ như mình, ai ngờ Vân Diệp là người cảm tính, dùng tâm tình cá nhân kéo
theo cả hành vi của gia tộc.
- Trí Đái, Phùng gia muốn ra biển không thành vấn đề, học được bao nhiêu thì xem bản lĩnh của các ngươi, bản hầu không hứng thú dạy dỗ, nhưng
cũng không ngăn cản con cháu Phùng gia, ngươi làm ta mất hết hứng thú
rồi, phụ thân ngươi đã xác định bản tính con người ta, vậy ta cứ theo đó mà đi, xem tới được bước nào.
Nói xong bế Lý Dung vào trướng nghỉ ngơi, mai phải về, Phùng Áng cũng
sững sờ vì phản ứng của Vân Diệp, lúc trước ông ta khóc lóc cáo trạng há chẳng phải mang theo một hàm ý đe dọa, nay Vân Diệp có thể coi là kẻ
địch chung của đại lão Trường An, nếu có bản tấu đàn hặc y của nhân vật
cấp trọng lượng ở địa phương như ông ta, có lẽ hoàng đế cũng không thể
không cân nhắc, dè đâu Vân Diệp quật cường đến thế, chuyện sắp thành rồi lại đổ vỡ, không khéo còn có hậu quả khôn lường, nhưng ông ta là bậc
kiêu hùng, chẳng đề trong lòng, bất kể Lý Thái muốn tới quận Quế Lâm ra
sao, kiên trì phải tới Ung Châu, nghe thiên sứ sai bảo.
Lý Thái tránh Vân Diệp, hắn thấy lời mình nói làm tổn thương Vân Diệp
rồi, còn để Phùng Áng lợi dụng, xấu hổ với bằng hữu. Xuất phát từ sự
kiêu ngạo của Lý gia, lại không thể xin lỗi, nếu trước kia Vân Diệp có
thể coi là lão sư của mình, giờ là bằng hữu thực sự, khuyết điểm của
bằng hữu, không chỉ ra còn là bằng hữu sao?
Phá vỡ cảnh xấu hổ là Lý Dung, Lý Dung xin Vô Thiệt gia gia bắt cho mình một con gà núi xinh đẹp đuôi thật dài, nó muốn dùng mấy sợ lông đẹp đẽ
nhất làm quạt cho mẫu thân, vì thế mà nó đã đã thu thập rất nhiều lông
vũ.
Phụ thân đang viết thư cho nên không giúp được, Lưu Tiến Bảo là tên ăn
hại, không làm được những việc tinh tế, đó là do cha nói. Hiện dùng được chỉ có Thanh Tước cữu cữu, Lý Thái vui vẻ nhận lời thỉnh cầu của ngoại
sinh, hai người ngồi ở bên suối cẩn thận nhổ lông, nếu không may làm đứt lông rồi thì không thể làm quạt được nữa.
Vân Diệp viết thư xong sai gia tướng đem tới dịch trạm Liễu Châu, họ sẽ
đưa thư cho những người nhận khác nhau, mình đi quá bất ngờ, phải nói
cho mọi người biết.
- Thanh Tước, nhổ lông cho sạch, lát nữa dùng bùng đắp lên, nướng xong
đưa Vô Thiệt tiên sinh, nếu mời tiên sinh ra tay thì không thể thiếu lễ
số, cha nó đã vô lễ rồi, con không thể đi con đường đó.
Vân Diệp tới bên suối, ngồi xuống xem họ nhổ lông, thấy con gà núi rất béo, định làm gà ăn mày, đưa cho Vô Thiệt nhắm rượu.
- Không vấn đề, ở thư viện cái gì không học được chứ đi trộm gà làm gà
ăn mày thì làm không ít, gà của trang hộ không tiện ra tay, toàn trộm gà của nhà ngươi, giao cho ta, mùi vị tuyệt đối không tệ.
Lý Dung cũng thích gà ăn mày, nghe cha và cữu cữu thảo luận, nó cũng
muốn ăn lắm, nhưng hôm nay chỉ có một con gà, cha nói muốn đưa cho Vô
Thiệt gia gia, đành nhịn thèm ăn chấp n hận lát đem tới.
- Diệp Tử, hôm nay ta nặng lời, ngươi đừng để bụng, lời này ta chỉ nói
một lần, sau này không nói nữa, mẹ nó giữa rừng hoang núi thẳm còn bị
người ta tính kế, uất thật!
Vân Diệp bảo Lý Dung về lều lấy lá sen, đợi con đi xa rồi mới nói:
- Ngươi nói không sai, là cách cục của ta quá thấp, câu này không chỉ
ngươi nói, Nhan Chi Thôi lão tiên sinh, Lý Cương tiên sinh, cả cha ngươi cũng nói, Lưu Phương tiên sinh còn oán hận sắt không luyện được nên
thép, nhưng Thanh Tước à, ta không định thay đổi.
- Trong lòng mỗi người đều có một con quỷ, lòng dạ lớn thì chí khí lớn,
con quỷ đó cũng lớn hơn, ta biết mình muốn gì, chỉ muốn bản thân và Vân
gia sống thật bình an vui vẻ, ham muốn hơn nữa sẽ đem lại uy hiếp với
họ, ta không phải loại hào kiệt máu lạnh như Phùng Áng, nếu không có bọn họ, dù chí hướng ta lớn đến đâu cũng chẳng vui vẻ được, cho nên không
cần sửa, sửa đi sửa lại có còn là Vân Bất Khí không?